Tình huống gây chú ý này khiến cho Cố Thất Hải bắt đầu suy nghĩ miên man.
Cố Thất Hải nhớ đến quyển tiểu thuyết trinh thám lúc trước cô xem qua, trong đó có một đề tài khá lạ là “Biệt thư Bạo Phong Tuyết” nói chung là nói về một nhóm người xa lạ ngẫu nhiên vô tình bị nhốt lại trong tòa biệt thư bị phong tỏa lại trên núi, không thể liên lạc được với bên ngoài, đồng thời cũng không thể rời khỏi biệt thự, mà bên trong tòa biệt thự lại có một kẻ sát nhân, dần dần cướp đi tính mạng của từng người trong biệt thự, về sau thì mọi người bắt đầu quay sang nghi ngờ lẫn nhau.
Cố Thất Hải càng nghĩ lại càng cảm thấy sợ, nhưng mà cô cũng tự an ủi mình, trong truyện “Biệt thự Bạo Phong Tuyết” kia, ngoài những tình tiết giết người ghê rợn, còn có một thám tử luôn cố gắng điều tra ra sự thật, thám tử này dựa vào những manh mối có lợi để suy luận và cuối cùng là bắt được hung thủ thật sự.
Mà ở đây cũng có một thám tử rất xuất sắc, là động lực, cũng là người mà cô tin tưởng nhất.
Sau khi phát hiện ra thi thể của Dương An Linh, Mã Tu Hòa cũng không chạy qua chạy lại để báo cảnh sát như mọi người, anh vẫn ở lại căn phòng màu lục của Dương An Linh để tìm kiếm manh mối, để giữ nguyên hiện trường gây án, thi thể của Dương An Linh vẫn được đặt úp sấp trên sàn nhà, khi Cố Thất Hải đi vào, Mã Tu Hòa đang đeo bao tay kiểm tra hành lý của Dương An Linh.
Cố Thất Hải và Mã Tu Hòa đều hiểu, tình huống lúc này là mọi người không thể không ở lại biệt thự, mà Mã Tu Hòa cũng không có chút ngạc nhiên nào, anh châm chọc nói: “X đã ra tay, sao còn có thể để cho “đàn mồi” này chạy thoát dễ dàng thế được?”
Cố Thất Hải nhìn quanh, so với phòng trắng của cô, phòng màu lục của Dương An Linh quả nhiên là cao cấp hơn hẳn, phòng màu lục được trang hoàng đẹp đẽ, có đầy đủ các vật dụng trong phòng, ngay cả rèm cửa cũng làm từ loại vải cao cấp. Cùng sống dưới cùng một mái nhà, cô thật sự không ngờ lại có thể có cách đối xử khác một trời một vực như vậy.
Nhưng mà Cố Thất Hải liền gạt chuyện không liên quan này sang một bên, cô hoàn hồn, hỏi Mã Tu Hòa: “Có đúng là X đã giết chết Dương An Linh không?”
“Theo tình huống bây giờ, anh cũng không chắc chắn một trăm phần trăm X có phải là hung thủ hay không, nhưng anh đã nói rất nhiều lần, khi điều tra, kiêng kị nhất chính là tâm lý chủ quan, cho nên trước khi bắt được X, chúng ta vẫn nên xử lý vụ án này như các vụ án bình thường.”
Cố Thất Hải cũng đồng ý với quan điểm của Mã Tu Hòa, cô thầm chuẩn bị tâm lý một lúc lâu rồi mới đưa mắt nhìn về phía thi thể Dương An Linh nằm trên sàn nhà. Lúc đầu khi mới phát hiện ra thi thể của Dương An Linh, cô không dám nhìn, bây giờ mặc dù vẫn còn sợ hãi, nhưng cô vẫn tự ép bản thân mình phải vượt qua nỗi sợ hãi này.
Cố Thất Hải quan sát thi thể Dương An Linh một lúc lại hỏi Mã Tu Hòa: “Khi chúng ta phá cửa, cửa sổ trong phòng đều đã được khóa kĩ càng, vậy hung thủ đã ra tay sát hại Dương An Linh thế nào?”
Mã Tu Hòa vẫn lục lọi hành lý của Dương An Linh, không nhanh không chậm đáp: “Sự thật đã chứng minh, đọc nhiều tiểu thuyết trinh thám quá cũng không phải là chuyện tốt, chúng sẽ cố định suy nghĩ của em lại. Trên đời này không tồn tại nhiều “mật thất giết người” đến thế đâu, muốn mở một cánh cửa đang đóng chặt ra, dùng cách đơn giản nhất là được.”
Cố Thất Hải vẫn còn đang hoang mang, Mã Tu Hòa cười cười hỏi cô: “Giả sử em muốn đến tìm anh, nhưng anh lại đóng chặt cửa phòng, vậy thì em sẽ làm gì?”
Cố Thất Hải buột miệng: “Gõ cửa, gọi anh ra mở.”
Mã Tu Hòa nhíu mày, “Chẳng phải đáp án đã ở ngay trước mắt rồi sao?”
“Ý anh là…. Dương An Linh tự mở cửa để hung thủ vào giết cô ấy?”
“Tất nhiên, nhưng khi Dương An Linh mở cửa, cô ấy không hề biết mục đích của đối phương là muốn giết cô ấy, cô ấy chỉ vô tình tự dẫn sói vào nhà thôi.”
“Cô ấy sẽ dễ dàng mở cửa cho hung thủ vào phòng đến vậy sao?” Cố Thất Hải tự đặt mình vào hoàn cảnh của cô ấy, nếu nửa đêm đột nhiên có người gõ cửa phòng mình, cô nhất định sẽ không ngoan ngoãn mà mở cửa ra, “Không lẽ, hung thủ là người cô ấy cho rằng không có khả năng gây hại, hoặc là người mà cô ấy không đề phòng?” Cố Thất Hải nhanh chóng chọn ra hai cái tên “Từ Lập! Vì cậu ta là bạn trai của Dương An Linh, nên Dương An Linh căn bản là không hề đề phòng cậu ta, còn có Khúc Thi Thi nữa, cô ấy cũng là phụ nữ, Dương An Linh sẽ cảm thấy cô ấy không làm hại được mình.”
“Anh rất vui vì em đang có tiến bộ, suy luận của em rất tốt, nhưng đáng tiếc, ở tình huống này, suy luận ấy không hề chặt chẽ. Trừ Từ Lập và Khúc Thi Thi ra, đổi lại là người khác trong tòa biệt thư này đến gõ cửa, chỉ cần nói một câu, Dương An Linh cũng sẽ vẫn mở cửa.
“Câu nói gì mà thần kì như vậy?” Cố Thất Hải bất giác liên tưởng đến câu thần chú vạn năng “Vừng ơi mở cửa ra” trong mấy câu chuyện cổ tích
“Tôi biết cách để thắng cuộc thi này.”
Cố Thất Hải giật mình, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Dựa vào biểu hiện của Dương An Linh, và cả một câu cực kì tự tin “Mục tiêu của chúng tôi chính là tiền thưởng của cuộc thi.” trong màn giới thiệu ở nhà ăn hôm qua, có thể thấy được đây là một cô gái rất hiếu thắng nhưng lại có chút ngây thơ.
Khi cô đang một lòng nghĩ đến cách để lấy được tiền thưởng của cuộc thi, nếu hung thủ thật sự gõ cửa và nói với cô ấy rằng mình biết tin tức về cuộc thi, người ngây thơ như cô ấy nhất định sẽ nghĩ rằng người đó nói thật, rồi chủ động mở cửa ra để cho hung thủ vào phòng của mình.
Đây là cách gây án đơn giản và hiệu quả nhất, nhưng Cố Thất Hải vẫn có một chỗ nghĩ không ra.
“Vậy sau khi hung thủ giết Dương An Linh xong, thì làm thế nào để có thể biến căn phòng màu lục thành hiện trường kín?”
Mã Tu Hòa không trả lời vấn đề của Cố Thất Hải ngay, cho đến tận khi anh dừng việc lục lọi, tháo găng tay ra, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt.
“Cùng là một cách làm rất đơn giản.”
Cố Thất Hải khó hiểu nhìn anh, trước mặt anh đang bày ra hành lý của Dương An Linh, bên trong đó có quần áo, đồ trang điểm, sạc điện thoại, giấy mời, bản đồ… Cố Thất Hải nhìn những thứ rất bình thường này, từ từ, trong đầu cô chợt hiện ra một thứ.
“Thiếu mất chiếc chìa khóa.” Cô nói nhẹ.
Sau khi phân chia phòng xong, Cố Thất Hải vừa bước vào phòng trắng liền thấy ngay một chiếc chìa khóa màu trắng trên tủ đầu giường, mà Mã Tu Hòa và Hà Diễn cũng thế. Nhưng vừa rồi Mã Tu Hòa đã tìm ở hành lý của Dương An Linh và mỗi góc của phòng màu lục nhưng cũng không tìm thấy chiếc chìa khóa màu lục nào cả.
“Đúng vậy, hung thủ sau khi giết Dương An Linh, liền cầm chiếc chìa khóa màu lục của cô ấy, khóa cửa lại từ bên ngoài rồi rời đi. Cho nên từ đầu tới cuối, hiện trường án mạng vẫn là một gian phòng kín.” Mã Tu Hòa thong thải nói.
“Vậy thì chỉ cần tìm ra chìa khóa nằm trong tay ai, là có thể xác định được ai là hung thủ?” Cố Thất Hải bỗng nhiên nói, “Không đúng, nếu em là hung thủ, em sẽ chẳng dại gì mà mang theo vật chứng như vậy bên người… Chẳng lẽ manh mối này đến đây là liên bị chặt đứt sao?”
“Muốn khoanh vùng được hung thủ, trừ vật chứng ra, động cơ phạm tội cũng rất quan trọng. Em thấy nguyên nhân hung thủ muốn giết Dương An Linh là vì gì?”
“Tiền?” Tuy nói vậy, nhưng Cố Thất Hải cũng không đồng ý với động cơ này lắm, “Chẳng lẽ là vì tiền thưởng của cuộc thi này sao? Chỉ vì thế mà ra tay giết một người tình cơ quen biết sao?”
“Tình cờ quen biết? Em thật sự cho rằng những người ở tòa biệt thự này, toàn bộ là trùng hợp được gọi đến đây sao?”
“Ý anh là…. Những người này đều quen nhau sao?”
“Quen hay không, không quan trọng, quan trọng là, trừ chúng ta ra, đa số những người ở trong biệt thự này, dường như đều có một mối liên hệ nào đó mà họ không muốn cho ai biết. Đêm qua, khi biết biệt thự này có tên là biệt thự cầu vồng, một số người có phản ứng rất dữ dội, có lẽ phía sau cái tên này còn có bí mật quan trọng gì đó.”
Cố Thất hải vừa nghe vừa lấy một quyển sổ ra, ghi lại mấy lời suy luận quan trọng của Mã Tu Hòa – “Hành động một: Tìm ra hàm ý của tên biệt thự cầu vồng.”
Lúc này giọng Mã Tu Hòa lại vang lên: “Thật ra đêm qua còn có một chuyện nữa khiến anh phải để ý đến.”
Cố Thất Hải dừng bút, nói: “Bánh ngọt”
Mã Tu Hòa mỉm cười: “Đúng vậy.”
Cố Thất Hải lại viết tiếp, Mã Tu Hòa nói chậm hơn một chút để phối hợp với cô: “Sau khi chiếc bánh ngọt có hình dạng kì quái kia xuất hiện, Từ Lập đã rất sợ hãi thốt ra câu ‘chiếc bánh ngọt này, giống hệt tình cảnh năm đó’. Tiếp theo, chúng ta nên đi hỏi xem, ‘tình cảnh năm đó’…. Rốt cuộc là tình cảnh như thế nào.”