————————Editor: Mèo———————–
Cánh tay đang ôm Hứa Nguyên đột nhiên siết chặt lại, Kiều Duật cúi đầu nhìn người trong ngực, vẻ mặt sững sờ khó hiểu.
Hắn bế Hứa Nguyên ra khỏi bồn tắm, cẩn thận lau khô những giọt nước trên người cậu, cúi người bế cậu trở lại phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt lên giường. Sau đó, hắn nằm xuống bên cạnh, kéo chăn lên đắp cho hai người.
Đã muộn, nhưng Kiều Duật lại không hề cảm thấy buồn ngủ.
Một lúc sau, hắn dơ tay lên, trong bóng đêm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hứa Nguyên.
Omega giống như đang mơ, ngủ không được an ổn, lông mày hơi nhăn lại, tóc có vẻ hơi dài quá, xõa bung che khuất mắt.
Kiều Duật vô thức vươn tay vén lọn tóc cài sau tai Hứa Nguyên, sau khi làm xong động tác này, hắn mới hồi phục tinh thần, thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm tay mình hồi lâu.
Sau một lúc lâu, hắn cười nhạo một tiếng, cảm thấy bản thân mình thật nực cười.
Khó chịu trong lòng dần dần dâng lên, hắn hít một hơi thật sâu, hương hoa lộc vừng trong phòng tiến vào xoang mũi, lộ rõ cảm giác tồn tại, quyến luyến không rời.
Người bên cạnh vẫn say giấc nồng, nhưng hắn lại không chịu được nữa, vén chăn đứng dậy đi sang phòng bên cạnh.
———-————
Sáng hôm sau, Hứa Nguyên tỉnh dậy, không ngờ lại không thấy bóng dáng Kiều Duật đâu, vừa đứng dậy, cảm giác đau nhức từ thắt lưng và bắp đùi truyền đến, khiến cậu không nhịn được khẽ hừ một tiếng.
Thích ứng một lúc, cậu bước đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, ánh nắng chói chang đột nhiên tràn vào. Nay lại là một ngày đẹp trời, trời xanh mây trắng.
Lúc này vang lên một tiếng “ding”, là âm thanh phát ra từ di động trên tủ đầu giường, Hứa Nguyên bấm mở màn hình liền thấy tin nhắn của Bạch Tân Ninh: A Nguyên, thời tiết hôm nay rất đẹp, gặp nhau ở chỗ cũ nhé.
“Được thôi.”
Sau khi trả lời xong tin nhắn, trên mặt Hứa Nguyên cuối cùng cũng lộ ra vẻ thoải mái.
Cậu thay quần áo, đứng trước gương nhìn Omega bên trong, đôi mắt tròn xoe cùng cái cằm nhọn, dường như không khác mấy so với năm tuổi.
“Một chút cũng chẳng giống người hai tám tuổi, nhỉ?”
Hứa Nguyên lẩm bẩm một mình trước gương, nói xong lại rất phối hợp gật gật đầu. Động tác này khiến dấu hôn trên cổ lộ ra, cậu bất lực thở dài, lại bất lực dùng khăn quàng cổ giữa cái tiết trời nắng nóng này.
Địa điểm Bạch Tân Ninh nói đến cách đây không xa, là một quán ăn mà họ thường đến từ lúc học cấp ba. Bạch Tân Ninh là học đệ của cậu, một Omega có tin tức tố vị vải thiều. Hai người vẫn giữ liên lạc sau khi tốt nghiệp, nếu có thời gian sẽ hẹn gặp nhau.
Khi cậu đến nơi, Bạch Tân Ninh đang ngồi bên cửa sổ, vẫy tay với cậu.
“A Nguyên! Ở đây nè!”
Dù nhỏ hơn cậu một tuổi, nhưng Bạch Tân Ninh chưa bao giờ gọi cậu là anh, lúc đầu Hứa Nguyên còn nhắc nhở vài câu, sau đó thì cũng quen luôn.
Cậu vừa ngồi xuống thì thấy Bạch Tân Ninh nhìn mình với ánh mắt kỳ quái.
“Sao thế?”
Bạch Tân Ninh chỉ vào khăn quàng cổ của cậu: “Cậu không nóng à?”
Hứa Nguyên sửng sốt một chút, không tự nhiên nới lỏng khăn ra:” Không … không nóng lắm.”
“Chậc chậc.” Vẻ mặt Bạch Tân Ninh càng thêm kỳ lạ, hắn nghi ngờ đến gần Hứa Nguyên ngửi ngửi, sau đó bừng tỉnh, “Ồ, hóa ra là mùi của Alpha.”
“Được rồi.” Hứa Nguyên đẩy đầu của hắn, “Mau gọi món đi.”
Nghe vậy, Bạch Tân Ninh để thực đơn trong tay xuống, sắc mặt có chút nghiêm trọng, “A Nguyên, anh ta vẫn chưa đánh dấu cậu đúng không?”
Hứa Nguyên không ngờ Bạch Tân Ninh lại trực tiếp hỏi như vậy, cậu “A” lên một tiếng, sờ sờ mũi, “Cậu cũng biết mà, tôi với anh ấy không phải là loại quan hệ đó.”
“Không phải loại quan hệ đó?” Bạch Tân Ninh rất tức giận, cảm thấy bất bình thay cho Hứa Nguyên, “Cậu là Omega, cùng anh ta ở chung hai năm, sao giờ lại thành ra thế này?”
Đây cũng không phải chuyện gì hay ho cho lắm, thế nhưng Hứa Nguyên cũng không có phản ứng gì đặc biệt lớn, thậm chí cậu còn không lộ ra vẻ mất mát, dường như đã quá quen với chuyện này.
Cậu còn thực dịu ngoan, nhẹ nhàng cười nói, “Không phải chuyện gì to tát, cậu không cần che giấu giúp tôi, chỉ là quan hệ bao dưỡng, tất cả mọi người đều biết mà.”