Người đàn ông đầu trọc tên ‘A Bưu’ cứng đờ người, lập tức cúi đầu xin lỗi: "Cậu chủ nói rất đúng".
“Dẫn theo vài người, cứ nhằm vào chỗ hiểm mà đánh cho tôi”, Tôn Chính Đình xoa đầu, càng xoa càng đau, không xoa cũng đau, tới nỗi hai mắt như bốc lửa đến nơi: “Còn ngây ra đó làm gì, mau đi đi".
A Bưu lập tức gật đầu, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Trương Phong, có trách thì trách anh xui xẻo, cậu chủ cần tìm người trút giận, vừa hay anh chính là cái bao cát. Không cần biết có phải do anh làm hay không, nhưng cậu chủ bảo là anh thì chính là do anh.
…
Vương Hán ra khỏi phòng của Vệ Uyển Nhi.
Sau khi mát xa, tác dụng của thuốc đã hoàn toàn tiêu tan, cô đang thay quần áo ở trong phòng, chuẩn bị ra boong tàu phơi nắng.
Cô không muốn đi, nhưng Vương Hán bảo cô đi, thuốc bột màu trắng đêm qua là một loại thuốc kch thích thần kinh, tuy đã bị loại bỏ nhưng tinh thần vẫn chưa được ổn định lắm. Việc tắm nắng và hít thở không khí trong lành trên boong tàu rất tốt cho cơ thể, giúp đầu óc cô được thư giãn.
Nếu đổi lại là Vương Hán cô chắc chắn không thèm để tâm, nhưng thân phận hiện tại của Vương Hán lại là ‘Trương Phong’.
Vệ Uyển Nhi tin tưởng người phục vụ đẹp trai với nụ cười ấm áp này.
“Trương Phong, Trương Phong!”, một người phục vụ đẹp trai thấy Vương Hán từ xa, lập tức hô lên: “Mau tập trung lên boong tàu đi. Ngày mới bắt đầu rồi, chúng ta còn phải phục vụ cho mấy tiểu thư kia, đừng chậm trễ nữa, nếu không bà chằn lại mắng anh đó".
“Được”, Vương Hán mỉm cười đáp lại, sải bước đến khu phục vụ.
Không thể tay không lên boong tàu được, còn phải bưng đ ĩa, chuẩn bị sẵn đồ dùng, khăn giấy nữa, mọi thứ đều rất cần thiết.
Tuy nhiên……
Trước khi tới khu phục vụ, trong hành lang cabin, A Bưu và sáu người của gã ta đã đứng chặn trước mặt Vương Hán.
“Cuối cùng cũng tìm được mày”, A Bưu nhìn Vương Hán và thẻ công việc trên ngực anh, hừ lạnh một tiếng: “Trương Phong, dám chọc giận cậu chủ của bọn tao, gan của mày cũng lớn thật, đi theo tao mau lên".
Vương Hán dừng bước, thầm lắc đầu.
Chỉ dựa vào mấy người mà muốn tôi phải đi theo sao?
Đúng là nực cười!
“Anh Bưu, nhiều lời với anh ta làm gì”, phía sau A Bưu, một tên vệ sĩ cầm gậy cao su lạnh giọng nói: “Cậu chủ bảo chúng ta đánh chết anh ta, chúng ta ra tay luôn ở đây đi! Dám đắc tội cậu chủ, đừng ai mong có thể cứu được anh ta".
Một tên vệ sĩ cao m khác liếc nhìn Vương Hán, trong tay cầm một cây gậy cao su, vẻ mặt vô cùng dữ tợn: "Mày muốn chết thế nào?"
Muốn giết tôi?
Vương Hán tỏ vẻ sợ hãi: "Người anh em, tôi chưa muốn chết. Không biết tôi đã làm sai chuyện gì, nói cho tôi biết đi, tôi nhất định sẽ sửa đổi?"
“Đừng giả vờ giả vịt nữa”, vẻ mặt A Bưu tàn nhẫn: “Có làm sai chuyện gì không trong lòng mày biết rõ, với lại, cho dù mày không làm sai, nhưng cậu chủ muốn đánh mày thì cũng không ai cản nổi”.
Nói xong liền vẫy tay: "Đánh đi, nhằm vào chỗ hiểm đánh cho tôi".
Sáu vệ sĩ phía sau cười khẩy, vung gậy cao su về phía Vương Hán.
“Haz, là các người tự chọn đấy nhé”, Vương Hán thở dài, ánh mắt lập tức thay đổi.
Tàn nhẫn, quyết đoán, hung ác như một sát thần bước ra từ trong vũng máu!
Vù!
Vương Hán lao tới trước mặt sáu tên vệ sĩ như mũi tên, động tác nhanh đến nỗi không thể nhìn rõ, lập tức tung ra bốn cú đấm và hai cú đá trong nháy mắt!
Bing bốp...
Sáu tên vệ sĩ không phản ứng kịp, giống như đầu tàu bị mất kiểm soát, nhất thời mất đi cân bằng, bị Vương Hán đá văng lên không trung, đập vào tường hành lang ngã nhào xuống đất, co quắp như một con tôm, miệng phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
“Mới một kích đã không chịu được”, Vương Hán không thèm nhìn sáu tên vệ sĩ, thả lỏng tay, tươi cười đi tới chỗ A Bưu: “Bây giờ các người còn muốn đánh chết tôi không?”