Nói xong, liền kéo Phương Thê rời đi.
Đến khi ngồi vào xe, Phương Thê mới rút tay mình về.
Doãn Văn Trụ cũng không nói gì, chẳng qua là nhìn cô một cái, thấp giọng nở nụ cười.
"Anh cười cái gì?"
Phương Thê cảm thấy anh thật kỳ lạ.
"Không có gì."
Chẳng qua là cảm thấy mới vừa rồi cô đỏ mặt có vẻ đáng yêu.
"Thật sự?"
Phương Thê vẫn có chút hoài nghi, cũng quên mình vốn không nên hỏi nhiều về vấn đề này.
"Thật."
Doãn Văn Trụ rất đứng đắn gật đầu một cái, rồi lại nở nụ cười.
Một cước dẫm lên chân ga, xe cũng bay nhanh đi.
Phương Thê bởi vì không chú ý đến, ngược lại giật nảy mình.
"Anh ——"
"Thế nào?"
Doãn Văn Trụ cười càng vui vẻ hơn, lúc này cô giống hương vị trước kia rồi.
"Không có gì."
Phương Thê đã nhận ra cái gì, vì vậy thu lại lời nói, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Không nên như vậy.
Mình không nên có dạng này?
Doãn Văn Trụ không nói thêm gì nữa, một đường về đến nhà, ai cũng không nói chuyện.
Chẳng qua là khác hơn lúc ban đầu.