Cố Thất Hải và Tần Châu im lặng giằng co với nhau.
Tần Châu vẫn luôn giữ vẻ mặt không sợ hãi, Cố Thất Hải muốn phá vỡ vẻ mặt bình tĩnh ấy của hắn, cô mở miệng ra nói trước: “Một năm trước, có một nữ sinh tên Lô Thải Hồng ở thành phố Nam đột nhiên mất tích, đến nay cảnh sát vẫn chưa tìm thấy người đâu, nhưng trên thế giới này chỉ có bảy người biết, thật ra Lô Thải Hồng đã chết cách đây một năm rồi. Mà bảy người này khác nhau từ quê hương, tuổi, việc làm, nhưng vì chung một niềm đam mê mà quen biết, rồi cùng nhau thành lập ‘Hội những người thích tiểu thuyết trinh thám’ trên mạng. Thường ngày mọi người vẫn duy trì quan hệ bạn bè bình thường, cho đến một hôm, có một thành viên trong diễn đàn bỗng dưng nảy ra một ý định hiếm thấy, người đó muốn làm ra một vụ án mạng hoàn mỹ ngoài đời thực, đề nghị này được đa số người trong nhóm đồng ý, vì thế trong đầu những người này bắt đầu sinh ra tâm lý muốn phạm tội.
Điều trùng hợp chính là, bảy người này giờ đều đang ở ngôi biệt thự cầu vồng này. Bảy người đó lần lượt là Dương An Linh, Từ Lập, Nguyễn Thiệu Đông, Tương Nhân Quân, Khúc Thi Thi, Lôi Xương, Tào Tân Lỗi. Vậy thì năm đó, bảy người này đã hợp tác với nhau như thế nào để làm nên một vụ án mạng?
Đầu tiên muốn giết người, thì phải có người chết, vì thế người đưa ra đề nghị là Dương An Linh cũng đồng thời giới thiệu một người làm ‘đối tượng thực nghiệm’ – Lô Thải Hồng, kẻ thù đã câu dẫn bạn trai của cô ấy.
Từ Lập là đối tượng mà Lô Thải Hồng đang theo đuổi, nên Từ Lập liền hẹn Lô Thải Hồng đến hiện trường phạm tội – một khu rừng rậm hẻo lánh.
Để thuận lợi thoát khỏi điều tra của cảnh sát, cần phải có một kế hoạch giết người thật chu đáo, người lập kế hoạch phải có đủ hiểu biết và kinh nghiệm, người này là luật sư Tào Tân Lỗi.
Đối tượng có, kế hoạch có, nhưng mà ai sẽ giết người? Nguyễn Thiệu Đông là người có tính cách hấp tấp, thích sự mạo hiểm, cuộc sống hằng ngày vẫn luôn chơi bời lêu lổng, nên hắn sẽ là người ra tay giết người.
Giết người xong, thi thể không thể để yên một chỗ như vậy được, phải nhanh chóng xử lý, Tương Nhân Quân, một nhân viên lắp đặt thiết bị trầm mặc ít nói, động tác nhanh nhẹn lưu loát, phần việc này liền giao cho anh ta.
Còn Khúc Thi Thi và Lôi Xương, nếu đã biết kế hoạch này, để không cho bọn họ có cơ hội trốn tránh, những chuyện khác đều giao cho hai người giải quyết.
Cứ như vậy, bảy người nhận phần việc của mình, hoàn thành đâu vào đấy một vụ án mạng, khiến cho Lô Thải Hồng biến mất không còn một dấu vết khỏi cõi đời này. Mãi cho đến tận một năm sau khi xảy ra vụ án mạng này, bảy vị tội phạm lại một lần nữa tập hợp ở một chỗ vì một cuộc thi suy luận, nhưng họ lại không biết rằng cuộc thi suy luận này, từ đầu đến cuối là một cuộc thi giả, thực ra đã có một người lấy nó làm lý do để tập hợp bảy người ở một tòa biệt thự hoang vu trên núi, mà người này đã sớm thiết kế một kế hoạch giết người rất hoàn hảo, thời điểm mà bảy người bước vào tòa biệt thự, thì thời gian sống của bọn họ cũng bắt đầu đếm ngược.”
Tần Châu không nhanh không chậm hỏi lại: “Theo lời nói của cô, thì cái chết của ba người kia đều đã được chuẩn bị trước, Dương An Linh bị giết là do cô ta mở cửa cho hung thủ, nhưng Nguyễn Thiệu Đông là vì tình cờ ở trúng phòng đỏ có cơ quan bí mật nên mới bị giết. Nhưng phòng ở của mỗi người là do họ tự chọn ngẫu nhiên, hung thủ sao có thể biết được Nguyễn Thiệu Đông sẽ nhất định chọn phòng đỏ?”
“Đúng là Nguyễn Thiệu Đông ngẫu nhiên chọn phòng đỏ, ngay cả hung thủ cũng không có cách nào biết trước được ai sẽ vào ở trong phòng đỏ.”
Tần Châu cười cười, trên mặt có vẻ chế nhạo.
“Nhưng, hung thủ có thể khống chế tỉ lệ người chọn phòng đỏ, sao cho người đó chắc chắn là một trong số bảy mục tiêu của hắn ta, nói cách khác, người ở phòng đỏ không nhất thiết phải là Nguyễn Thiệu Đông, mà chỉ cần là người đã từng gây án cùng với Nguyễn Thiệu Đông là được.” Cố Thất Hải nói thêm.
Nụ cười của Tần Châu nhạt dần.
“Sau án mạng của Nguyễn Thiệu Đông, tôi và Mã Tu Hòa đã tự mình kiểm tra các phòng khác xem có cơ quan nào hay không, lúc ấy sự khác biệt của mười hai căn phòng khiến cho tôi cảm thấy nghi ngờ. Nhưng mà, chỉ cần kết hợp sự khác biệt đó với âm mưu của hung thủ thì mọi chuyện đều có liên quan đến nhau.
Đầu tiên, những phòng có điều kiện tốt nhất trong mười hai phòng này chính là bảy phòng: đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, vừa đúng là bảy màu cầu vồng. Những phòng có điều kiện kém hơn một chút là hai phòng màu nâu và màu vàng kim. Những phòng có điều kiện kém nhất chính là ba phòng, trắng, đen xám.
Theo cách nói của người đầu tiên đến biệt thự là Tào tân Lỗi, các phòng được chọn theo quy tắc trước sau, chỉ cần là người có cách nghĩ bình thường, nhìn ba loại phòng có các cấp bậc khác nhau, ai cũng sẽ chọn một trong bảy căn phòng có điều kiện tốt nhất kia.
Cho nên hung thủ chỉ cần chắc chắn rằng bảy mục tiêu của mình sẽ là những người đầu tiên đến biệt thự, dù là người nào ở trong phòng đỏ đi chăng nữa, hắn vẫn có thể thuận lợi hoàn thành kế hoạch giết người của mình, cũng có thể làm giả được thành kiểu giết người ngẫu nhiên.”
Bỗng nhiên Cố Thất Hải ném ra một tập giấy mời xuống đất, đó là những tờ giấy lúc chiều cô lén lúc Tần Châu không để ý, đi sưu tập ở chỗ những thí sinh khác.
“Để làm được kế hoạch này, cách nhanh nhất chính là thay đổi thời gian dự thi trên giấy mời, tôi đã so thời gian các thí sinh được mời đến, trên thiệp mời của bảy người kia, thời gian tập hợp là trước : bốn ngày trước, mà những người khác là trước :, thời gian hẹn hơn kém nhau một giờ. Như vậy, hung thủ sẽ chắc chắn bảy người kia sẽ đến biệt thự và chọn được đúng phòng đỏ. Hơn nữa, có sự hấp dẫn của tiền thưởng, mỗi thí sinh đến trước đều sẽ có địch ý với người đến sau, nên sẽ chẳng ai để ý xem mỗi tấm thiệp mời có sự khác nhau nào hay không, vô tình lại ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của hung thủ.
Đáng tiếc là trong kế hoạch này lại đột nhiên xảy ra một tình huống ngoài ý muốn, khiến cho anh không thể không để lại sơ hở.” Cố Thất Hải giơ tờ giấy Mã Tu Hòa ghi lại thời gian các thí sinh đến biệt thự trước mặt Tần Châu. “Theo kế hoạch, bảy người kia đều phải đến biệt thự trước :, nhưng khi đó chỉ mới có người đến, nên anh lại là người thứ bảy, người còn lại là Nguyễn Thiệu Đông, vì xuất phát muộn nên đến sau anh. Trừ Nguyễn Thiệu Đông thì sáu người kia đều chọn những phòng tốt nhất, nhưng tình cờ lại thừa ra phòng đỏ, là phòng có cơ quan. Để hoàn thành kế họach, anh đã cố gắng tránh phòng tốt nhất màu đỏ mà chọn phòng loại vừa, màu vàng kim. Nhưng mà nghĩ thế nào cũng thấy chuyện này có vẻ vô lý, vậy thì cách giải thích tốt nhất chính là anh đã sớm biết phòng đỏ ấy có cơ quan.”
Tần Châu điềm nhiên nói: “Cô nói cách làm ấy nghe có vẻ rất hợp lý, nhưng chỉ vì tình cờ tôi không ở trong phòng tốt, nên tôi sẽ là hung thủ sao? Giết Dương An Linh, Nguyễn Thiệu Đông, bất kì người nào trong biệt thự cũng đều có thể làm được, nhưng cô đừng quên, khi Lôi Xương chết, phòng tím là một phòng kín, người duy nhất có thể giết Lôi Xương, chỉ có Mã Tu Hòa.”
“Về thủ đoạn ở phòng tím, chẳng phải vừa rồi anh đã tự mình tái hiện sao?” Cố Thất Hải lấy trong túi áo ra một chiếc chìa khóa màu tím. “Tôi hỏi anh một câu, chiếc chìa khóa ứng với cửa phòng màu tím vẫn luôn trong tay tôi, mà vừa rồi anh đã dùng chìa khóa màu gì để vào phòng thế?”
Khi nhìn thấy màu của chiếc chìa khóa, ánh mắt Tần Châu hiện lên một tia khiếp sợ, nhưng ngay lập tức hắn ta chỉ cười, không nói gì.
“Vậy để tôi trả lời giúp anh, vừa rồi chiếc chìa khóa anh dùng để mở cửa phòng hẳn là đang nằm trong túi áo khoác bên trái của anh, có màu vàng, là chìa khóa của phòng vàng kim.” Cố Thất Hải nhìn Tần Châu, “Cho đến giờ, chúng tôi đều bị đánh lừa bởi cái bẫy của anh, mười hai căn phòng trong biệt thự này có mười hai màu, gọi theo màu trên cửa phòng, mỗi phòng có một chiếc chìa khóa tương ứng, hiện trường các vụ án mạng cũng đều là phòng ngủ của nạn nhân. Đêm đầu tiên, sau khi hung thủ giết chết Dương An Linh, hắn liền trộm chìa khóa màu lục rồi rời đi, lần thứ hai, hung thủ đã lợi dụng cơ quan để vào phòng, rồi giết người. Hai vụ án liên tiếp tương tự nhau, hơn nữa cửa phòng và chìa khóa phòng đều có màu sắc đặc thù như vậy, khiến cho nội tâm mỗi người đều có quan niệm chung: ‘ Phòng màu lục, chỉ có chiếc chìa khóa màu lục mới có thể mở, phòng màu đỏ cũng chỉ có chìa khóa màu đỏ mới mở được, những phòng màu khác cũng tương tự như vậy.
Quan niệm ấy dần dần trở thành chuyện bình thường trong lòng mỗi người, căn bản là không ai ngờ được rằng có thể dùng chiếc chìa khóa khác màu để mở cửa phòng, các chìa khóa có thể dùng thay cho nhau. Đến ngày thứ ba, nước khoáng trong nhà bếp đều bị anh bỏ thuốc mê, sau khi uống xong cà phê có pha thuốc mê, đúng như dự đoán của anh, mọi người đều ngủ say.
Anh chuyển Lôi Xương và Mã Tu Hòa đến phòng tím, sau khi giết Lôi Xương, anh để Mã Tu Hòa và chiếc chìa khóa tím trong phòng, rồi dùng chìa khóa màu vàng của mình, khóa cửa lại, rồi trở lại nhà ăn, giả bộ như tỉnh dậy cùng một lúc với chúng tôi, rồi đợi mọi người phát hiện ra xác của Lôi Xương và ‘hung thủ’ Mã Tu Hòa trong phòng tím.
Nói đến đây, mọi chuyện đã rất gần với chân tướng rồi.
Cố Thất Hải nói: “Chung quy lại, phòng tím căn bản không phải là một phòng kín, mà Mã Tu Hòa cũng không phải là hung thủ, sở dĩ anh ấy nhận tội dễ dàng như vậy, chắc chắn là vì bị anh uy hiếp, Tần Châu….. À không, X.”