Nó chạy bán sống bán chết, phù may là tên tảng băng kia không có đuổi theo
Nó dừng lại thở hồng hộc, hừ, đúng là số xui, đi học trễ còn gặp phải cái tên Tu La đó nữa chứ, xui xẻo!
Nó ngó dáo dác tìm lớp, cái trường gì mà to khủng bố, làm sao tìm được lớp đây, haizz
Nó tủi thân cho số phận vô cùng may mắn của nó, nó khóc không ra nước mắt
Đang thầm than trong lòng bỗng có một giọng nói ấm áp truyền đến
- Bạn là học sinh mới à?
Nó ngước mắt lên nhìn, oa, mỹ nam, mái tóc màu đen huyền, đôi mắt phượng hẹp dài màu hổ phách, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hồng nhuận, làn da trắng nõn, dáng người cao ngất, ít nhất là m, đẹp trai quá, không thua gì tên tảng băng lúc nãy!
Nó thầm chảy nước dãi ở trong lòng, mỹ nam! Dù là người có độ miễn dịch cao với trai đẹp như nó, cũng lực bất tòng tâm. Hôm nay là ngày gì nhỉ, sao gặp nhiều mĩ nam thế?
- Bạn học lớp nào vậy? Tôi có thể giúp bạn_ không thấy nó trả lời, anh lại lên tiếng
- Àh, tôi học lớp A_ nó hồi phục tinh thần trở lại
- Vậy chúng ta học chung lớp rồi, tôi là Vũ Kì Dương_ anh thân thiện giới thiệu
- Tôi là Lê Hoàng Bảo Nghi_ nó nở nụ cười thật tươi, tại sao đều là mỹ nam như nhau mà một người thì dễ mến, thân thiện như thế này, còn một người lại xấu xa, đáng ghét, hừ nhắc đến tên kia lại mất vui
Thấy nụ cười câu hồn đoạt phách của nó, tim anh khẽ đập lệch nhịp, sao lại vậy chứ? Lạ thật!
Hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau trông rất vui vẻ.