Có một phát hiện không giống như phát hiện.
Vào lúc chạng vạng, Tần Châu và Khúc Thi Thi phụ trách làm bữa tối phát hiện ra trong tủ lạnh có một chiếc chìa khóa màu xanh, đối chiếu xong, có thể xác nhận được chiếc chìa khóa ấy chính là chiếc chìa khóa đã mất của phòng màu lục.
Điều này lại càng chứng minh được hung thủ chính là người đang ở trong tòa biệt thự.
Mã Tu Hòa giấu đi chuyện về X, nói tất cả những suy luận về cái chết của Dương An Linh với mọi người trong biệt thự, dường như tất cả mọi người đều chăm chú nghe lời suy luận của Mã Tu Hòa, nhưng Cố Thất Hải để ý, chỉ có Từ Lập vẫn luôn cuộn mình ở một góc, dáng vẻ khiếp sợ, có vẻ như không nghe nổi lời Mã Tu Hòa nói dù chỉ là một chữ.
Dù thế nào, một vụ án mạng diễn ra ở gần mình, hơn nữa nạn nhân còn là bạn gái của mình, biểu hiện của Từ Lập như vậy hoàn toàn có thể lý giải được. Cố Thất Hải đến trước mặt Từ Lập, nhẹ giọng hỏi: “Cậu có khỏe không?”
Từ Lập ôm đầu, cả người run lên, Cố Thất Hải cúi sát xuống người cậu thì nghe thấy cậu thều thào: “Nhất định là cô ấy đang báo thù….. Nên làm gì tiếp đây…”
Cố Thất Hải hỏi tiếp: “Báo thù? Cậu nói là ai đến báo thù? Vì sao lại báo thù cậu?”
Từ Lập ngẩng mạnh đầu lên, nắm lấy vai của Cố Thất Hải, lắc mạnh, “Lô Thải Hồng! Tôi xin cô, hãy tha cho tôi đi…. Tôi thật sự không cố ý hại chết cô!”
Hành động kích động của Từ Lập cũng kinh động đến những người xung quanh, tất cả mọi người đều nhìn về phía này, Cố Thất Hải đang muốn hỏi chuyện tiếp, nhưng Tào Tân Lỗi lại quát lớn: “Từ Lập, cậu đang nói nhảm gì đấy?”
Từ Lập sững người lại, từ từ hoàn hồn. Cậu nhìn Cố Thất Hải đang đứng trước mắt, nhìn sắc mặt của những người đang trong nhà ăn, toàn thân liền mất hết sinh khí, ngồi phịch xuống chỗ ngồi, không nói thêm bất kì câu nào nữa.
Hà Diễn nhẹ nhàng đến đỡ Cố Thất Hải, “Em không sao chứ?”
Thật ra hai bả vai của Cố Thất Hải đang rất đau, nhưng cô vẫn lắc đầu. Có một thứ cô còn để ý hơn cả nỗi đau trên vai, đó là cái tên mà Từ Lập vừa thốt ra.
Lô Thải Hồng ()
() Từ “Thải Hồng” là từ hán việt của từ ‘cầu vồng’.
Cố Thất Hải quay đầu lại nhìn Mã Tu Hoà, dường như anh cũng đang nghĩ giống cô, nhưng trước mắt cô không thể hỏi kĩ hơn được. Mã Tu Hòa nói với mọi người: “Dù thế nào đi chăng nữa, trong tình huống chưa biết hung thủ là ai, tôi đề nghị trước khi có biện pháp xuống núi, tất cả mọi người nên ở cùng nhau, giám thị lẫn nhau.”
“Tôi phản đối.” Khúc Thi Thi nói luôn, “Bây giờ ở đây có một hung thủ giết người, tôi không thể tin tưởng bất kì ai được, để cho tôi lo lắng mà ở cùng mấy người, chẳng thà để tôi về phòng, tự bảo vệ mình còn hơn, dù sao cũng chỉ cần khóa kĩ cửa, không để cho ai vào phòng là được.”
Tần Châu đang im lặng cũng giơ ta, “Tôi cũng nghĩ vậy, ở một mình tôi vẫn thấy yên tâm hơn.”
Tào Tân Lỗi, Lôi Xương, Nguyễn Thiệu Đông, Tương Nhân Quân cũng đồng ý với ý kiến của Khúc Thi Thi, không hỏi ý kiến của những người khác bọn họ đã đứng lên, kéo nhau về phòng.
Sau đó không lâu Thượng Dũng cũng đứng lên, vỗ vỗ vai Mã Tu Hòa: “Theo kinh nghiệm điều tra nhiều năm của tôi, suy luận mà cậu đưa ra rất tốt, rất hợp lý, nhưng sự thật thì không như vậy.”
Mã Tu Hòa quay đầu nhìn anh ta, hỏi: “Khi gặp chuyện ngoài đời mà không đúng với lý tưởng của anh, thì ngài cảnh sát đây sẽ xử lý thế nào đây?”
“Vứt bỏ lý tưởng, chấp nhận sự thật.”
Mã Tu Hòa nửa cười nửa không, lùi vài bước ra sau. “Được.”
Thượng Dũng kinh ngạc đánh giá lại Mã Tu Hòa, trong ánh mắt ấy còn có chút tán thưởng, có chút hàm ý, rồi anh ta xoay người đi lên lầu.
Phía bên kia, Cố Thất Hải đang hỏi thăm Từ Lập: “Cậu có ở cùng với chúng tôi không?”
Từ Lập đang thất hồn phách lạc nhìn bốn phía mới phát hiện ra trong nhà ăn chỉ còn có bốn người, cậu kích động hét lên một tiếng rồi lảo đảo chạy lên lầu.
Cố Thất Hải có chút cô đơn, cô cầu cứu Hà Diễn và Mã Tu Hòa: “Vậy, giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Giọng nói Mã Tu Hòa có chút bất đắc dĩ: “Giờ chỉ còn có ba chúng ra, ở cùng một chỗ cũng không có tác dụng giám thị nhau, ngược lại còn có thể khiến người khác nghĩ sinh nghi về mối quan hệ của chúng ta, đêm này chúng ta tạm thời trở về phòng như lời của Khúc Thi Thi, nhưng mà phải thật cẩn thận, trước khi trời sáng, không được mở cửa cho bất kì ai.”
Cố Thất Hải và Hà Diễn gật đầu, đứng dậy rời đi.
Đúng lúc Hà Diễn đi qua người Mã Tu Hòa, Mã Tu Hòa nói nhỏ: “Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, cậu nhất định phải bảo vệ cô ấy cho thật tốt.”
Hà Diễn giật mình, Cố Thất Hải đi ra xa khỏi hai người, cho nên cô không nghe được lời nói của Mã Tu Hòa.
Lời của anh, rõ ràng là chỉ nói với Hà Diễn.
Hà Diễn quay đầu lại nhìn Mã Tu Hòa, vẻ mặt anh bình tĩnh, giống như đang nói chuyện “trời hôm nay đẹp quá” vậy.
Khiến Hà Diễn để ý nhất chính là câu: “Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì.” của Mã Tu Hòa, giống như anh đã đoán trước được sau này sẽ có chuyện xấu xảy ra, nên anh quyết tâm đẩy mọi người ra xa để một mình mình ở lại.
Rốt cuộc là chuyên kinh khủng đến cỡ nào mới có thể khiến cho Mã Tu Hòa phải lừa cả Cố Thất Hải? Thậm chí còn giao người mình yêu thương nhất cho cậu?
Hà Diễn vừa định đặt câu hỏi, Mã Tu Hòa lại nói tiếp: “Đồng ý với tôi.”
Cố Thất Hải ở đằng trước dường như nhận ra điều gì, quay đầu lại: “Hai người đang nói gì đấy?”
Thấy Cố Thất Hải có định quay đầu lại, Hà Diễn vô thức đáp lại Mã Tu Hòa: “Tôi tất nhiên là sẽ bảo vệ cô ấy, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.”
Mã Tu Hòa nở nụ cười, một nụ cười ôn hòa xen lẫn cả sự trấn an.
Hà Diễn xoay người đuổi theo Cố Thất Hải lúc này lại hỏi Hà Diễn: “Hai người nói gì thế?”
“À, vừa rồi anh có chỗ chưa hiểu lắm nên anh nhờ Mã tiên sinh giải thích lại.”
“Vậy sao…”
Cho đến khi tiếng bước chân của hai người đã đi xa, chỉ còn lại một mình Mã Tu Hòa ở phòng ăn, anh đóng cửa phòng ăn lại. Trong tiếng mưa rơi nhẹ, anh đứng yên dường như đang cố nghe cái gì đó. Một lát sau, anh ngồi xổm xuống, đưa tay gõ gõ xuống sàn nhà, rồi dùng dao nhỏ khêu một miếng gỗ lát sàn có tiếng kêu lạ lên.
Cho đến khi nhìn thấy vật được giấu trong sàn nhà, ánh mắt anh như bị giữ lại, một lúc sau anh mới thở dài một tiếng.
__________
Án mạng của Dương An Linh cũng không ảnh hưởng lắm đến giấc ngủ của Cố Thất Hải, cô lại có một đêm ngủ ngon lành đến tận sáng.
Mưa vẫn rơi không ngừng mà không hề có dấu hiệu muốn tạnh.
Cố Thất Hải ngái ngủ bước ra khỏi phòng trắng, đi qua phòng màu lục – hiện trường án mạng của Dương An Linh, cô sợ hãi liếc qua một cái rồi mới bước xuống nhà.
Theo phân công của ngày đầu tiên, hôm nay đến lượt Cố Thất Hải và Hà Diễn phụ trách làm bữa sáng. Cố Thất Hải tự thấy mình xuống muộn, đã chuẩn bị sẵn tinh thần giải thích, nhưng đến nhà ăn cô lại không thấy một bóng người nào, không ngờ cô lại là người dậy sớm nhất.
Cố Thất Hải lấy ra một số đồ ăn trong tủ lạnh, Hà Diễn vội vàng bước đến, hai người cùng nhau chuẩn bị bữa sáng, vừa làm vừa bàn về án mạng của Dương An Linh, từ đầu đến cuối vẫn không có manh mối mới nào.
Đợi một lúc lâu, Cố Thất Hải đang sợ mọi người không dám ra khỏi phòng, nhưng sự thật cho thấy lo lắng của cô là thừa thãi, sau một đêm, dường như nỗi sợ của mọi người đối với tên sát nhân bí ẩn trong biệt thự đã giảm bớt, nhưng mà mọi người vẫn không tập trung buôn chuyện với nhau dưới nhà ăn như hôm trước, mọi người đều xuống nhà ăn ăn bữa sáng, sau đó thì im lặng trở về phòng.
Cuối cùng người tự nguyện ở lại nhà ăn vẫn chỉ có ba người Mã Tu Hòa, Hà Diễn và Cố Thất Hải.
Mã Tu Hòa thoạt nhìn có vẻ rất nghiêm túc, đại khái là đang nghĩ về vụ án của Dương An Linh, Cố Thất Hải và Hà Diễn không dám tự tiện đến quấy rầy anh ấy. Cố Thất Hải yên lặng lấy quyển sổ tay ra, đọc lại mấy điểm đáng ngờ trong vụ án Dương An Linh, cho đến khi đột nhiên có một tiếng cười âm trầm vang lên phá vỡ không khí tĩnh lặng ở nhà ăn: “Câu đố thứ hai đã xuất hiện rồi, nếu không nắm chắc thời gian, câu đố thứ ba cũng sẽ xuất hiện rồi đấy.”
Cố Thất Hải bị tiếng radio dọa, lúc này Mã Tu Hòa đột nhiên hỏi cô: “Thất Hải, hôm nay em là người dậy sớm nhất đúng không? Vậy em có để ý thấy từ sáng đến giờ có người nào vẫn chưa xuống ăn sáng không?”
Cố Thất Hải nghĩ một chút: “…. Nguyễn Thiệu Đông.”
Sau khi có được đáp án, Mã Tu Hòa liền chạy ra khỏi nhà ăn, Cố Thất Hải và Hà Diễn cũng chạy theo anh.
Không phải là….
Đám người Mã Tu Hòa chạy đến tầng hai, những người khác ở trong các phòng sau khi nghe được tiếng radio cũng đi ra ngoài, nhưng chỉ có cánh cửa phòng màu đỏ là vẫn đóng chặt.
Mã Tu Hòa dùng sức đập mạnh vào cửa phòng đỏ, nhưng tất cả vẫn như hôm qua, trong phòng không có ai đáp lại.
“Nguyễn Thiệu Đông.” Mã Tu Hòa gọi lớn. “Mở cửa.”
Nhưng đáp lại anh, lại chỉ là sự im lặng đến đáng sợ.
Mã Tu Hòa không thể đợi thêm được nữa, anh gọi Hà Diễn, hai người cùng nhau phá cửa.
Cảnh tượng này, vừa mới diễn ra hôm qua. Sắc mặt Thượng Dũng liền thay đổi, “Chẳng lẽ….”
Lời nói của Thượng Dũng vừa vang lên, Mã Tu Hòa và Hà Diễn cũng vừa phá được cửa, Mã Tu Hòa bước nhanh vào, anh nhìn vào chiếc giường rộng lớn đặt cạnh cửa sổ đang đóng chặt. Anh đi vào một mình, Nguyễn Thiệu Đông nằm trên giường, nhắm mắt lại, sắc mặt bình thản, giống như người đang ngủ say.
Nhưng mà, con dao trên ngực Nguyễn Thiệu Đông lại khiến cho hắn ta mãi mãi không thể tỉnh lại được.
Mã Tu Hòa nắm chặt tay lại.
Thật sự có người tiếp theo bị sát hại.