Mã Tu Hòa và anh chàng cảnh sát Thượng Dũng tiến hành khám tử thi sơ bộ cho Nguyễn Thiệu Đông, cuối cùng tạm thời kết luận được thời gian tử vong của Nguyễn Thiệu Đông là vào khoảng từ đến giờ sáng, trong khoảng thời gian này mọi người đều đang ở trong phòng, tất cả mọi người đều khẳng định bản thân mình ngủ say.
Thượng Dũng đắp chiếc chăn mỏng lên thi thể của Nguyễn Thiệu Đông, hỏi: “Rốt cuộc là hung thủ đã giết chết Nguyễn Thiệu Đông thế nào? Hay hung thủ cũng dùng cách tương tự với Dương An Linh, lấy trộm chìa khóa phòng của anh ta?”
Mã Tu Hòa lắc đầu nói: “Nhìn vào trạng thái tử vong của Nguyễn Thiệu Đông có thể thấy, anh ta bị sát hại trong trạng thái ngủ say. Mà sau khi xảy ra án mạng của Dương An Linh, tôi nghĩ tất cả mọi người sẽ cẩn thận giữ chìa khóa của mình hơn, mà giả sử như chìa khóa của Nguyễn Thiệu Đông bị mất, dù là người gan to đến cỡ nào cũng sẽ không thoải mái ngủ say được đâu.”
Cố Thất Hải vừa nghe suy luận của Mã Tu Hòa, vừa đeo găng tay, lục lọi hành lý của Nguyễn Thiệu Đông. Hành lý của Nguyễn Thiệu Đông rất ít, cũng chỉ có vài bộ quần áo, Cố Thất Hải tìm một lúc cũng không thấy chiếc chìa khóa màu đỏ nào.
“Vậy… Chẳng lẽ Nguyễn Thiệu Đông tự mình mở cửa cho hung thủ vào phòng?”
“Anh ta mở cửa cho hung thủ vào phòng làm gì? Có thấy là anh ta đang ngủ không? Cái chết của Dương An Linh rõ như vậy, mà đêm qua anh cũng thấy, mọi người trong biệt thự ai cũng không tin ai. Trong tình huống như vậy, bình thường sẽ chẳng có ai tự nhiên đi mở cửa cho người khác vào phòng mình, mà Nguyễn Thiệu Đông cũng không phải là ngoại lệ.” Mã Tu Hòa nhìn thi thể Nguyễn Thiệu Đông trên giường, đưa tay vuốt một nếp nhăn trên ga giường, anh nâng gối lên một chút, quả nhiên là có một chiếc chìa khóa màu đỏ nằm dưới gối.
Sự xuất hiện của chiếc chìa khóa khiến cho Cố Thất Hải và Thượng Dũng ngẩn người, nếu chiếc chìa khóa màu đỏ ở trong này, vậy thì hung thủ đã làm cách nào để lặng lẽ rời khỏi phòng đỏ?
Nhưng trái với hai người, Mã Tu Hòa lại cười lạnh nhạt: “Đừng nói là hai người cho rằng phòng này lại có cái gì đó gọi là ‘lối đi bí mật’ đấy nhé.”
Cố Thất Hải và Thượng Dũng không đáp lại anh được, Mã Tu Hòa đến bên cửa phòng, chỉ vào tay nắm cửa nói: “Thứ nhất, cánh cửa này là tay nắm cửa hình cầu, loại tay nắm cửa có tính chống trộm.”
Mắt Thượng Dũng lóe lên: “Chẳng lẽ hung thủ dùng dây thép nhỏ để mở khóa cửa?”
“Nếu dùng dây thép nhỏ để mở cửa, đóng cửa thì ít nhiều sẽ để lại dấu vết, nhưng nhìn bề ngoài của tay nắm cửa này thì nhìn rất mới, cho nên chắc chắn không phải là dùng cách ấy. Nhưng điều chúng ta phải chú ý ở đây chính là loại tay nắm cửa này khi muốn đóng, mở cửa từ bên ngoài thì phải dùng chìa khóa, nhưng nếu là ở trong phòng, mở cửa chỉ cần vặn tay nắm cửa, còn đóng lại cũng chỉ cần ấn một cái nút là được ”
Mã Tu Hòa không nói nữa, xoay người gõ gõ vào cánh cửa tinh xảo được khắc hoa văn trang trí chia thành từng ô nhỏ một, đến khi anh gõ đến ô hoa văn gần tay nắm cửa, phần hoa văn ấy đột nhiên rơi xuống sàn nhà.
Một cánh cửa gỗ tưởng chừng như mới tinh lại có một lỗ hổng mà không một ai biết đến.
Mã Tu Hòa nhặt miếng gỗ ấy lên, nửa cười nửa không: “Cách gây án của hung thủ đây rồi.”
Cố Thất Hải nhìn một loạt động tác của Mã Tu Hòa, nghĩ một chút: “Em hiểu rồi, tối hôm qua nhân lúc mọi người đang ngủ say, hung thủ đã lợi dụng chiếc lỗ này, thò tay vào, mở cửa từ bên trong, vào phòng giết Nguyễn Thiệu Đông. Sau đó khi rời khỏi phòng cũng dùng cách ấy để ấn nút khóa cửa từ bên trong, Cuối cùng ‘hắn’ chỉ cần ấn khối gỗ này trở lại chỗ cũ. Mọi thứ nhìn qua giống như có một ‘lối đi bí mật’, từ mở cửa đến khóa cửa, căn bản không hề cần dùng đến chiếc chìa khóa màu đỏ kia.”
Lời giải thích của Cố Thất Hải hoàn toàn trùng khớp với suy luận của Mã Tu Hòa. Trò lừa đảo nho nhỏ ấy sao có thể gọi là ‘lối đi bí mật’ được?
Thượng Dũng chần chờ hỏi: “Có khi nào ở tất cả các phòng cũng có một cơ quan tương tự như vậy không?”
Nếu thật sự là vậy, chẳng phải trong biệt thự này không có chỗ nào gọi là an toàn sao?
Mã Tu Hòa nhanh chóng nói: “Kiểm tra một chút thì sẽ ra ngay thôi.”
Muốn kiểm tra các phòng khác trong biệt thự, nhất định phải có được chìa khóa của phòng đó, ba người đi xuống lầu, vào nhà ăn. Sau án mạng của Dương An Linh, lần thứ hai mọi người cùng nhau tụ tập lại ở một chỗ lại là vì một vụ án mạng kinh hoàng khác. Mã Tu Hòa nói với mọi người suy luận về cái chết của Nguyễn Thiệu Đông, tất nhiên cũng nói đến chiếc lỗ nhỏ ở cánh cửa phòng màu đỏ, quả nhiên không khí trong phòng liền trở nên xôn xao. Mã Tu Hòa bình tĩnh kết thúc lại phần suy luận của mình, sau đó dưới sự phối hợp của mọi người, lấy được các chìa khóa, đến từng phòng một để kiểm tra thật kĩ càng, cuối cùng xác nhận được, ngoài phòng màu đỏ mà Nguyễn Thiệu Đông từng ở, các phòng khác không có loại cơ quan tương tự nào như vậy cả.
Dù thế nào đi chăng nữa, tin ấy cũng an ủi mọi người được một phần nào.
“Vậy, bây giờ chẳng phải hung thủ đang…. giết người một cách ngẫu nhiên sao?” Khúc Thi Thi bình tĩnh phân tích, “Thật ra người mà hung thủ muốn lấy mạng không nhất định là Nguyễn Thiệu Đông, mà là người ở phòng đỏ, hung thủ biết cách để không dùng chìa khóa mà vẫn có thể vào được phòng đỏ, nên là chỉ cần ai đó bất kì vào ở trong phòng đó, tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu của hung thủ, mà Nguyễn Thiệu Đông cũng chỉ là người xui xẻo chọn đúng vào phòng đấy để ở mà thôi.”
Lời nói của Khúc Thi Thi cũng có một phần có lý, những người khác cũng đồng ý với lời suy luận này. Nhưng Cố Thất Hải vẫn cảm thấy lời suy luận này có điều gì đó chưa chặt chẽ, cô nhìn trộm phản ứng của Mã Tu Hòa, anh vẫn như cũ, không hề lên tiếng phản bác lại Khúc Thi Thi, nói cách khác, phương hướng suy luận của Khúc Thi Thi là đúng.
Hà Diễn hỏi: “Về việc chia phòng, tôi là người cuối cùng đến đây nên không rõ lắm, rốt cuộc là lúc đầu mọi người chia phòng thế nào vậy?”
“Ai tới trước thì được chọn phòng.” Tào Tân Lỗi nói: “Hôm trước tôi là người đầu tiên tới đây, vì không nhận được lời chỉ thị nào từ ban tổ chức, nên tôi đã dựa theo sở thích của mình để chọn phòng, những người đến sau cũng thế.”
Mã Tu Hòa hỏi Tào Tân Lỗi: “Anh còn nhớ rõ thứ tự đến của mọi người không?”
“Nhỡ rõ, vì những người đến sau đều là do tôi đón.”
Lúc này Lôi Xương bực bội gãi đầu: “Giờ nên làm gì tiếp đây? Chẳng lẽ không có cách nào để bắt được tên giết người dã man kia sao?”
“Cách bắt không phải là không có, mà dù không bắt được hung thủ, ít ra cũng có thể bảo vệ được mọi người một cách an toàn nhất.” Mã Tu Hòa nghiêm túc nhìn xung quanh. “Không thể xuất hiện thêm người chết được nữa, tôi một lần nữa khẩn cầu các vị, trước khi tìm ra được phương pháp rời khỏi tòa biệt thự này, hy vọng mọi người có thể cùng nhau hành động, dưới ánh mắt của nhiều người, kế hoạch giết người của hung thủ tất nhiên là sẽ khó thực hiện hơn rất nhiều.”
Lời đề nghị của Mã Tu Hòa khiến cho mọi người không hẹn mà cùng im lặng, Cố Thất Hải nhìn thấy được, hai vụ án mạng liên tiếp này đã khiến cho bọn họ trở nên dao động, ngay cả người ít nói, bình tĩnh nhất là Tương Nhân Quân cũng bắt đầu nhíu mày suy xét, nhưng mọi người lại không ai đồng ý lên tiếng trước. Cố Thất Hải không muốn cách này lại một lần nữa bị bỏ sang một bên, cô đứng ở giữa mọi người, cúi đầu thật sâu xuống: “Các vị, làm ơn.”
Mã Tu Hòa nhìn thấy bóng dáng của Cố Thất Hải, trong lòng cũng được trấn an một phần nào. Anh hiểu rõ hơn ai hết rằng không phải Cố Thất Hải đang cố ý hạ thấp mình, mà là cô ấy đã cảm nhận được rõ ràng đối với những chuyện trước mắt, sinh mệnh của mỗi người ở đây đều đang như ngàn cân treo sợi tóc.
Quả nhiên cô luôn tiến bộ nhanh hơn dự đoán của anh.
Hà Diễn cũng đi ra, nói: “Tôi cũng cảm thấy lời Mã tiên sinh nói là đúng, xét theo góc độ của hung thủ mà nói, trước mắt nhiều người rất khó để ra tay, nếu ‘hắn’ thật sự ra tay, đó cũng là cơ hội lớn nhất để cho chúng ta bắt ‘hắn’, dù là vì ích kỉ đi chăng nữa, chúng ta hãy bỏ đi những băn khoăn nhỏ nhặt mà chọn cách bảo vệ mình tốt nhất.”
Khiến cho người khác cảm thấy bất ngờ nhất chính là, Thượng Dũng cũng lên tiếng phụ họa: “Mặc dù tôi rất tự tin là bản thân có đủ năng lực để tự bảo vệ tốt chính mình, nhưng sau khi cân nhắc các tình huống có thể xảy ra, tôi cũng thấy cách Mã Tu Hòa đề nghị chính là cách bảo vệ bản thân tốt nhất rồi.”
Có cảnh sát Thượng Dũng gia nhập, Tào Tân Lỗi, Tần Châu, Lôi Xương, Từ Lập, Tương Nhân Quân cũng lục tục đồng ý đề nghị của Mã Tu Hòa, cuối cùng người vốn kiên trì phản đối là Khúc Thi Thi cũng miễn cưỡng đồng ý.
Để cùng chống lại tên sát nhân, mười thí sinh còn lại ở biệt thự đều đồng ý buổi tối sẽ tụ tập lại ở nhà ăn, dù là hoạt động gì đi chăng nữa cũng phải có hai người trở lên cùng làm.
Hung thủ có còn ra tay nữa hay không?
Mọi người vẫn thầm hỏi vấn đề này, chỗ nào cũng đề phòng, giống như chỉ cần một giây nơi lỏng thôi, cũng có thê tạo nên mối nguy hiểm không tưởng.
Dù sao ai cũng không hy vọng bản thân sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo.