———————–Editor: Mèo——————-
Huyệt khẩu đã sớm sưng đỏ, khép mở không ngừng, dịch thủy theo khe hở nhỏ không ngừng chay ra, dọc theo bắp đùi chảy xuống ga giường.
Ga trải giường đã ướt đẫm, cả người Hứa Nguyên cũng ướt sũng.
Hai chân mở rộng, khiến Kiều Duật dễ dàng đổi sang tư thế khác, cự vật nóng bỏng ở trong cơ thể thăm dò, không ngừng đâm vào những nơi yếu ớt mẫn cảm bên trong, không cho cậu chút thời gian thở dốc nào, chỉ có thế tự cắn tay của bản thân, cố gắng không để mình phát ra mấy thanh âm xấu hổ.
Nếu không, Kiều Duật sẽ nói cậu dâm đãng.
Không biết qua bao lâu, ý thức của cậu đã không còn thanh tỉnh, chỉ có thể mơ hồ cảm thấy cự vật trong cơ thể ngừng chuyển động, sau đó có thứ gì đó bắn vào, khiến cậu không tự chủ được siết chặt huyệt khẩu, đem thứ kia siết chặt lấy.
Kiều Duật bị cậu siết đến da đầu tê dại, mới vừa phóng thích, cự vật lại bắt đầu có khuynh hưởng ngẩng đầu, hắn nhìn người dưới thân đang nhắm chặt hai mắt cùng với những dấu vết loang lổ trên thân, không biết nghĩ đến cái gì, cau mày rút dương vt ra, không làm tiếp.
Hứa Nguyên mơ mơ màng màng cảm thấy mình được người khác ôm lên.
Một đôi tay hữu lực đem cậu thả vào bồn tắm, nước ấm bao quanh lấy cậu, được người phía sau ôm vào trong ngực, đôi tay mơn trớn thân thể cậu, rửa sạch những chỗ bị làm bẩn.
Cậu thoải mái lầm bầm một tiếng, muốn mở mắt ra nhìn, nhưng lại mệt đến mức không còn sức lực gì, chỉ mơ hồ cảm thấy có người dịu dàng hôn lên sống lưng mình.
Là sự dịu dàng từ lâu đã không cảm nhận được.
Giống y hệt những gì Kiều Duật đã cho cậu nhiều năm trước.
“Kiều Duật…”
Cậu há miệng thở dốc, muốn gọi ra cái tên đó, ý thức lại mê man, mang cậu trở lại thời điểm trước khi chưa có chuyện gì phát sinh, trở lại năm tuổi đẹp nhất của họ.
Đó là một buổi chiều đầy nắng, cậu đeo cặp sách ngồi trên chiếc ghế dài bên đường rợp bóng cây, tiếng ve kêu râm ran không ngớt trên đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm trên người thiếu niên đang xếp hàng ở cửa hàng kem đối diện.
Thiếu niên cao gầy, mặc một chiếc áo phông thoải mái, sau khi mua kem xong liền xoay người chạy về phía cậu, khoe khoang giơ kem lên trước mặt cậu: “Vị em thích đó, nhanh nếm thử đi.”
“Kiều Duật, anh lâu quá.” Cậu vừa cầm que kem, vừa cắn một miếng lớn, lại nũng nịu oán giận, vị ngọt đậm đà tan chảy trong miệng khiến cậu thỏa mãn đến híp hai mắt lại, y hệt mấy con thú nhỏ lông xù xù.
“Ăn ngon không?”
“Ngon!” Cậu gật đầu, đôi mắt sáng ngời, sau đó nghĩ đến cái gì đó, lại buồn rầu hạ khóe miệng.
Kiều Duật vươn tay chặn ánh nắng mặt trời cho cậu hỏi: “Sao vậy?”
“Em thật ngốc.” Cậu vừa liếm kem vừa chỉ vào tập đề ôn tập trên chân, “Mấy đề này em đều không biết làm, anh có thể dạy em không?”
“Không được.”
Không ngờ Kiều Duật lại trực tiếp từ chối, cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền thấy Kiều Duật cúi người cười hì hì: “Hôn anh một cái, anh sẽ dạy cho em.”
“Không biết xấu hổ, đồ lưu manh.”
Cậu mạnh miệng mắng người, mặt đỏ bừng, ngẩng đầu hôn lên đôi môi của thiếu niên, ngón tay siết chặt lấy tập đề ôn tập.
Mùa hè vẫn còn rất dài, tiếng ve kêu râm ran.
Đó là nụ hôn đầu của họ.
Mang theo vị ngọt của kem cùng với sự ngượng ngùng của thiếu niên.
Ha, vậy mà quay đầu nhìn một cái, đã mười năm trôi qua.
“Kiều Duật…” Trước khi hôn mê, một giọt nước mắt đọng lại trên mắt Hứa Nguyên, cậu lẩm bẩm, “Em rất nhớ anh….”