Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyện xảy ra hai ngày này quá kì lạ, chả trách Vệ Uyển Nhi lại nghi ngờ.
Đầu tiên là Trịnh Đông Dương đến nhà họ Vệ dương oai, sau khi Vương Hán ra ngoài thuyết phục, Trịnh Đông Dương liền quay lại xin lỗi nhà họ Vệ. Lúc ở trong nhà hàng, bị Dương An Ni và Lý Đại Kiều châm chọc, Vương Hán nói lý lẽ với bọn họ, bọn họ liền hối hận cầu xin Vệ Uyển Nhi tha thứ.
Còn vừa rồi, khi Ngô Lỗi cướp đơn hàng của cô, Vương Hán lại tìm đến anh ta để "nói chuyện". Ngay sau đó Ngô Lỗi liền chạy đến xin lỗi, ngay cả Nair Dé cũng lập tức có động thái.
Vì Vương Hán giỏi ăn nói sao?
Dù có dẻo miệng đến đâu cũng không thể làm được như vậy, người chồng hợp đồng mà cô tìm được này, chắc chắn có vấn đề.
"Vương Hán, anh thành thật thừa nhận đi", sắc mặt Vệ Uyển Nhi lạnh lùng: "Rốt cuộc mấy ngày nay anh đã làm gì? Đừng hòng lừa tôi, tôi không phải đồ ngốc".
Vương Hán nghiêm túc: "Anh đã nói rồi mà, anh chỉ nói lý lẽ với bọn họ thôi, nếu hiểu rồi thì tự nhiên bọn họ sẽ xin lỗi thôi. Hồi mẫu giáo, cô giáo từng dạy, biết sai nhận lỗi mới là đứa trẻ ngoan, bọn họ đều rất ngoan".
“Phì”, Vệ Uyển Nhi bị Vương hán chọc cười, sau đó lại lập tức nhịn cười, nghiêm túc nói: “Anh nói dối, tôi không tin! Vương Hán, anh nói thật cho tôi biết đi, có phải anh có thân phận đặc biệt gì khiến bọn họ đều phải sợ anh không?"
Vương Hán hít sâu một hơi, sắc mặt âm trầm, ánh mắt sâu xa: "Uyển Nhi, thực ra anh không muốn tiết lộ thân phận đâu. Nhưng nếu em đã phát hiện ra, hơn nữa còn thật tâm muốn biết, vậy thì anh sẽ nói thật cho em biết. Thực ra, tài sản nhà anh lên đến hàng ngàn tỷ nhân dân tệ, thế lực cao chót vót, anh chỉ cần giậm chân là cả thế giới sẽ phải chấn động. Em tìm được một người chồng tốt như anh là phúc tám đời... á, đừng nhéo tai anh, đau quá”.
Vệ Uyển Nhi buông bàn tay ngọc ngà khỏi tai Vương Hán, vừa giận vừa buồn cười.
Tên xấu xa này, nói phét cũng không biết đường lên kịch bản, trên đời này làm gì có gia tộc nào sở hữu được khối tài sản lên đến mấy ngàn tỷ như vậy? Ngay cả cộng cả tài sản của người sáng lập công ty vi phần cứng như Galbitz và vị thần chứng khoán Batfield cũng chưa đến một ngàn tỷ.
Còn cái gì mà dậm chân là cả thế giới phải rúng động?
Anh tưởng mình là người khổng lồ xanh à, anh chỉ là một tên ăn bám nhờ vào cái miệng thôi.
“Uyển Nhi, em cười lên trông rất đẹp”, Vương Hán nhìn cô trìu mến: “Hứa với anh, sau này lúc nào cũng phải luôn vui vẻ, không được buồn phiền, có biết không?”
Chuyện đơn đặt hàng đã được giải quyết xong, tâm trạng của Vệ Uyển Nhi rất tốt, bị ánh mắt Vương Hán nhìn chằm chằm, trái tim cô khẽ rung động, hai má ửng hồng, nhẹ nhàng hừ một tiếng: "Hôm nay thích uống rượu gì, tôi mời".
Vương Hán lắc đầu, tỏ vẻ nghiêm túc:"Vừa nãy đã uống một chút rồi, không thể uống thêm nữa. Nhỡ mà uống say bị chú công an giữ lại, mắc công anh lại phải chở em về nhà".
Vệ Uyển Nhi lại phì cười, cả căn phòng VIP như sáng bừng, trái tim Vương Hán khẽ rung động, ánh mắt dịu dàng.
“Đừng nhìn tôi như vậy, anh đừng quên, chúng ta chỉ là vợ chồng hợp đồng”, Vệ Uyển Nhi vừa dứt lời, trong lòng liền cảm thấy có chút hối hận.
Mặc dù tên xấu xa này thích ăn bám, nhưng cũng khá là thú vị, nếu cứ tiếp tục sống thế này thì cũng khá ổn, ít nhất là không cảm thấy nhàm chán, tạo chút niềm vui cho bản thân.
Vệ Uyển Nhi thầm nghĩ, ánh mắt cũng dần dịu lại, cô nói nhỏ: "Vương Hán, sau này anh phải cố gắng nhiều hơn để mọi người coi trọng anh. Cho dù chúng ta li hôn, sau khi hết hạn hợp đồng, tôi cũng hy vọng anh sẽ sống tốt".
Vẻ mặt Vương Hán cảm động.
Nghe mà xem vợ tôi tốt thế nào kìa, chưa gì đã lo cho cuộc sống sau khi li hôn rồi.
Khoan đã, vợ mình vừa nói gì vậy?
Ly hôn? Thật không muốn nghĩ tới mà, cả đời này sẽ không li hôn, có cô vợ vừa xinh đẹp lại giàu có như vậy, ăn bám qua ngày thế này sướng chết đi được, haha!
…
Vương Hán và Vệ Uyển Nhi đều vui vẻ, nhưng mỗi người lại có một nỗi sầu riêng.
Trịnh Đông Dương.