Thái Tố lôi uy trong chớp mắt đó, khiến cho Sở Nam Phong cùng năm vị lão quái thân là lôi hệ Tử linh, đua nhau dâng lên sự kiêng kỵ nồng đậm đối với Ninh Phàm.
Sắc mặt của năm người đều hiện lên một chút ngưng trọng, mang Ninh Phàm vừa xem kho báu cũng trở nên cảnh giác hơn, sợ hắn trộm kho.
Ninh Phàm không để ý tới tâm tình của năm người. Hắn đi vào trận quang, ánh mắt quét qua lại ở tầng thứ nhất của kho báu.
Tầng thứ nhất của kho báu là một chỗ đại điện vô cùng thông thoáng. Trên tường điện ở bốn phía đều có mở ra chỗ lõm, đặt bày không ít bảo bối, đều có trận pháp phòng hộ, nếu không có lệnh bài, tất không có cách nào lấy ra.
Kho báu phân ra bốn tầng, tầng thứ nhất bày biện đều là vật mà Khuy hư lão quái đều có thể dùng.
Ánh mắt của Ninh Phàm quét qua tứ phía, dần dần trở nên kinh thán, vì cảm thấy Vạn Bảo các này thu thập đồ tốt quả thật là không ít.
Có Phàm hư hạ phẩm pháp bảo, có Phàm hư hạ phẩm công pháp, pháp thuật, có lục chuyển hạ phẩm đan dược, đan phương!
Chỉ rất tiếc là những món pháp bảo này đa số đều linh uy hư hại, từng quyển từng cuốn công pháp pháp thuật cũng phần nhiều là không trọn vẹn, số ít trọn vẹn lại đều là thứ chuyên môn dành cho Tử linh tu luyện, người sống không thể tu.
Về phần lục chuyển đan dược... Ninh Phàm cũng không nghĩ tới, nơi này không ngờ lại có đan dược bậc cao. Chỉ rất tiếc, từng viên đan dược này đều đã trải qua vô số năm, dược tính xói mòn nghiêm trọng, thậm chí có loại đã biến chất, phục dùng chẳng những hiệu quả yếu ớt, ngược lại có thể tự tổn hại bản thân.
Hắc Lôi tháp là một tòa Tử linh tháp, theo lời đồn Tử linh trong tháp này đều là tu sĩ của một thời đại nào đó tử vong.
Cũng có một số Tử linh, là đời sau của Lôi Đình hung thú sau khi chết biến thành.
Không ít pháp bảo đan dược bên trong tháp đều có từ thời cổ xa vời, dĩ nhiên là khó có thể sử dụng được nữa.
Tử linh bên trong tháp cũng không có cách nào mang ra khỏi lôi tháp, chỉ có thể dùng trạng thái quỷ dị, sống sót ở nơi này.
Ninh Phàm như có điều suy nghĩ, trạng thái tồn tại quỷ dị của Tử linh trong Hắc Lôi tháp này, hắn dường như đã nghe qua tình hình tương tự ở chỗ nào đó rồi.
“Nghĩ ra rồi... Động hư lão tổ đã từng nói, Bất Chu Lôi hoàng đã dùng Tố lôi giới bảo khai mở ra hoàng mộ của Lôi hoàng, trong đó dường như cũng có Tử linh, bất tử bất diệt. Mà bản thân Lôi hoàng dường như cũng trở thành một Tử linh trong đó, với trạng thái bất tử không sống để mà sống sót... Bất Chu Lôi hoàng tạo ra hoàng mộ, hoặc có thể là tham khảo kinh nghiệm ban đầu từ Hắc Lôi tháp, bắt chước Tử linh nơi này. Nói ra thì mới nhớ, Hồng Y cũng từng nói qua, những Xung hư hung thú canh giữ ở cửa vào của Ô Lôi giới chính là do Lôi hoàng thiết lập... Lôi hoàng quả thật đã tới Hắc Lôi tháp.”
"Hoặc có thể là Lôi hoàng cũng đã từng xông qua được quan ải Thái Tố Tam Vấn, nhưng ông ta nhất định không có triệt để phá quan, tối đa là vượt qua cửa ải thứ ... Trong truyền thừa của Thái Tố Lôi tinh, ta có thể cảm nhận được, tự sau Lôi đế, ta là người thứ nhất ngưng tụ ra viên Tinh này... Từ trình độ nào đó mà nói, tư chất lôi đạo của ta còn muốn hơi cao hơn so với Lôi hoàng năm đó nữa."
Ninh Phàm thu liễm tâm tư, lần nữa quét mắt qua lục chuyển đan dược. Những thứ đan dược này dược tính bị xói mòn, tự nhiên không có cách nào dẫn tới chút hứng thú đối với hắn.
Nhưng những lục chuyển đan phương này lại làm cho ánh mắt của hắn sáng ngời!
Tử linh trong Hắc Lôi tháp hiếm có kẻ nào biết luyện đan, càng không có một tên Lục chuyển đan sư nào.
Cho nên những lục chuyển đan phương này chưa bao giờ trải qua bất kỳ cuộc tranh đấu giành giật nào, cơ hồ không bị người tranh đoạt quá.
Ngoại trừ số ít khuyết tổn, còn lại được mười một mười hai chủng loại đan phương được bảo tồn hoàn hảo!
Những thứ đan phương này niêm yết giá thấp đến đáng thương, một viên ngân ngọc là có thể mua được, nhưng thế mà lại không hề có tên Tử linh nào mua.
Những thứ đan phương, nếu như truyền ra Vũ giới... Ắt sẽ có giá trên trời!
"Lục chuyển hạ phẩm đan dược, Phù Sinh đan!' “Cuộc đời phù du, thiên đạo như yên”, viên thuốc này tên được liệt vào hàng lục phẩm hạ chuyển, Có thể che giấu khí tức, lừa gạt thiên đạo, che đậy thiên kiếp! Uống vào một viên đan dược này, tu sĩ đột phá Khuy hư có thể không bị thiên kiếp quấy rầy!”
"Lục chuyển hạ phẩm đan dược, Duyên Niên đan! 'Một đan duyên niên, tuổi thọ thêm ngàn', viên thuốc này được liệt vào hàng lục phẩm hạ chuyển, có thể đề thăng ngàn năm tuổi thọ cho Luyện hư lão quái! Viên thuốc này vô cùng lợi hại, ta đã gặp qua Duyên Thọ Đan mạnh nhất cũng nhiều lắm kéo dài tuổi thọ năm mà thôi... Viên thuốc này nếu luyện thành, sợ rằng chẳng những là Luyện hư, ngay cả là Vũ giới Toái hư, cũng muốn hướng về phía ta cầu xin một viên đan dược. Ngàn năm tuổi thọ, có thể biến đổi nhiều lịch trình cuộc sống của nhân sinh lắm!"
"Lục chuyển hạ phẩm đan dược, Khuy hư đan! 'Hư không phiêu miểu, phục dùng đan này có thể qqquan sát nhìn xuyên qua’. Viên thuốc này được liệt vào lục phẩm hạ chuyển, có thể trợ giúp tu sĩ khuy nhìn một chút hư không chi lực, ít nhất đề thăng % tỷ lệ đột phá Luyện hư! Đan phương này ngay cả ta cũng có thể dùng được!"
Trong lòng Ninh Phàm tràn trề lửa nóng, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh.
Sau khi hắn nhàn nhạt quét nhìn qua những bảo vật khác, đi vòng vèo rồi lại quay về, làm ra vẻ như tùy ý lấy những đan phương hoàn chỉnh mua sạch.
Mười mấy khối ngân phẩm lôi ngọc vô dụng, mua mười mấy loại đan phương giá trị không thể hạn lượng, Ninh Phàm lại một lần nữa kiếm lời mạnh rồi.
Dĩ nhiên, trong mắt Sở Nam Phong cùng các Tử linh lão quái, Ninh Phàm chỉ là đang lãng phí tiền tài mà thôi.
Bọn họ tự nhiên nhìn ra Ninh Phàm cũng không phải là Lục chuyển đan sư, hơn nữa cho dù là Ninh Phàm có nghịch thiên đi nữa, có Lục chuyển đan thuật đi nữa, thì thân là Tử linh, sống ở Hắc Lôi tháp, không thể đi ra ngoài, thì nơi này căn bản không có nhiều linh dược trân quý, không có thể luyện ra bất kỳ lục chuyển đan dược nào.
Đan phương mà có ích cái rắm thối gì?
"Tiểu tử này, chẳng lẽ rất thích mua đồ bỏ đi sao?"
Đám lão quái Sở, Mạc đều oán thầm cả lên, đều có cùng một tâm tư như Lôi Thập Nhất lúc trước.
- Tầng thứ nhất đã nhìn rồi, đạo hữu có muốn vào tầng thứ hai xem thử không?
Kiến thức qua sự lợi hại của Ninh Phàm, lời nói của Sở Nam Phong cũng khách đi rất nhiều, miệng xưng hô đạo hữu, mơ hồ đã có ý tứ đối đãi ngang hàng với Ninh Phàm.
- Tự nhiên là muốn đi.
Ninh Phàm gật gật đầu, đi theo năm vị lão quái lên tầng thứ hai.
Trận quang của tầng thứ hai đã là Phàm hư trung phẩm, uy lực là gấp mấy lần tầng thứ nhất, ngay cả Sở Nam Phong cùng các Khuy hư lão quái cũng không thể không uống vào chút hộ thể đan dược để cầm cự.
Nếu không phục dùng đan dược, bọn họ tự tiện tiến vào đệ nhị tầng, sẽ bị áp chế chín thành pháp lực trở lên!
Đối diện với loại người ngoan cường như Ninh Phàm này, pháp lực bị áp chế chín thành, một khi Ninh Phàm phóng lên giết người, năm người coi như không hề có lực chống đỡ...
Đám lão quái Sở, Mạc cho dù là uống hộ thể đan dược, sau khi tiến vào đệ nhị tầng, cũng không khỏi cảm thấy pháp lực hơi có chút trì trệ.
Còn Ninh Phàm thì âm thầm thôi thúc Thái Tố lôi uy, sau khi tiến vào tầng thứ hai, chỉ một cái ánh mắt lạnh lùng, không có bất kỳ sấm chớp dám tạo ra áp lực đối với hắn.
Năm vị Khuy hư lão quái càng chấn động cả lên.
Ninh Phàm có thể xem trận quang của tầng thứ nhất như không có gì, bọn họ còn có thể hiểu được. Dù sao thì cấp bậc Vấn hư lão quái tựa như Lôi Thập Nhất cũng có thể miễn dịch trận quang của tầng một.
Nhưng cho dù là Lôi Thập Nhất, sau khi tiến vào đệ nhị tầng, cũng sẽ bị áp chế không ít pháp lực.
Ninh Phàm thì ngược lại, không mảy may bị trận quang ảnh hưởng... Loại chuyện như vậy, sợ cũng duy chỉ có cấp bậc như Ứng Long vương, lão quái sắp sửa đột phá Xung hư mới có thể miễn cưỡng làm được.
- Chẳng lẽ Chu Minh này giấu giếm thực lực? Thực lực chân thật của hắn chẳng lẽ có thể địch nổi Ứng Long vương?
Cái ý nghĩ này đồng loạt dâng lên trong lòng của năm vị lão quái, và sau đó khó có thể đánh tan.
Bọn họ nghe nói qua lời đồn về Ninh Phàm một người tàn sát hết tầng đầu của lôi tháp, diệt đi tộc đệ Hư Long Tử của Ứng Long vương, triệt để đắc tội Ứng Long vương, bị cao thủ của tầng hai mươi bốn đuổi giết.
Mới đầu nghe tin tức này, bọn họ chỉ cười trừ, cho rằng Ninh Phàm chẳng qua là cao thủ mới ra đời, tùy tiện đắc tội Ứng Long vương, hẳn phải chết mà thôi.
Thật không ngờ rằng, ngày hôm nay chính mắt họ gặp Ninh Phàm, mới phát giác được thủ đoạn của Ninh Phàm quả thật thông thiên.
Có lẽ, Ninh Phàm đã giấu giếm thực lực!
Có lẽ, Ninh Phàm đủ sức để địch nổi Ứng Long vương!
Có lẽ, bản thân hắn chính là một Vấn hư lão quái, thậm chí... Có thể còn là Xung hư!
Xung hư lão quái là tôn xưng của Luyện hư hậu kỳ.
Một vị Xung hư độc chiến vị Vấn hư tuyệt đối không khó!
"Nếu Chu Minh này là Xung hư lão quái, hắn một mình bình định Vạn Bảo các ta đều không có gì khó khăn! Cho dù là hắn không phải là Xung hư, sợ cũng cách Xung hư không xa mấy! Chả trách Các chủ kiêng kỵ người này như vậy, người này căn bản là kẻ không thể trêu chọc!”
Vừa nghĩ tới trước đây nói năng lỗ mãng, đắc tội Ninh Phàm, đầu của Sở Nam Phong lập tức toát đầy mồ hôi.
Bất kể Ninh Phàm có phải là Vấn hư cao thủ, hay là Xung hư lão quái, đều không phải là kẻ mà Sở Nam Phong có thể trêu chọc!
- Sở mỗ trước đây có nhiều đắc tội, mong Chu đạo hữu... Bao dung!
Sở Nam Phong đột nhiên tiến lên một bước, ôm quyền tạ tội, sắc mặt mơ hồ hơi có chút sợ hãi.
- Đạo hữu nói đùa rồi, chỉ có chút chuyện nhỏ như vậy, không cần để ở trong lòng.
Ninh Phàm có tâm trí bực nào, tự nhiên nhìn thấu Sở Nam Phong đang kiêng kỵ hắn, ắt là bởi vì hắn miễn dịch lôi trận, mà phán đoán lầm đối với thực lực của hắn.
Hắn không giải thích, cũng không có ý tứ kết thù chuốc oán cùng Vạn Bảo các.
Hắn chỉ tùy ý khoát tay, đánh tan đi sự sợ hãi của Sở Nam Phong, ánh mắt lần nữa di chuyển quan sát quanh tầng thứ hai.
Sở Nam Phong thấy Ninh Phàm không có ý tứ truy cứu chuyện trước đó, tất nhiên là thở phào một cái nhẹ nhỏm, càng nhiệt tình giới thiệu cho hắn về tàng bảo của tầng thứ hai.
Báu vật cất giữ ở tầng thứ hai khác biệt so với tầng thứ nhất. Cung điện của tầng thứ hai chỉ bằng một phần ba của tầng thứ nhất, đồ vật cất giữ cũng ít hơn rất nhiều.
Nhưng bảo vật cất chứa đều trân quý hơn không ít so với tầng thứ nhất.
Tầng này cất chứa pháp bảo không một cái nào không phải là Phàm hư trung phẩm, thậm chí trong đó còn có một hai món còn hoàn hảo không hao tổn gì!
Ninh Phàm đối với pháp bảo này cũng hơi có chút động lòng, nhưng quyết định không mua.
Pháp bảo không bị hao tổn, đối Tử linh mà nói, chính là vật có giá trên trời. Một món pháp bảo không bị hao tổn, yết giá ngân ngọc, hoặc viên kim ngọc!
Ninh Phàm không chuẩn bị tiêu tiền trên những pháp bảo này. Hắn không thiếu pháp bảo, hắn có Thái Cổ Thần Binh, chỉ cần cơ duyên đến, thần binh lên cấp không khó.
Hơn nữa với pháp lực của hắn, hắn không có cách nào sử dụng pháp bảo ở mức Phàm hư trung phẩm.
Cho nên hắn cũng chỉ xem qua, không quá mức để ý.
Ngược lại một số công pháp pháp thuật ở nơi này khiến cho hắn hơi có chút động tâm.
Trong mấy bộ pháp thuật hoàn chỉnh hiếm có, có một bộ là luyện thể thuật ở mức Phàm hư trung phẩm. Nếu có thể luyện tập được, đối với cảnh giới luyện thể của Ninh Phàm mà nói, thì ngay cả đối với Khuy hư lão quái, hắn vẫn có thể dùng nhục thân đánh chết!
Nhưng mà đáng tiếc là, bộ luyện thể thuật này rất khó tu luyện, hơn nữa chú ý đến cơ sở, cần phải từng bước từng bước làm ổn định căn cơ, trải qua bao năm tháng rất dài mới tu tới cảnh giới trọn vẹn.
Ninh Phàm hơi tính toán thử, với tư chất của hắn, nếu đặt ở bên ngoài, thì ít nhất phải tốn trăm năm mới có thể tu thành thuật này.
Nếu mượn tốc độ tu luyện gấp trăm lần của Huyền Âm giới, thì cũng cần một năm trở lên mới có thể tu thành. Hắn nào có nhiều thời gian như vậy để bỏ ra chỉ đối với môn luyện thể thuật duy nhất này.
Lắc đầu, Ninh Phàm không mua luyện thể thuật này, ánh mắt quét qua đan dược, đan phương.
Đan dược vẫn là những thứ đều hư hại hết, còn đan phương thì cũng chỉ có một loại lục chuyển trung phẩm liệu thương đan dược, tên là Biển Thước đan.
Đan phương này là do một vị thượng cổ đan sư sáng chế, đối với trị liệu thấu lí, da thịt, ngũ tạng, kinh cốt bị tổn thương đều có thần hiệu. Vấn hư lão quái chỉ cần chưa chết, đều có thể được hóa giải toàn bộ tổn thương!
Đan thuật của Ninh Phàm mặc dù còn rất xa mới tới lục chuyển trung cấp, nhưng gặp loại đan phương tốt như thế này, tự nhiên sẽ không bỏ lỡ.
Tầng thứ hai rất nhanh bị xem qua hết, Ninh Phàm lần nữa đi theo năm vị lão quái lên trên, tiến vào tầng thứ ba.
Trên kho báu của tầng thứ ba, trận quang đã đạt đến mức phàm hư thượng phẩm. Sở, Mạc lão quái cơ hồ mở ra hết mọi phòng ngự, mới dám đi vào tầng này. Mặc dù như thế, pháp lực của họ cũng bị áp chế hết chín phần mười!
Lần này, cho dù là Ninh Phàm nhưng khi tiến vào nơi đây cũng không nhẹ nhàng gì.
Thái Tố Lôi tinh đối với sấm chớp đồng cấp có thể miễn dịch tránh khỏi bị thương tổn.
Nhưng trận quang chi lôi nơi này rõ ràng cao hơn cấp bậc của Ninh Phàm rất nhiều.
Cho dù là ỷ vào Thái Tố Lôi tinh, Ninh Phàm cũng không có cách nào chống lại Xung hư lão quái, tự nhiên cũng không có cách nào ung dung ngăn cản trận quang nơi này.
Với tu vi của hắn, tiến vào nơi đây, pháp lực bị thẳng thừng áp chế hết ba phần mừời!
Cho dù là như thế, Sở Nam Phong cùng các lão quái khác đã cực độ chấn hám rồi.
"Từ khí tức suy yếu mà xét, thì Chu Minh này chỉ bị áp chế ba thành pháp lực... Người này chẳng lẽ quả thật là Xung hư lão quái? ! Cho dù là Ứng Long vương đến nơi này, cũng sẽ bị áp chế năm thành pháp lực trở lên! Ứng Long vương đã là đỉnh nhất trong số Vấn hư tồn tại thực tế ở lôi tháp này, tên này có thể mạnh hơn so sánh với Ứng Long vương, không phải là Xung hư thì là cái gì!"
Một tâm tình chấn động dâng lên trong lòng năm người.
Sự kính sợ đối với Ninh Phàm cũng tăng lên tới đỉnh điểm.
Ninh Phàm không để ý đến năm người, ánh mắt của hắn hoàn toàn bị tàng bảo của tầng thứ ba hấp dẫn.
Nơi này thu giữ bảo vật quá mức trân quý! Trong số đó thậm chí có mấy món Thái Cổ Thần Binh cùng với Thái Cổ Tinh Thần Thiết.
Nơi này cũng có không ít Thần Ma công pháp!
Thần Ma công pháp ở nơi này phần lớn là Thần Ma ở thời kỳ thượng cổ mạt lưu lưu truyền, kém xa Âm Dương biến cùng Phù Ly công pháp, Ninh Phàm tất nhiên là coi thường.
Nhưng khi ánh mắt của hắn quét qua những thứ thần binh, tinh thiết đó, hắn đột nhiên có một loại cảm giác được mở rộng tầm mắt.
Nơi này bày biện Thái Cổ Thần Binh, đều tiêu chú là 'Thần binh một sao'.
Nhưng một khối Thái Cổ Tinh Thần Thiết bán ra lại được ghi là 'Thần thiết hai sao'.
Ninh Phàm đột nhiên ý thức được, thì ra Thái Cổ Tinh Thần còn phân chia đẳng cấp!
Tinh Thần thiết được tiêu chú hai sao ẩn chứa lực của tinh thần rõ ràng cao hơn một sao, trình độ rắn chắc cũng vượt xa một sao!
Ninh Phàm tự nhìn vào thức hải, phát hiện cấp bậc của bốn món Thái Cổ Thần Binh uẩn dưỡng trong thần tinh, không có cái nào không phải là Thần binh một sao. Duy chỉ có Trảm Ly kiếm, trong đó có Tinh Thần thiết có chút ít là đạt đến tiêu chuẩn hai sao.
Một chút hai sao đó e rằng là vật đoạt được từ trong tay Tư Vô Tà.
Những Tinh Thần thiết khác đều là một sao.
Thần binh một sao, ở dưới hóa thần có thể nói là bất diệt, nhưng đến cấp bậc Luyện hư, pháp thuật thần thông của người nào cũng đều có uy lực hủy thiên diệt địa, có thể là rơi rụng cả sao trên trời, cho dù là Thần binh một sao cũng không có cách nào bảo đảm là không tổn hại hay bất diệt cả.
Có thể ở Luyện hư cấp đấu đá nhau mà không hao tổn, duy chỉ có thần binh hai sao mà thôi.
Ninh Phàm nhìn vào khối thần thiết hai sao, dần dần cảm thấy lòng như lửa nóng.
Nếu mua được khối thần thiết này luyện vào pháp bảo, nhất định có thể khiến cho Thái Cổ Thần Binh uy lực đại tăng.
Trong Hắc Lôi tháp, Tử linh không thể tu Thái cổ thần ma mạch, Thái cổ thần binh, công pháp cũng cực kỳ rẻ, giá chỉ có chừng mười khối ngân phẩm lôi ngọc mà thôi.
Ninh Phàm không do dự nữa, mua hết mọi Thái Cổ Thần Binh. Thần Ma công pháp cũng mua, bao gồm cả khối thần thiết hai sao kia, tổng cộng hao tốn ngân ngọc.
Tuy là Thần binh một sao, Thần Ma công pháp bình thường đối với Ninh Phàm mà nói cũng không phải là nhu yếu phẩm, nhưng những thứ này bên ngoài đều là loại có giá mà không có vật, mua tất nhiên là không thua thiệt.
Mắt thấy Ninh Phàm hao tốn khoản lớn mua một đống 'Đồ bỏ đi', Sở Nam Phong cùng mọi lão quái không khỏi tán thưởng đại thủ bút của hắn.
Bọn họ đã nhận định Ninh Phàm là Xung hư lão quái, hơn nữa còn là loại tài chủ nhà có bạc vạn.
Cho nên không còn ai oán thầm Ninh Phàm sài tiền bậy bạ nữa rồi.
Thần thiết hai sao lớn chừng bàn tay nhiều lắm chỉ đủ thây thiết và thăng cấp đối với Trảm Ly kiếm. Cho dù là như thế, Ninh Phàm cũng cảm thấy tâm tình không tệ.
Nhưng khi chuyển vào sâu trong tầng thứ ba, trong lòng hắn hơi có chút thất vọng.
Trong Tầng thứ ba, chỉ có ít ỏi hai ba loại lục chuyển thượng phẩm đan phương, hơn nữa đều là đồ cổ không trọn vẹn, không có giá trị mua bán.
Ngoại trừ thần thiết hai sao, Ninh Phàm dường như không có những cái thu hoạch nào khác ở tầng thứ ba rồi.
Hắn muốn đi tới tầng thứ tư, nhưng, Sở Nam Phong cùng các lão quái lại không có người nào dám đi vào tầng thứ tư nữa.
Trận quang của Tầng thứ tư chính là cấp bậc Phàm hư điên phong. Với tu vi yếu ớt của bọn họ, tiến vào bên trong đó, không chết cũng bị thương!
Giám thị Ninh Phàm? Ha ha, bọn họ chỉ là năm tên Khuy hư nhỏ nhoi, làm gì có tư cách giám thị một Xung hư?
Một Xung hư một mình diệt Vạn Bảo các rất dễ dàng, dẹp yên hai mươi bốn tầng lôi tháp cũng không tốn chút sức.
Nếu Ninh Phàm cố ý trộm kho báu, người nào có thể cản trở?
Không, Ninh Phàm có thật lực Xung hư, không cần trộm đạo? Hắn chỉ cần một câu nói, yêu cầu gì đó, cho dù là Lôi Thập Nhất, cũng nhất thiết phải cấp chút thể diện.
Lôi Thập Nhất dám không nễ mặt Ứng Long vương, bởi vì Ứng Long vương không phải là Xung hư.
Nếu như là Xung hư lão quái, Lôi Thập Nhất dám đắc tội sao?
- Chúng tôi tu vi kém cõi, không đi nữa tầng thứ tư, dù sao tầng thứ tư cũng không lớn, đạo hữu có thể tự mình đi vào, chúng tôi ở bền ngoài nhìn là được.
Sở Nam Phong cùng mọi người lúng túng cười cười.
- Cũng tốt.
Ninh Phàm nhìn thấu trận quang của tầng thứ tư rất lợi hại, cũng không ép năm người đi vào.
Hắn một bước bước tiến vào tầng thứ bốn , với năng lực của lôi tinh, hắn vẫn bị áp chế hết bảy thành pháp lực.
Tầng thứ tư chính là đỉnh của kho báu, chỉ rộng mười mấy trượng.
Trong đó không bày trí pháp bảo, công pháp, đan dược đan phương, ngược lại, nơi này bày biện vài món tốt.
Bên tay trái, là một khối lôi ngọc trong kim có hàm chứa lôi điên. Hắc phẩm lôi ngọc, chỉ có Toái hư Tử linh sau khi chết mới có thể có được.
Nhưng lôi tháp từ trước đến giờ không có Toái hư, tu vi cao nhất chẳng qua chỉ là Thái hư lão quái có Luyện hư điên phong tu vi. Thái hư lão quái sau khi chết, để lại lôi ngọc sẽ có màu vàng lẫn màu đen.
Một khối lôi ngọc, yết giá viên kim ngọc, Ninh Phàm không mua nổi, cũng sẽ không mua.
Hắn không phải là Tử linh, muốn lôi ngọc nửa đen nửa vàng này làm gì? Không có bất kỳ chỗ dùng nào.
Ánh mắt của hắn quét qua bên tay phải, bỗng nhiên hơi hơi kinh ngạc.
Tại bên tay phải sắp đặt đều là Truyền thừa thủy tinh, tổng cộng có tất cả cái!
Những thứ Truyền thừa thủy tinh này bị phong ấn rất hoàn hảo, có lẽ là cao thủ nào đó trước khi chết lưu lại.
Nhưng Truyền thừa thủy tinh lại có một tệ đoan, là Tử linh không có cách nào sử dụng, cũng không biết trong đó truyền thừa những thứ gì.
Cho dù là như thế, yết giá cũng không thấp, một cái Truyền thừa thủy tinh giá ngân ngọc!
Mua những ký ức thủy tinh này, tương đương với một cuộc đánh bạc. Ngươi không biết trong đó truyền thừa cái gì, hoặc có thể là trong đó lưu truyền di ngôn của một lão quái trước khi chết, chứ không phải là công pháp truyền thừa.
Nhưng mà hắn thấy lôi ngọc vô dụng, cực kỳ vui lòng mua những thứ thủy tinh này. Hắn là người sống, muốn thử xem trong những thứ này truyền thừa cái thứ gì.
Hắn thò tay ra, ý muốn lấy những thứ thủy tinh này, bỗng nhiên, phía sau lưng vang lên một thanh âm âm dương quái khí vô cùng bỉ ổi:
- Tiểu hữu quả nhiên là người sống... Ngươi và Bất Chu Lôi hoàng đó đều cũng một dạng, đều là tu sĩ của ngoại giới đi vào lôi tháp, có phải như thế không?
Ninh Phàm quay đầu, chính thấy phía sau lưng là Lôi Thập Nhất, cầm một cái hộp ngọc đậy kín, nhe hàm răng vàng, cười với thâm ý sâu sắc.
- Chu mỗ đã đánh giá thấp nhãn lực của Liễu Đạo hữu rồi... Không sai, Chu mỗ đúng là người sống, đối với Tử linh của các hạ chính là ngoại tộc, các hạ có chuẩn bị xuất thủ, trừ khử Chu mỗ là hay không?
Không khí nhất thời ngưng trọng, dường như hai người tùy thời đều sẽ ra tay.
Nhưng trong một cái nháy mắt, Lôi Thập Nhất lại bật cười ha hả:
- Ngươi là người sống, hay là người chết, cùng lão phu có quan hệ như thế nào? Lão phu buôn bán cùng người, cho tới bây giờ chỉ nhìn thấy tiền, chỉ có thế mà thôi. Nhưng mà ngươi đã là người sống, vậy thì càng tốt hơn rồi. Lão phu vừa rồi đi lấy một vật, đối Tử linh mà nói, chỉ có số ít Tử linh mới có thể dùng được. Nhưng đối với người sống thì... Đây chính là vật báu vô giá! Đạo hữu sợ là sẽ rất muốn đó.
Lôi Thập Nhất nói xong, từ từ mở hộp ngọc trong tay ra.
Chỉ một thoáng thời gian, một cỗ lôi uy kinh người từ trong hộp ngọc tản ra. Chỉ một chút uy áp, lại dường như Thiên sơn nặng nề, cơ hồ muốn đè ép sụp cả thiên địa!
Trong hộp ngọc chỉ có một đoạn xương ngón tay.
Một đoạn xương ngón tay này... Vô giá!
- Đây là... Tiên đế chỉ cốt!
Ánh mắt của Ninh Phàm lần đầu tiên lộ ra vẻ chấn kinh.