Cuối cùng cũng đến lớp. Nó mở cửa, cùng anh bước vào. Éc...bây giờ là tình hình gì đây???
Trước mặt nó và anh là một trận hỗn chiến kịch liệt, tập, sách, bút, thước, thậm chí cả ghế đều bay tứ tung trong phòng. Cả một đàn quạ bay qua đầu nó...éc...éc...!!!
Anh dường như đã quá quen với cảnh tượng như thế này, cười cười nhìn nó với ý rồi bạn sẽ quen thôi
Nó hắc tuyên đầy đầu, trời ơi, người đang trêu con phải không?
Thấy nó và anh bước vào, giáo viên chủ nhiệm từ...dưới gầm bàn ngốc lên (ông thầy này đang chui xuống hầm tránh bom đây mà =.=), gõ mạnh xuống bàn
- Cả lớp trật tự, hôm nay lớp chúng ta có bạn mới, em tự giới thiệu đi
Ông thầy vừa nói xong, tất cả đều trở về chỗ ngồi, vô cùng ngay ngắn cứ như chiến tranh lúc nãy chưa bao giờ xảy ra
Anh bước vào chỗ ngồi, còn nó bước đến chỗ của ông thầy, nhìn toàn thể lớp, ủa sao nam không vậy nè?
- Chào các bạn, tôi tên là Lê Hoàng Bảo Nghi_ nó giới thiệu kèm thêm nụ cười thật tươi gây ấn tượng lần đầu gặp mặt
Điều không ngờ là hiệu quả quá mức tưởng tượng, bọn con trai nhìn nó thèm nhỏ dãi. Ai có thể cưỡng lại vẻ đẹp hút hồn của nó chứ, mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ, đôi mắt to tròn màu tím rất có hồn làm người khác như cuốn vào đôi mắt ấy, lông mi thật dài và cong, cái mũi cao thẳng, đôi môi nhỏ xinh đỏ mọng, làn da trắng không tì vết, nó nở nụ cười làm lộ lúm đồng tiền bên má, trông yêu cực, khuôn mặt như thiên thần, nhưng body lại như ác quỷ, vô cùng hoàn mỹ, nam sinh bên dưới sắp xịt máu mũi đến nơi rồi
- Đẹp quá_ nam sinh
- My love_ nam sinh
....
Vân vân và mây mây. Thật nhiều lời khen về nó. Nó nhìn bọn nam sinh như sói đói lâu ngày làm nó rùng mình, quay sang hỏi ông thầy
- Thầy ơi, sao lớp này toàn nam không vậy?
- Trường này là trường nam sinh mà em không biết sao? Em là nữ sinh duy nhất ở trường đấy!
sét đánh giữa trời quang, khóe miệng nó cực lực run rẩy, oh mỳ gói, bây giờ là tình hình gì đây? Trường nam sinh??? Nữ sinh duy nhất??? Huhu nó thật muốn khóc mà
Ông thầy không để ý khuôn mặt ngày càng trắng bệch của nó, ngó xung quanh tìm chỗ trống, bọn nam sinh lại nhao nháo lên
- Chỗ này nè thầy
- Bạn ơi ngồi với mình nè
....
Nó khóc không ra nước mắt, số phận mình phải gắn liền với nơi quái dị này hay sao?
Ông thầy đang phân vân chọn thì một giống nói lãnh khốc vang lên làm cả lớp trong phút chốc đóng băng hết
- Đây_ độc mỗi một chữ
Ông thầy đổ mồ hôi lạnh, xoay qua cười hiền với nó
- Em ngồi cạnh bạn Thiên Ân nhé
Nó giật bắn người, tên tảng băng? Ngu sao ngồi ở đó
- Chỗ khác được không thầy?_ nó chớp chớp đôi mắt làm ông thầy thương xót không thôi, thế nhưng khi thấy tia rét lạnh trong mắt hắn thì cả người run bần bật
- Không được đâu
Nó ảo nảo bước về chỗ ngồi, nhìn khuôn mặt đắc thắng của hắn nó tức muốn ói máu, đáng ghét, thực đáng ghét!
Nó ngồi xuống, cố gắng ngồi sát mép bàn, tránh hắn càng xa càng tốt
- Lại gặp nhau_ hắn cười nửa miệng
Nó liếc xéo hắn, căm tức nói:
- Oan gia ngõ hẹp
Hắn chỉ cười, không nói gì
- Chào bạn mình là Dương Quân Bảo_ cậu từ bàn trên quay xuống nhìn nó, nở nụ cười sát gái thường ngày, bàn cậu và anh trên bàn của nó và hắn
- Chào_ nó cũng vui vẻ cười đáp lại, haizz sao nhiều mĩ nam thế, cậu cũng là một đại mỹ nam a, mái tóc màu hung đỏ hơi rối, đôi mắt phượng hẹp dài màu xanh lam, cái mũi cao thẳng, đôi môi hồng hồng, làn da trắng hơn con gái
Thấy nó không xi nhê gì trước nụ cười của cậu làm cậu vô cùng kinh ngạc, thường thì chỉ cần như thế, hàng tá con gái đeo theo cậu, đôi mắt lấp lánh hình trái tim, lại không ngờ chính cậu mới chính là người gục trước nụ cười của nó, sao nó lại cười đẹp như thế?
Cậu đỏ mặt quay lên, nhìn hành động đáng yêu của cậu, nó phá lên cười, thật sự rất đáng yêu!
Cậu ngầm quyết định trong lòng, từ bây giờ nó chính là mục tiêu của cậu.