Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vệ Uyển Nhi vô cùng kinh ngạc.
Mặt trời mọc ở đằng Tây ư, Ngô Lỗi vậy mà lại tới xin lỗi, sao có thể?
Cô đã làm việc tại Đỉnh Tân hai năm, cô rất rõ tính cách của Ngô Lỗi, anh ta là người duy nhất áp bức người khác, và những người khác thậm chí không bao giờ lợi dụng được chút gì từ anh ta. Chuyện cướp đơn hàng, Ngô Lỗi đã làm vô số lần trước đây, và chưa bao giờ bị trừng phạt.
Cô vốn đã định từ bỏ chuyện này, lên bar mượn rượu giải sầu.
Không ngờ rằng Vương Hán lại có thể thuyết phục được Ngô Lỗi, khiến anh ta xin lỗi!
Cô kinh ngạc, càng tò mò hỏi lại: “Anh định trả đơn hàng cho tôi?”
Vương Hán đã nói gì với anh ta? Trưởng phòng Ngô mềm rắn không ăn, vậy mà lại dễ bị thuyết phục như vậy?
“Đơn hàng, đơn hàng…”, Ngô lỗi muốn chết lắm rồi, khóc lóc nói: “Trưởng phòng Vệ, đơn hàng của công ty Nair Dé bị hủy rồi, tôi cũng mới nhận được thông báo…”
Vệ Uyển Nhi kinh ngạc: “Anh nói cái gì?”
Sao lại như vậy!
Đơn hàng đó là do cô nỗ lực tuần mới lấy được, mời đối phương ăn cơm, vui chơi, làm thân, bàn bạc hợp tác, khó khăn lắm mới ký được, vậy mà giờ bị hủy mất?
“Đều là lỗi của tôi”, Ngô Lỗi hối hận, khóc lóc: “Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, là chủ tịch nói với tôi vậy. Trưởng phòng Vệ, tôi đã không còn là trưởng phòng nữa rồi, chỉ là một nhân viên bình thường thôi, sau này tôi sẽ là cấp dưới của cô, tôi xin lỗi trưởng phòng Vệ, tôi biết sai rồi”.
Trong lòng Vệ Uyển Nhi rối như tơ vò.
Cô rất có cảm tình với công ty Đỉnh Tân, mất đơn hàng, Đỉnh Tân sẽ thiệt hại ít nhất hơn triệu, chuyện này còn tệ hơn việc Ngô Lỗi cướp đơn của cô, đơn hàng này là tâm huyết của cô, là năng lực làm việc của cô, giờ toàn bộ đều đổ sông đổ bể, tất cả nỗ lực đều lãng phí!
Vệ Uyển Nhi thất vọng kinh khủng, không có tâm trạng để ý Ngô Lỗi, cô vô lực phất tay, sau đó kéo cửa sổ lên.
Vương Hán bước tới, lạnh lùng liếc Ngô Lỗi một cái.
Anh ta suýt thì ngã ngửa xuống đất.
Toi rồi, Vệ Uyển Nhi vẫn tức giận, tên ác ma này không biết còn thủ đoạn gì nữa, sự nghiệp của anh ta đi tong rồi! Sớm biết như vậy, kiểu gì cũng không nên cướp đơn hàng của Vệ Uyển Nhi, không nên đắc tội với người này!
Ngô Lỗi tròn mắt nhìn Vương Hán, vẻ mặt cầu xin, mong anh có thể tha cho anh ta.
Nhưng Vương Hán không thèm chú ý, anh đi thẳng vào xe Audi A, đóng cửa lại rồi hỏi: “Giờ chúng ta đi đâu đây?”
“Tới quán bar Yên Vũ Thăng Bình”, Vệ Uyển Nhi khó chịu trong lòng, nói tiếp: “Lái xe đi”.
Vương Hán gật đầu, từ từ cho xe chạy.
Ngô Lỗi nhìn chiếc xe rời đi, toàn thân vô lực gục xuống, gào khóc lớn: “Xong đời, xong đời rồi, cái ghế trưởng phòng của tôi, phấn đấu năm trời của tôi, tất cả mất hết rồi, hết sạch rồi, hu hu hu…”
- --
Chiếc xe Audi A màu đỏ đi băng băng.
Tâm trạng Vệ Uyển Nhi rất tệ, sắc mặt u ám, suốt dọc đường không nói một câu nào.
Tới quán bar, hai người vào một phòng bao yên tĩnh, Vệ Uyển Nhi gọi hai bình rượu vang, một cho Vương Hán, còn một bình cô tự mình tu ừng ực.
Vương Hán uống cùng cô, sau đó nhẹ nhàng nắm tay Vệ Uyển Nhi, dáng vẻ dịu dàng: “Thấy khá hơn chút nào chưa?”
“Đừng động vào tôi”, sắc mặt Vệ Uyển Nhi phớt hồng, dùng sức lắc đầu: “Anh bỏ tay ra, tôi còn muốn uống tiếp!”
Vương Hán khẽ cười, thế nhưng vẫn giữ tay cô, nhẹ nhàng nói: “Uyển Nhi, lúc ở châu Âu, có biết tại sao tôi đồng ý ký hợp đồng hôn nhân với cô không?”
Vệ Uyển Nhi nhìn anh, không nói gì, tim đập bình bịch, đang yên đang lành tại sao tự dưng nhắc chuyện này, còn phải nghĩ chắc, vì anh muốn ăn bám chứ gì.
Vương Hán mỉm cười: “Bởi vì cô rất xinh đẹp, hơn nữa, dáng vẻ nghiêm túc nỗ lực của cô đã khiến tôi rung động”.
“Anh đang an ủi tôi đấy à?”, Vệ Uyển Nhi cười nhạt, càng khó chịu hơn: “Nỗ lực có tác dụng gì, đơn hàng của công ty Nair Dé mất rồi, nỗ lực của tôi đi tong, anh nói gì cũng vô dụng thôi”.