Trời dần sáng, theo kế hoạch của cuộc thi suy luận này, ngày mai chính là thời điểm kết thúc cuộc thi.
Nhưng các vụ án đã kết thúc chưa? Theo Cố Thất Hải thì chưa hẳn.
Nhưng bây giờ cô có thể ngăn cản hung thủ thế nào đây?
Hà Diễn vẫn ngồi cạnh Cố Thất Hải, chứng kiến cảnh cô phá án, không ngừng tìm kiếm những manh mối liên quan, mà cậu lại không thể giúp được gì cho cô, chỉ có thể lặng yên lo lắng cho sức khỏe của cô. Sau khi Mã Tu Hòa trở thành hung thủ rồi bị nhốt vào nhà kho, Cố Thất Hải liền giống như một dây đàn bị kéo căng, chưa từng thả lỏng mình một giây một phút nào.
Từ khi nào mà cô đã trở nên kiên cường như vậy, mà cậu thì lại rời xa cô?
Một lúc lâu sau, Cố Thất Hải mới bỏ quyển sổ xuống, mệt mỏi ấn trán.
Hà Diễn hỏi: “Sao vậy?”
“Theo chuyện mà Từ Lập nói cho chúng ta, và cả manh mối của Tu Hòa nữa, thì em đã có thể tạm xác định được hung thủ là ai, nhưng những lời suy luận ấy vẫn không đủ để chứng mình Tu Hòa không phải là hung thủ giết Lôi Xương.”
Hà Diễn biết chỗ khó của cô: “Phòng tím lúc ấy là phòng kín.”
Hai lần trước, trong vụ án của Dương An Linh và Nguyễn Thiệu Đông, hiện trường đều là căn phòng kín giả, lúc ấy đều là do Mã Tu Hòa tự phá giải, cô cũng không để ý tới nhiều, nhưng đến vụ án thứ ba mà Mã Tu Hòa là nghi phạm lớn nhất – vụ án của Lôi Xương, hiện trường án mạng cũng là một căn phòng kín, Cố Thất Hải khi ấy cũng đã quan sát qua tình hình trong phòng tím, toàn bộ cửa sổ đều khóa chặt, chiếc chìa khóa màu tím nằm trong lòng bàn tay Lôi Xương. Mặc dù cô cực kì tin tưởng Mã Tu Hòa tuy ở chung phòng với xác chết của Lôi Xương nhưng chắc chắn anh không phải là hung thủ. Có điều là hung thủ thật sự đã làm cách nào để giết Lôi Xương rồi giữ phòng tím trong trạng thái phòng kín, đổ hết mọi tội ác lên đầu Mã Tu Hòa.
Cô nghĩ mãi vẫn không thể giải thích được.
Cố Thất Hải uống một hơi cạn sạch chén cà phê thứ sáu, Hà Diễn thấy thế liền mở miệng: “Em muốn nghỉ ngơi một chút không? Cứ tiếp tục thế này thì em sẽ không chịu nổi mất.”
Cố Thất Hải nôn nóng lắc đầu, “Em chịu được. Hung thủ còn có thể tiếp tục ra tay, nếu trước khi trời tối mà em vẫn chưa bắt được ‘hắn’ thì sẽ lại có một mạng người nữa biến mất.”
“Nhưng bây giờ trạng thái tinh thần em đang không ổn định, em còn tiếp tục suy luận trong trạng thái này, sẽ chỉ thêm lộn xộn mà thôi. Mã tiên sinh dạy em nhiều như vậy, nhưng anh ấy chưa từng dạy em điều này, cũng không hi vọng em sẽ làm thế.”
Sự quan tâm của Hà Diễn khiến cho Cố Thất Hải nhớ lại khi đêm qua Lôi Xương gặp chuyện không may, Mã Tu Hòa cũng ngồi cạnh cô, nắm tay cô dịu dàng bảo cô đi nghỉ, nhưng mới qua một đêm, tất cả mọi chuyện đều đã thay đổi.
Mà cô lại còn luôn khiến cho người xung quanh mình phải lo lắng.
“Nhưng mà mọi người sắp dậy rồi.”
“Anh sẽ trông chừng bọn họ giúp em, nếu phát hiện ra cái gì sẽ nói ngay cho em biết.” Hà Diễn chần chờ một chút rồi đưa tay vỗ vỗ vai cô: “Nếu em thật sự tin tưởng anh, vậy thì nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi, anh chờ em lấy lại tinh thần rồi thay ca cho anh.”
Cố Thất Hải tất nhiên là tin tưởng Hà Diễn, mặc dù cô không có tình cảm nam nữ với anh, nhưng những chuyện hai người từng trải qua cũng không phải là giả. Cô nghe theo lời đề nghị của Hà Diễn, tạm thời thả lỏng tâm trạng một chút, đi lên tầng hai, di chứng của việc ba ngày liên tục dùng thuốc ngủ vẫn còn, giờ đây chỉ cô chỉ cần thả lỏng tinh thần một chút liền cảm thấy rất mệt mỏi. Cô đến trước cửa phòng trắng, lấy trong chìa khóa trong túi, mở cửa, bước thẳng đến giường.
Cô mơ mơ màng màng nằm trên giường, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, càng lúc càng rõ nét.
Một lát sau cô đột nhiên mở mắt.
Cô chậm rãi mở lòng bàn tay ra, khó tin nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa trong tay mình từ nãy đến giờ.
Cô ngồi dậy, lấy trong túi áo một chiếc chìa khóa có màu khác hoàn toàn. Sau khi xảy ra vụ án của Dương An Linh, Mã Tu Hòa từng nhắc nhở cô rất nhiều lần là phải giữ chìa khóa thật cẩn thận, vì thế để hung thủ không thừa dịp cô không để ý mà trộm chìa khóa đi, cô đã giấu chiếc chìa khóa trắng của mình vào một túi nhỏ khá bí mật bên hông.
Nhưng vừa rồi lúc mở cửa cô đã hoàn toàn quên mất chuyện này.
Chiếc chìa khóa mà cô vẫn nắm chặt trong tay là chìa khóa màu đen.
Là chìa khóa phòng đen của Mã Tu Hòa, có lẽ khi phát hiện thi thể của Lôi Xương, anh nhân lúc mọi người không để ý đã lén thả chiếc chìa khóa này vào túi áo cô. Mã Tu Hòa chưa bao giờ làm những chuyện vô nghĩa, nói cách khác, chiếc chìa khóa này chính là manh mối mà anh để lại cho cô.
Cố Thất Hải nắm chặt lấy chiếc chìa khóa màu đêm, cuối cùng trên môi cũng nở ra một nụ cười.
Bí mật phòng tím cô đã tìm ra.
Nhưng mà….
Nụ cười cùa Cố Thất Hải lại bắt đầu ảm đạm.
Không có bằng chứng,
Dù cô biết chính xác thân phận của hung thủ, giải được thủ pháp ngụy trang phòng kín, nhưng cô vẫn không có bằng chứng chắc chắn nào để chứng minh được người đó thực sự là hung thủ.
Cô phải bình tĩnh nghĩ ra một kế hoạch mới, nếu đổi lại thành Mã Tu Hòa, anh sẽ giải quyết vấn đề nan giải này thế nào?
_____
Hắn nhìn vào màn đêm đen, nghe tiếng mưa rơi rả rích ngoài cửa sổ, nhưng vẫn im lặng ngồi trên ghế, tay cầm khăn cẩn thận lau một con dao sắc bén, giống như con dao ấy là một báu vật cực kì quý giá.
Đến lúc kim đồng hồ chỉ giờ, hắn dừng động tác, giấu con dao vào tay áo, đứng dậy rời khỏi phòng.
Qua việc huấn luyện không ngừng nghĩ, hắn đã hình thành được thói quen đi không phát ra tiếng động.
Đến được cửa phòng của mục tiêu, hắn kề tai lại gần cánh cửa, nhưng vẫn để lại một khoảng cách nhất định, không hoàn toàn áp sát tai vào cửa, vì làm như vậy sẽ rất dễ để lại tóc hoặc mồ hôi trên cửa, chỉ có mấy tên tội phạm tép riu mới có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Sau khi xác định người trong phòng đã ngủ say, hắn ta lấy một chiếc chìa khóa trong túi, nhẹ nhàng mở cửa ra.
Trong phòng không bật đèn, ngay cả rèm cửa cũng được kéo xuống, nhưng mà bóng tối trong phòng vẫn không ảnh hưởng đến hắn, hắn vẫn thích bóng tối hơn ánh sáng. Hắn nhanh chóng tìm được một dáng người đang thở đều trên giường, chỉ cần rút dao, nhanh chóng đâm mạnh vào ngực hắn….. Không, vẫn là nên đổi cách ra tay mới đi, lần này cắt mạnh vào động mạch ở cổ.
Hắn sung sướng tính toán xem lần này nên ra tay bằng cách nào, vừa chầm chậm bước từng bước đến người đang ngủ bình thản trên giường. Hắn lạnh lùng cầu nguyện cho người đó, sau khi chết sẽ bị đầy xuống địa ngục, vĩnh viễn không siêu sinh.
Hắn lấy dao ra, cười lạnh một tiếng, nhằm thẳng vào cổ họng người nọ để đâm xuống….
Nhưng mà chỉ một thoáng chốc, đèn liền bật sáng, tất cả đèn trong phòng đều được bật lên, người vốn đang ngủ say trên giường liền trở mình, con dao của hắn liền đâm vào khoảng không.
“Thật tiếc khi phải thông báo với anh rằng, lần giết người này anh sẩy tay rồi.”
Trong thoáng chốc, hắn cảm thấy hoảng hốt, nhưng rất nhanh sau đó hắn liền quay đầu lại, Cố Thất Hải không biết đã đứng ở góc tường từ khi nào, nhìn hắn bằng cặp mắt trong suốt, lạnh lùng.
Hắn lại không hề phát hiện ra sự tồn tại của cô.
Hắn khẽ cười, nói: “Sẩy tay?” Vừa dứt lời, hắn liền trở tay đâm dao về người đứng phía sau, nhưng thân thủ người này có vẻ nhanh nhẹn hơn hắn nghĩ, mặc dù tốc độ chậm hơn hắn, nhưng vẫn có thể tránh được vị trí nguy hiểm. Khi hắn nhìn kĩ mặt người nọ, hắn không khỏi giật mình.
Thượng Dũng bụm chặt lấy bả vai đang chảy máu, vừa cảnh giác nhìn hắn, vừa lùi đến một vị trí an toàn cách xa hắn.
Vết thương trên vai đau khiến cho Thượng Dũng phải nhíu mày, dù là làm cảnh sát, anh cũng rất ít khi gặp phải người nào có thân thủ nhanh mà hiểm độc đến như vậy, nếu vừa rồi anh chỉ chậm một giây thôi, có lẽ giờ tính mạng anh cũng không còn nữa.
Người trước mặt quả nhiên đúng như lời Cố Thất Hải nói, không phải là một người đơn giản.
Thượng Dũng nhớ lại lúc chạng vạng, Cố Thất Hải chủ động tìm đến anh, khẩn thiết nhờ anh giúp đỡ. Mới đầu anh còn không tình nguyện tin vào lời suy luận của cô, nhưng hiện giờ trong tình cảnh này, anh có muốn không tin cũng không được.
Theo tình huống trước mắt, Thượng Dũng đã hoàn thành nhiệm vụ nguy hiểm mà Cố Thất Hải nhờ anh, nhưng nếu đã biết bộ mặt thật sự của hung thủ, anh cũng không thể nào bỏ mặc một cô gái yếu đuối ở lại một mình với tên hung thủ nguy hiểm này. Thượng Dũng cố ý nhìn đánh mắt ra hiệu với cô, nhưng cô vẫn đứng bình tĩnh như trước, sống lưng thẳng tắp.
Cố Thất Hải nói: “Đừng ngạc nhiên, trong phòng này, anh sẽ không thấy người anh muốn giết đâu.”
Hắn đỡ trán, lắc đầu bật cười: “Cô lại có thể đoán trúng được mục tiêu đêm nay của tôi.”
“Không phải đoán, mà tôi biết chắc chắn đêm nay anh sẽ đến phòng này.”
Có vẻ như hắn bắt đầu cảm thấy hứng thú với lời cô nói.
“Trong kế hoạch giết người của anh, có tổng cộng bảy mục tiêu, hiện giờ anh đã ra tay được với ba người, Mã Tu Hòa vì vụ án của Lôi Xương hôm qua đã trở thành con dê thế tội, đối với những người khác mà nói, chuỗi sự kiện giết người liên hoàn này đã chấm dứt rồi, nhưng đối với hung thủ thật sự là anh mà nói, thì kế hoạch giết người của anh mới chỉ đang tiến vào giai đoạn hai. Anh là một người rất kiêu ngạo, nếu không thì sau mỗi lần giết người, anh sẽ không cố ý bật radio để khiêu khích bằng cách để lại ‘câu đố’, mà lần này nhân vật mục tiêu mở màn cho màn kịch thứ hai nhất định là người do anh tỉ mỉ chọn lựa để được hiệu quả khủng bố cao nhất.
Những mục tiêu còn lại còn những ai? Đầu tiên có thể trừ Từ Lập, dưới sự thuyết phục của tôi và Hà Diễn, Từ Lập đã trở thành đồng đội của tôi, nên chúng tôi sẽ không để cho cậu ta tiếp tục hành động một mình được. Sau đó tôi lại loai trừ Khúc Thi Thi và Tương Nhân Quân, Khúc Thi Thi là mục tiêu nữ duy nhất còn lại, trong mắt anh, Khúc Thi Thi chỉ là một đối thủ tay trói gà không chặt, nếu anh muốn ra tay thì rất dễ dàng, anh sẽ không làm những chuyện quá dễ đầu tiên; mà Tương Nhân Quân tính tình hiền lành chất phác, là người có tiếng nói thấp nhất trong biệt thự, giết anh ta xong, anh vẫn không thể đạt được hiệu quả như mong muốn. Như vậy, mục tiêu còn lại chỉ còn duy nhất một người.”
Nghe đến đó hắn liền bật cười. Là do hắn xem nhẹ cô gái nhìn có vẻ như vô dụng này, người Mã Tu Hòa chọn, quả nhiên là không tầm thường.
Cố Thất Hải nhìn người đối diện, khẳng định chắc chắn: “Tôi nhất định sẽ không để anh giết thêm một người nào nữa, Tần Châu.”