Sauk hi mất đi mới phát hiện thì ra là cô đối với mình mà nói rất quan trọng.
Phương Thê xoay người, nhìn về phía Tần Tiêu Nhiên, nói: "Tiêu Nhiên, có chuyện gì sao?"
Năm năm rồi, đây là lần đầu tiên anh gọi cô thân thiết như thế.
Nhưng cô cũng không như tưởng tượng vui vẻ.
Vui sướng tự nhiên là có, nhưng còn có chút cảm khái, cũng có chút thương cảm.
"Thê Thê, em và Doãn Văn Trụ thật sự kết hôn?"
Anh hỏi có chút chần chừ.
Phương Thê gật đầu một cái, "Ừ."
Ngoài ra cô cũng không nghĩ nhiều lời.
Từ lúc đáp ứng Doãn Văn Trụ, Cô thật ra đã rạch ra giới hạn giữa bọn họ.
Trả lại ân cứu mạng cho anh, sau đó mỗi người đi trên con đường của bản thân.
Nhưng không nghĩ tới cô buông tay, anh lại không chịu buông ra.
Sớm biết như vậy, cô nên sớm làm như vậy?
Hay là nói là trò đùa giỡn của ông trời.
Nhưng bây giờ cô không còn lựa chọn nào nữa.
Cô không biết khế ước giữa cô và Doãn Văn Trụ khi nào kết thúc, cũng không biết mình có còn dung khí và cố chấp như ban đầu không.
"Thê Thê, có phải là anh ta bức em không? Em gả cho anh ta, anh ta mới đáp ứng đầu tư cho Tần thị."
Tần Tiêu Nhiên tiến lên một bước, đưa tay nắm bả vai Phương Thê.
Phương Thê lui về sau một bước, sau đó lắc đầu một cái.
Không muốn nói thêm gì.
"Thê Thê, em chờ anh, anh sẽ giúp em trở về."
Mặc dù Phương Thê đã trả lời như vậy, nhưng Tần Tiêu Nhiên vẫn cho rằng như thế.
"Tiêu Nhiên ——"
Phương Thê vừa định mở miệng, một tiếng khác chen vào, "Tần tổng, lừa gạt bà xã tôi như vậy là không đúng đâu."
Doãn Văn Trụ tựa trên khung cửa, cười với vẻ lười nhác nhìn bọn họ.
"Thê Thê, tới đây."
Anh vẫy vẫy tay về phía Phương Thê.
Tần Tiêu Nhiên kéo tay Phương Thê lại, nhưng Phương Thê rút tay ra, chậm rãi đi về phía Doãn Văn Trụ.
Doãn Văn Trụ đưa tay đem Phương Thê kéo vào trong ngực, cúi đầu hôn lên hai má cô, rồi mới nói với Tần Tiêu Nhiên: "Tần tổng tự tiện, chúng ta đi trước."