Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
A Bưu nhíu mày nhìn Vương Hán.
tên thuộc hạ này của hắn ta đều được huấn luyện đủ mọi mặt, mặt nào cũng rất xuất sắc, đối phó với người đàn ông trưởng thành không có vấn đề gì.
Vậy mà bị một nhân viên phục vụ đánh cái liền ngã?
“Không nhìn ra đấy, hóa ra mày cũng là người luyện võ”, A Bưu khởi động vai, bẻ khớp cổ, tiếng xương khớp kêu răng rắc, hắn ta lạnh lùng hừ một tiếng: “Giờ tao xem xem mày giỏi đến cỡ nào!”
Nói xong, hắn ta xông thẳng tới, nắm đấm xé gió nhắm vào đầu Vương Hán.
Vương Hán không né không tránh, mở tay phải, bắt gọn lấy nắm đấm của A Bưu, xoay mạnh một cái.
Bang!
Cánh tay phải của A Bưu bị trật khớp, yếu ớt ngã xuống, sắc mặt đột nhiên đau đớn tái nhợt, vẻ mặt không tin nổi.
Hắn ta đã chiến đấu với những tay đấm đen trong đấu trường dưới lòng đất, đạt được chiến thắng liên tiếp và giành được danh hiệu Quỷ Vương. Sức mạnh của một cú đấm vừa rồi ít nhất cũng phải ký, thậm chí một con bò cũng có thể bay được.
Cú đấm mạnh mẽ như vậy mà không hề mảy may đả thương một nhân viên phục vụ, lại còn bị trả đòn ngược lại.
Sao có thể?
“Tao không tin, mày không thể mạnh như vậy được!”, A Bưu rống lên, chân phải giống như cối xay gió lớn nhắm ngay cổ Vương Hán, quất ra một chiếc roi chân, tốc độ của loại roi chân này cực nhanh, thậm chí có thể lên tới hơn cân.
Hắn ta tin chắc, ngay cả cột điện báo cũng sẽ bị cuốn theo chân của hắn ta. Đây là sát chiêu của hắn ta trong đấu trường dưới lòng đất. Được mệnh danh là Bàn chân tử thần, số người chết dưới chiêu này nhiều không đếm xuể, đều là một chân đoạt mệnh!
Vậy mà…
Vương Hán điềm tĩnh như không, tay phải nhấc dao lên, khẽ vạch một đường trên chân của A Bưu.
Crack!
Chân của hắn ta bị gãy đoạn, gập lại một đường kỳ quái, lực phản lại khiến hắn ta bay ngược về sau, ngã đau đớn trên mặt đất.
Cuối cùng hắn ta đã hiểu, hai bên không cùng đẳng cấp, người phục vụ trước mặt lợi hại hơn bất kỳ tên võ sĩ nào, dao vừa nãy trông có vẻ bình thường không có gì nổi bật, kỳ thực lực của nó phải đến cân.
Đây không phải người, mà là một cỗ máy chiến đấu, một con quỷ vương!
“Mắt nhìn của Tôn Chính Đình đúng là chẳng ra sao, chọn một đám phế vật làm vệ sĩ”, Vương Hán nhìn xuống A Bưu, khẽ nhếch miệng: “Vẫn là câu đó, giờ anh còn muốn đánh chết tôi không?”
A Bưu đau đến nỗi mồ hôi lạnh đầy đầu, ra sức hít thở, không nói nên lời.
“Hôm qua giáo huấn Tôn Chính Đình một chút, giờ xem ra, anh ta có vẻ không nhớ được gì”, Vương Hán tự nói, lại nhìn A Bưu: “Tôn Chính Đình đâu, trong khoang hay trên boong tàu?”
A Bưu nghiến chặt răng, hằn học nói: “Đừng tưởng mày giỏi lắm, so với nhà họ Tôn, mày chẳng là cái thá gì! Đánh đấm giỏi thì sao, nhanh đến mấy có hơn súng đạn không? Mày dám đắc tội với cậu chủ, chắc chắn chỉ có đường chết!”
“Muốn lấy mạng tôi? Ha ha!”, Vương Hán cười nhạt, nhấc chân đá một cái nhẹ.
Binh!
A Bưu bị đá bay lên, xoay hẳn hai vòng, sau đó nặng nề rơi xuống, mắt hắn ta trợn ngược rồi bất tỉnh.
“Còn các người”, Vương Hán nhìn mấy tên vệ sĩ dưới đất, tiến tới, mỗi người một cước.
Binh binh binh…
Sáu tên to cao lực lưỡng không chút phản kháng, toàn bộ đều lăn ra bất tỉnh.
“Xong”, Vương Hán phủi phủi tay, lấy điện thoại ra tìm vị trí Tôn Chính Đình.
Tôn Chính Đình… Đang ở trên boong sưởi nắng!
“Nên chỉnh