Trong tầng mười một của lôi tháp, Vạn Bảo các hoàn toàn xứng đáng là thế lực siêu cấp.
Các chủ Lôi Thập Nhất chính là Vấn hư tu sĩ, dưới tay còn có năm vị Khuy hư. Ở đây có nhiều cao thủ như vậy, từ trước tới giờ không có người nào dám tự tiện xông vào Vạn Bảo các.
Lôi chủ tầng mười một ... Chúc Phong, hắn đến ỷ vào thế Ứng Long vương, tất nhiên là không ai dám cản trở.
Nhưng Ninh Phàm mới chỉ là một Bán Bộ Luyện Hư, làm sao vượt qua tầng tầng lớp lớp phòng vệ của Vạn Bảo các, xâm nhập vào bên trong đại điện!
Sở Nam Phong, Mạc Phi Vân và các vị Khuy hư khác đều đột nhiên đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo.
Bọn họ nhận ra Ninh Phàm, chính là người mà Ứng Long vương toàn lực đuổi giết. Người này một mình tàn sát hết lôi tháp tầng mười, là ma đầu hung ác.
Sát khí của Ninh Phàm lóe lên rồi biến mất, khiến trong lòng năm người hồ nghi, chỉ cảm thấy cảm giác trước đó chắc sai lầm.
Là ảo giác sao? Sát khí kinh thiên đó, chẳng lẽ chỉ là ảo giác?
- Tên này chỉ Bán Bộ Luyện Hư, tuyệt đối không thể tự tay tiêu diệt mười ba vị Luyện hư. Đúng rồi, nhất định là như vậy. Nghe đồn tên này mang theo ba con Luyện hư khôi lỗi, sát khí trên người, nhất định là tán phát từ khôi lỗi!
- Chung quy hắn chỉ là một hóa thần! Chỉ cần không để cho hắn có thời gian gọi ra khôi lỗi, tên này không đáng để sợ!
Nghĩ như thế, trong lòng năm người đại định, không khỏi coi thường Ninh Phàm mấy phần.
Ninh Phàm tự tiện xông vào Vạn Bảo các, không biết ý đồ đến, nhưng nghe hắn nói, dường như là đến buôn bán cùng Lôi Thập Nhất.
Nếu như thế, người này dường như cũng không phải là địch nhân. . .
Có Các chủ ở đây, bất kể Ninh Phàm là địch hay bạn, đều không cần bọn họ ra mặt ứng đối.
- Vậy à? Lão phu lúc này mới vừa sưu tập một ít nguyên lôi, còn chưa dùng lôi âm ngọc liên lạc với tiểu hữu, thì tiểu hữu đã tới Vạn Bảo các của ta trước một bước. Quả thật là khách quý.
Lôi Thập Nhất để bàn toán màu vàng xuống, ánh mắt đầy thâm ý sâu sắc nhìn Ninh Phàm, nhoẻn miệng cười.
- Tiểu hữu quả thật là thâm tàng bất lậu, có thể xâm nhập Vạn Bảo các của ta không không một tiếng nào. Bội phục, bội phục!
- Làm trò cười rồi.
Ninh Phàm mỉm cười, cũng không đề cập gì đến Khi Thiên đấu bồng, đến ngồi tại một chỗ kề bên một góc trong điện.
Thấy Lôi Thập Nhất hình như có giao tình cùng Ninh Phàm, trong lòng Sở Nam Phong cùng bbốn vị Khuy hư khác càng thêm trấn định, lần lượt về chỗ ngồi.
Xem ra, Ninh Phàm không có mưu đồ đối với Vạn Bảo các rồi, chỉ tới mua Nguyên Thần chi lôi mà thôi.
Trong lòng họ vốn nghi ngờ một chút, nhưng giờ đã có được giải đáp.
Thì ra Lôi Thập Nhất vội vã quay trở về tầng mười một, khổ tâm hao phí thu mua nguyên lôi, chính là vì bán cho Ninh Phàm sao?
Cổ quái, quả thật là cổ quái.
Nhìn ngang nhìn dọc, Ninh Phàm mới chỉ là Bán Bộ Luyện Hư mà thôi, tu vi như thế, sao có thể có thể khiến cho Lôi Thập Nhất đối đãi khách khí như vậy, sao có thể có thể tránh thoát sự truy sát tầng tầng lớp lớp của Ứng Long vương?
Tên Bán Bộ Luyện Hư này, tuy nói mang theo ba con Khuy hư khôi lỗi, nhưng đối mặt một vị Vấn hư, năm vị Khuy hư, vẫn không có chút phần thắng nào.
Vì sao hắn lại trấn định như thế? Hắn ngồi một mình ở trong Vạn Bảo các hung hiểm, chẳng lẽ không sợ hãi?
- Chư vị đối với Chu mỗ, cảm thấy rất hứng thú ?
Ninh Phàm cảm giác được năm người dùng thần niệm như có như không tiến hành dò xét, kiếm niệm hơi chấn động một chút, chấn thần niệm của năm người ra, mỉm cười hỏi.
Chà!
Năm vị Khuy hư đều biến sắc.
Ninh Phàm chấn thần niệm của năm người ra, thủ đoạn sử dụng là kiếm niệm không thể nghi ngờ, hơn nữa cường độ của thần niệm hoàn toàn không kém gì Khuy hư tu sĩ!
- An tâm chớ nóng vội, Chu Tiểu hữu là khách của lão phu!
Lôi Thập Nhất tức giận trừng mắt nhìn năm người.
Ngay cả Lôi Thập Nhất cũng cảm thấy khí tức của Ninh Phàm mơ hồ, khó có thể nhìn thấu, năm thủ hạ hèn mọn này nếu có thể dò xét thật hư của Ninh Phàm, vậy thật là gặp quỷ rồi.
- Người dưới không hiểu chuyện lắm, thất lễ rồi. Tiểu hữu lần này tới đây, có phải là mua nguyên lôi? Lão phu hiện giờ có thể nói là đã chuẩn bị ngàn đạo nguyên lôi, không biết tiền tài của tiểu hữu có mang đủ không?
Lôi Thập Nhất tiếp tục biểu hiện thái độ vui vẻ mấy phần đối với Ninh Phàm, một mặt hỏi thăm, một mặt hít hít lỗ mũi, nhẹ nhàng ngửi một cái.
Ngửi xong, ánh mắt lập tức tóe lửa nóng.
- Nhiều lôi ngọc như vậy! Xem ra lời đồn tiểu hữu tàn sát lôi tháp tầng mười hơn phân nửa là thật rồi!
- ngàn đạo nguyên lôi?
Ánh mắt của Ninh Phàm không thay đổi, trong lòng lại hơi chấn động và kinh hãi. Hắn lên cấp lôi giáp, ít nhất còn cần đạo nguyên lôi.
Tuy nói hắn đến Vạn Bảo các là mua nguyên lôi, nhưng không ngờ rằng trong tay Lôi Thập Nhất có nhiều nguyên lôi như vậy.
ngàn nguyên lôi, hoàn toàn đủ cho lôi giáp đột phá kim giáp bậc hai, thậm chí có có thể. . . Đánh sâu vào bậc ba!
Mỗi một đạo Lôi Nguyên thần, đều đại biểu cho tánh mạng của một hóa thần Tử linh.
Nếu tự bản thân Ninh Phàm sưu tập vạn đạo nguyên lôi, thế tất cần phải sát lục ngàn hóa thần, ít nhất cần tàn sát hết , tầng lôi tháp, mới có thể góp đủ số lượng như thế, điều này hiển nhiên là không thực tế.
Trong lòng thầm nghĩ kĩ, nếu như Lôi Thập Nhất thực sự có ngàn nguyên lôi, lai lịch của ngàn nguyên lôi này nhất định không phải là tàn sát mà có, hơn phân nửa là hóa thần của Lôi tháp chết trong nhiều năm qua để lại đây.
- Không sai! Lão phu quyên góp đủ ngàn nguyên lôi, ha ha, theo giá tiền lôi một ngọc, cộng thêm chiết khấu cho tiểu hữu. . . Ha ha, nói chắc giá, ngân ngọc, như thế nào?
Lôi Thập Nhất kích động xoa hai tay.
- ngân ngọc!
Năm vị Khuy hư đều động dung, thân là Khuy hư tu sĩ, mỗi người trong bọn họ cũng không có quá một trăm ngân ngọc.
Lôi lực ẩn chứa của ngân ngọc, cơ hồ tương đương tổng tài sản của ba vị Khuy hư tu sĩ rồi.
Bọn họ không có cách nào tin, Ninh Phàm mới Bán Bộ Luyện Hư lại mang nhiều lôi ngọc như vậy.
Bọn họ càng không thể hiểu, với cái giá trên trời như thế kia, Ninh Phàm thu mua một đống nguyên lôi vô dụng để làm gì.
Bọn họ không thể nào hiểu, bỡi vì nguyên lôi vô dụng đối với Tử linh, đối với Ninh Phàm mà nói, lại là bổ phẩm tốt nhất để tu luyện lôi giáp.
- Thành giao.
Ninh Phàm điềm đạm nói, chỉ trong khoảnh khắc, đã xong một cuộc mua bán lớn.
Giải quyết dứt khoát!
Lôi Thập Nhất lấy ra mấy trăm hộp ngọc phong ấn nguyên lôi ở bên trong, giao cho Ninh Phàm, Ninh Phàm trả ngân ngọc, giao dịch rất dứt khoát!
Sở Nam Phong cùng mọi người không khỏi tặc lưỡi hít hà, giao dịch lớn như thế, mà Ninh Phàm ngay cả giá đều không thèm trả, quyết đoán thật cao!
Sự coi thường đối với Ninh Phàm, không khỏi phai nhạt một chút, ít nhất bọn họ tự đánh giá, không có phách lực như thế.
Ninh Phàm thu hồi nguyên lôi, một khi rời khỏi Vạn Bảo các, sẽ thôn phệ nguyên lôi, thăng cấp lôi giáp.
Lôi Thập Nhất thu
Một cuộc giao dịch mà hai bên đều hết sức vui mừng!
- Không biết Lôi đạo hữu còn có thứ nào tốt, Chu mỗ lần này khó khăn lắm mới tới được Vạn Bảo các, tiền nhàn rỗi trong người cũng không thiếu, muốn mua sắm nhiều bảo bối một chút.
Trong người Ninh Phàm còn có viên kim ngọc, ngân ngọc. Những thứ lôi ngọc này vô dụng đối với hắn, đương nhiên là hắn nguyện ý đổi lấy một chút bảo vật từ trong tay Lôi Thập Nhất.
Lôi Thập Nhất vừa nghe lời ấy, lập tức vỗ tay cười to, giống như dâm phụ gặp được gian phu, lập tức liền đáp lại:
- Tiểu hữu yên tâm! Vạn Bảo các ta thiếu thứ gì chứ không thiếu bảo bối, có thể làm cho tiểu hữu hài lòng mà ra về!
Lão ngửi được, trong người Ninh Phàm còn có một số lượng lớn lôi ngọc.
Lão cực kỳ nguyện ý muốn kiếm thêm những thứ lôi ngọc này.
Linh quang bỗng nhiên chợt động, Lôi Thập Nhất tựa như tưởng đến cái gì.
- Không biết Chu Minh này, thu lôi cốt tiên đế hay không . . . Cái thứ kia đối với Tử linh ta mà nói cũng là thứ gân gà, nhưng đối với số ít Tử linh tu sĩ tu luyện thể thuật đặc thù thì lại là chí bảo. . .
- Vật này vô dụng đối với ta, đối với Tử linh có hữu dụng một chút, nhưng những người đó lại không mua nổi vật này. Vật này được Ứng Long vương coi trọng, thế mà Ứng Long vương lại không muốn trả tiền. . . Nếu như giao dịch bình thường, sao lão phu lại không bán cho hắn. Vậy mà hắn ỷ mạnh hơn lại tranh giành. Hừ, lão phu làm ăn, cho tới bây giờ chưa từng lỗ vốn, sao có thể đưa lôi cốt không công cho lão!
- Chu Minh này, trong người còn có ngân ngọc, mai vàng ngọc. . . Chi bằng, hoặc là không làm, hoặc đã làm thì phải làm đến cùng, bán lôi cốt này cho Chu Minh luôn. Làm như vậy có hai chỗ tốt, một là họa thủy đông dẫn, Ứng Long vương không còn lý do đối phó với lão phu. Hai là. . . Hắc hắc, lão phu có thể kiếm toàn bộ lôi ngọc của Chu Minh! Có nhiều lôi ngọc như vậy, luyện hóa thành pháp lực, cho dù là lão phu chưa tiến vào hậu kỳ, nhưng hơn phân nửa cũng coi như cao thủ đỉnh cấp trong Vấn hư trung kỳ!
- Duy nhất cần băn khoăn, là không biết Chu Minh có mua vật này hay không. . .
Đôi mắt Lôi Thập Nhất xoay chuyển mòng mòng, lấy thương buôn bàn luận thương buôn, đối với cá tính mua bán sòng phẳng của Ninh Phàm, lão rất thưởng thức.
Lão quyết định lấy lôi cốt vốn đã giấu kín ra, để cho Ninh Phàm nhìn qua một chút, thử xem tên này có muốn mua bộ xương này hay không.
- Lão phu có món bảo bối, muốn đi lấy ra cho tiểu hữu ngắm nghía một chút. Tiểu Phong tử! Ngươi dẫn Chu Tiểu hữu đi tới kho báu kim phẩm trước, toàn bộ hàng hóa, bao gồm đồ cấm, phàm là thứ mà Chu Tiểu hữu coi trọng, đều có thể bán cho hắn.
Kẻ bị gọi Tiểu Phong tử đương nhiên là Sở Nam Phong.
Sở Nam Phong cả kinh sắc mặt, khó có thể tin!
Kim phẩm cất giữ trong bảo khố, có thể đều là vật chí bảo cực kỳ trân quý nhất, ngay cả Vấn hư lão quái đến Vạn Bảo các, cũng chưa chắc sẽ được Lôi Thập Nhất coi trọng, cho vào kho báu kim phẩm lựa chọn.
Hơn nữa dầu gì Sở Nam Phong cũng là một Khuy hư lão quái, dẫn đường cho Vấn hư lão quái lão thì cũng nhận đi, không ngờ lại dẫn đường cho một tên Bán Bộ Luyện Hư . . .
Hơi có chút mất thể diện. . .
- Ngươi không muốn đi?
Lôi Thập Nhất trầm mắt xuống, lúc bình thường thì lão bỉ ổi, lúc cần thiết vẫn rất uy nghiêm.
- Không dám.
Sở Nam Phong cười khổ, lão nào dám cãi mệnh lệnh Lôi Thập Nhất.
- Yên tâm, lão phu hiểu điểm tiểu tâm tư của ngươi, không hẳn là dẫn đường cho tiểu bối mất thể diện, yên tâm, lão phu sẽ không để cho ngươi mất mặt. Tiểu Vân tử, tiểu Dương tử, còn có các ngươi, cùng đi! Năm người cùng đi, dẫn đường cho Chu Tiểu hữu đi thăm kho báu cho thật tốt!
Lôi Thập Nhất nói không để cho cự tuyệt.
- Cái gì!
Đám người Mạc Phi Vân, Dương lão, đều biến sắc.
Năm vị Khuy hư dẫn đường cho một Hóa thần tiểu bối, đây không phải là rất cấp thể diện cho Ninh Phàm hay sao?
Không, không đúng.
Năm người dần dần có chút nghiệm ra mùi vị bên trong rồi.
Lôi Thập Nhất lệnh cho năm người cùng đi dẫn đường cho Ninh Phàm, dường như không phải đơn giản là hậu đãi Ninh Phàm như vậy.
Đúng rồi, nhất định là như thế! Lôi Thập Nhất sợ Ninh Phàm trộm thứ gì đó, muốn năm Luyện hư sơ kỳ cùng giám thị Ninh Phàm!
Nhưng mà. . . Làm sao có thể!
Giám thị một Hóa thần tiểu bối, cần dùng đến năm Luyện hư? Trong mắt Lôi Thập Nhất, Ninh Phàm lợi hại như vậy sao?
Năm người nhìn Ninh Phàm gầy yếu, không tin, không tin hắn có thể lấy trộm thứ gì dưới con mắt của Khuy hu lão quái.
Bên trong kho báu kim phẩm có thể nói là có phàm hư trận pháp, khôi lỗi pháp lực có thể phong ấn trận quang, cho dù Ninh Phàm mang ba con Khuy hư khôi lỗi trong người, cũng không có cách nào sử dụng ở kho báu.
Chỉ dựa vào thực lực Bán Bộ Luyện Hư của Ninh Phàm, cần năm Luyện hư đi giám thị sao? Đại khái không cần chứ, một mình Sở Nam Phong là đủ rồi.
Không phải các chủ chuyện bé xé ra to rồi sao?
Không cho năm người cơ hội cự tuyệt, Lôi Thập Nhất vội vã bỏ đi, đại khái là đi lấy lôi cốt của tiên đế.
Sở Nam Phong cùng bốn lão quái đưa mắt nhìn nhau, mặc dù cảm thấy mất mặt khi dẫn đường cho một tiểu bối, nhưng lại không dám chống lại mệnh lệnh của Lôi Thập Nhất.
Trong lòng thở dài, thôi rồi, năm người cùng dẫn đường cho tiểu bối, cùng mất thể diện chung, dù sao cũng tốt hơn một người mất thể diện.
- Tiểu hữu, đám người lão phu tiếp nhận dẫn ngươi đi xem kho báu kim phẩm. Đã có mệnh lệnh các chủ, nếu tiểu hữu coi trọng vật gì, chỉ cần lôi ngọc đủ, cho dù là đồ cấm cũng có thể bán ra!
- Đồ cấm?
Ninh Phàm hồ nghi hỏi.
- Ha ha, đối với Tử linh bọn ta mà nói, không ít linh vật bảo vật mà người sống có thể thôn phệ, sử dụng, chúng ta đều không thể sử dụng. Nếu như ăn lầm, dùng nhầm, có thể bị phản ứng ngược lại làm bị thương nặng. Thí dụ như 'Băng Vân toán', vật này đối người sống có hiệu quả trị thương cực tốt, nhưng đối với Tử linh chúng ta, lại là vật độc nhất nhì, một khi phục dùng lầm, sẽ gây ra thương thế cực lớn đối với Tử linh. Mấy thứ này đều bị Các chủ liệt vào đồ cấm, nói chung, sẽ không bán cho Tử linh không biết hàng. Các chủ thường nói, 'Tử Linh ái tài, muốn lấy cần có đạo'. Tiền thất đức, Các chủ không lấy.
- Vậy sao. . .
Ninh Phàm khẽ gật đầu, Lôi Thập Nhất cũng có chút ý tứ, không đem vật độc bán cho Tử linh, thất đức không phát tài. Đây là nguyên tắc xử sự của Lôi Thập Nhất sao?
Nhưng vì sao lại bán cho Ninh Phàm?
Trong mắt lão đã có lòng tin, hay là đã nhận ra thân phận người sống của hắn rồi sao?
- Không biết. . . Nhưng mà Lôi Thập Nhất cũng rất thận trọng, phái năm Khuy hư giám thị ta, như thế, ngược lại ta không thể không dẹp bỏ ý định trộm kho báu của lão nữa . . . Thôi vậy, ngẫu nhiên tới một lần hai bên thỏa thuận giao dịch xong giao hàng giao tiền cũng tốt. . .
Kho báu kim phẩm, có Tử linh phòng vệ tầng tầng lớp lớp.
Những Tử linh vừa thấy Ninh Phàm là người xa lạ đến gần kho báu, lập tức giơ pháp bảo lên, rất cảnh giới.
Chúng lại nhìn thấy bên cạnh Ninh Phàm còn có năm Khuy hư trưởng lão dẫn đường. Lập tức, tất cả cao thủ đều thu hồi pháp bảo, nghiêm túc kính cẩn đối với Ninh Phàm.
Trong lòng chúng tất âm thầm phỏng đoán, Ninh Phàm chỉ có Bán Bộ Luyện Hư tu vi, rốt cuộc có thân phận đẳng cấp tôn quý gì, có thể khiến cho năm vị Luyện hư dẫn đường, mặt mũi thật là lớn a!
Chẳng lẽ là nói, Ninh Phàm là tu sĩ của lôi tháp thượng cấp sao? Có bối cảnh của Luyện hư hậu kỳ cùng với Luyện hư điên phong?
Quan tâm đến điều này, không có người nào dám dùng ánh mắt bất kính đối với Ninh Phàm, lập tức nhường đường cho hắn cùng mọi người tùy ý đi vào kho báu.
Kho báu chia làm bốn phần, trong tầng thứ nhất, cất chứa không ít đan dược, pháp bảo, đều là bảo vật Khuy hư tu sĩ có thể dùng đến.
Tầng kho báu này, có bày Phàm hư hạ phẩm trận quang, mượn lực Lôi Đình, có lực khắc chế không nhỏ đối với pháp lực tu sĩ, khắc chế đối với luyện thi khôi lỗi cũng cực lớn.
Đi vào trận quang, Sở Nam Phong miễn cưỡng nặn ra nụ cười nửa miệng, giới thiệu:
- Kho báu kim phẩm có thiết đặt trận pháp tầng tầng lớp lớp, có thể khắc chế toàn bộ khôi lỗi, đối với Tử linh tu sĩ bọn ta cũng có khắc chế không nhỏ. Kho báu phân bốn tầng, tầng thứ nhất, có đặt trận pháp Phàm hư hạ phẩm, ngay cả lão phu là Khuy hư Tử linh bực này, ít nhất cũng sẽ bị hạn chế một nửa pháp lực ở đây. Ách. . . Cái này. . . Có một số việc, xin tiểu hữu chú ý. . .
Sở Nam Phong hơi do dự.
- Đạo hữu không cần ấp a ấp úng, có hạng mục công việc gì cần phải chú ý, xin nói thẳng.
- Ha ha, không phải là lão phu coi thường đạo hữu, đạo hữu chỉ có tu vi Bán Bộ Luyện Hư, e rằng không có cách nào chịu nổi trận quang ở nơi này, trước khi vào trận, nên uống một viên đan dược hộ thân, đề thăng chút ít phòng ngự cũng tốt.
- Thì ra Sở đạo hữu đang lo lắng chuyện này. Đạo hữu yên tâm, tu vi của Chu mỗ mặc dù yếu, nhưng trận quang nhỏ nhoi, không đả thương được ta, hoàn toàn không cần uống đan dược.
Ánh mắt của Ninh Phàm thoáng nhìn qua đan dược, mắt lộ ra vẻ cổ quái. Viên thuốc này đối với Tử linh mà nói, đúng là thứ đan giúp hộ thể, nhưng đối với người sống, chính là độc dược rồi.
Hắn là người sống, dĩ nhiên không muốn phục dùng độc dược.
Thấy Ninh Phàm cự tuyệt phục dùng đan dược, trên mặt Sở Nam Phong mỉm cười, trong lòng lại có chút không vui.
Lão hảo tâm cho Ninh Phàm hộ thể đan dược, mà Ninh Phàm lại cuồng vọng tự đại cự tuyệt, chẳng lẽ Ninh Phàm nghĩ rằng, với tu vi Bán Bộ Luyện Hư nhỏ nhoi của mình, có thể chịu được phàm hư trận quang?
"Hừ! Đợi hắn bị chút ít thương thế, nhất định sẽ hiểu được trận quang lợi hại, sẽ minh bạch lão phu đây là hảo tâm vậy.”
Sở Nam Phong hừ lạnh một tiếng trong lòng, trên mặt lại vẫn cười cầu tài, tiếp tục nói:
- Đạo hữu không uống đan cũng được, nhưng mà nếu như bị thương, tuyệt đối là chuyện không liên quan đến lão phu. Còn có một việc, cần phải nhắc nhở đạo hữu. Lão phu nói trước rồi, trận quang nơi này khắc chết hết thảy khôi lỗi, mặc dù đạo hữu mang ba con Khuy hư khôi lỗi trong người, nhưng đừng vội gọi ra ở trong bảo khố, nếu không sẽ bị trận quang phán định là trộm kho báu, tiến hành đánh chết đó.
- Vậy sao, chuyện này ta nhớ kỹ rồi, trong kho báu sẽ không gọi khôi lỗi ra.
Ninh Phàm gật gật đầu, hắn đã bỏ ý định cướp sạch kho báu lúc ban đầu, đương nhiên sẽ không làm điều thừa gọi khôi lỗi ra tranh đấu.
Hắn cũng không lo lắng bị năm vị Khuy hư dẫn vào trận pháp, sẽ mưu đồ bất chính.
Trận pháp này mượn lôi lực khắc chế pháp lực của tu sĩ, hắn ngưng tụ ra Thái Tố Lôi tinh, dĩ nhiên không sợ trận pháp. Hắn cũng có Khi Thiên đấu bồng, nếu cố ý muốn chạy, dưới Toái hư, không người nào có thể ngăn hắn lại, vấn đề an toàn không cần lo lắng.
- Tốt, tiểu hữu nói như thế, lão phu cũng yên lòng rồi. Tiểu hữu, mời!
Sở Nam Phong tiến lên dẫn đầu, một bước bước vào bên trong trận quang tầng thứ nhất, lập tức, trận quang cuốn về phía lão, hóa thành sấm chớp vang dội lét két, giật cho lão một cái, khiến thân thể lão run lên, khí thế cấp tốc giảm thấp xuống. Gần mấy tức sau, không ngờ pháp lực của lão đã bị áp chế hơn ba thành!
Đám người Mạc Phi Vân cũng lần lượt đi vào trận quang, pháp lực đua nhau bị áp chế ba tới bốn phần mười.
Pháp lực càng hùng hậu, bị áp chế càng thấp. Với pháp lực hùng hậu của Luyện hư tu sĩ, cũng khó tránh khỏi bị áp chế ba, bốn thành. Nếu như Bán Bộ Luyện Hư tầm thường đi vào trận quang, nếu không uống hộ thể đan dược, pháp lực sẽ trực tiếp bị phong ấn hết, hơn nữa sẽ bị trận quang chấn động khiến cho bị thương nặng.
Năm vị Khuy hư lần lượt vào trận, ánh mắt đều rơi vào trên người Ninh Phàm.
Nhất là Sở Nam Phong, muốn xem thử bộ dáng phản ứng của Ninh Phàm của bị thương.
Người trẻ tuổi mà, luôn rất tự cao, gặp phải cản trở, sẽ liền hiểu lời thật của các tiền bối dù khó nghe như vậy.
- Lão Sở, tên này dù sao cũng là khách của Các chủ, cho dù là cuồng vọng chút ít, nhưng chúng ta lại không thể để tên này bị thương. Một khi tên này bị trận quang phản ứng trở lại, chúng ta chỉ có thể cho hắn thoáng nếm chút khổ sở, chớ để hắn chết ở bên trong kho báu.
Mạc Phi Vân truyền âm nhắc nhở.
- Yên tâm, lão phu tự có chừng mực, sao lại thấy hắn chết mà không cứu được? Bất quá là cạo bớt nhuệ khí tuổi trẻ của hắn mà thôi, cũng coi là tốt cho hắn.
Sở Nam Phong nhẹ nhàng lắc đầu, lão cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi.
Ánh mắt của năm lão quái đều ngưng tụ ở trên người Ninh Phàm.
Ninh Phàm lộ vẻ cổ quái, tâm trí hắn ở bực nào, đương nhiên nhận ra suy nghĩ của năm người.
Năm lão quái này không phải là rất nhàm chán sao, đang chờ hắn bị trận quang phản ứng bị thương. . .
Bọn họ nhất định thất vọng rồi. . .
Ninh Phàm bước vào trận quang, kim sắc sấm chớp lẹt rẹt vang dội lập tức trấn xuống, dường như là Thiên sơn rơi xuống vậy!
Thanh thế của chúng thật lớn, đủ để trấn áp hết thảy hóa thần, trừ phi là Luyện hư, nếu không không có người nào có thể ngăn sấm chớp ở nơi này!
Đầu mày của Ninh Phàm lóe lên sấm chớp, trong mắt dâng lên một cổ khí thế hạo hãn mênh mông, quát ra một chữ:
- Cút!
Chỉ một chữ, kim lôi đầy trời đều giống như sợ hãi vậy, vội vã tránh lui, không một luồng lôi điện nào dám công kích hắn!
Ninh Phàm lúc này dường như là chủ của vạn lôi, có thứ lôi nào dám đả thương hắn chứ.
Một cỗ uy áp cổ xưa mà thương tang, tản ra từ trong mắt từ Ninh Phàm, lơ đãng quét qua Sở Nam Phong cùng năm vị Khuy hư.
Chỉ một thoáng, năm tên Lôi Tu Tử linh này cảm thấy từ sâu thẳm trong linh hồn dâng lên cảm giác sợ hãi đối với Ninh Phàm.
Không cách nào lý giải! Không cách nào lý giải Ninh Phàm mới chỉ là Bán Bộ Luyện Hư, đi vào phàm hư lôi trận, vì sao không tổn hao chút nào?
Không cách nào lý giải! Không cách nào lý giải vì sao ánh mắt của Ninh Phàm có uy thế mạnh mẽ như thế, không ngờ lại khiến năm vị Khuy hư không dám nhìn gần!
Thời gian trong chớp mắt, bao gồm cả Sở Nam Phong ở bên trong, không ngờ lại không có người nào dám khinh thường Ninh Phàm.
Không, không chỉ như thế, trong lòng năm người, lúc ánh mắt của Ninh Phàm quét qua, dâng lên sự sợ hãi tột cùng.
- Tên này. . . Rất nguy hiểm! Các chủ phái năm người chúng ta giám thị một mình hắn, nhất định rất cần thiết!