Cao Khôn đã vào trại giam số tỉnh Y gần một tháng nay, không một ngày nào mà trên người anh không có thương tích.
Sáng sớm, trong căn phòng tăm tối không bắt nổi một tia sáng, tiếng chuông nhắc nhở vang vọng khắp các tầng lầu, quản giáo cầm côn đập cửa từng phòng giam ầm ầm, quát tháo phạm nhân mau thức dậy làm việc.
Cao Khôn cắn chặt răng chuẩn bị xuống giường, một người giường trên lập tức nhảy xuống đỡ anh. Đấy là một thiếu niên, dáng vẻ ba gai người thấp tủn, làn da ngăm đen, nếu chỗ xương chân mày không sưng vù lên một cục làm mắt mở không lên, thì chắc nhìn ngũ quan cũng rất chi là đàng hoàng lém lỉnh.
Thiếu niên trừng mắt nhìn gã gáy ồ ồ như sấm giường trong góc, thì thầm với Cao Khôn: “Anh, anh còn bị thương thì đừng có đi, để em nói với quản giáo, cùng lắm thì bị tẩn một trận thôi mà.”
“Hỉ Nhạc,” thiếu niên kia mới quay đi đã bị Cao Khôn gọi lại, “Không sao đâu, vài hôm nữa là ổn rồi.”
Lưu Hỉ Nhạc nghĩ bụng, hễ người này mà không bị thương quá nặng là sẽ không bao giờ chịu thua đâu, sao mà ổn được chứ, nhưng miệng lại không kiên nhẫn, quát cậu nhóc lùn đứng kế: “Khương Minh, đến giúp một tay coi.”
Khương Minh muốn tiến lên, Cao Khôn lại lắc đầu với cậu ta, tự chống người dậy, thở ra một hơi, gắng thu dọn chăn mền xong mới ra ngoài.
Lưu Hỉ Nhạc với Khương Minh hết cách bèn đuổi theo.
Ba người họ đều chuyển tới đây từ trận hỏa hoạn ở trại tạm giam xã G, trước kia Lưu Hỉ Nhạc từng cùng phòng với Cao Khôn, ở chung chừng nửa năm, còn Khương Minh thì mới đến được vài hôm, ai ngờ đụng phải chuyện đó. Tài nguyên trong huyện vốn dĩ đã ít, lúc này cũng không cần thiết phải phân chia từng khu, chỉ đơn giản tập hợp một đống người chuyển tới chỗ mới, cho dù bọn họ chưa qua tuổi mười tám, cũng bị giam giữ cùng nơi với phạm nhân trưởng thành.
Trại giam này có khá nhiều phòng nhỏ, mà phòng Cao Khôn ở cũng được xem là lớn, chứa mười sáu cái giường, lại chỉ có sáu người, nhưng ở đây cũng đâu phải khách sạn, là càng rộng rãi càng thoải mái chứ.
Nếu cho Lưu Hỉ Nhạc với Khương Minh được chọn, bọn họ thà ở trong căn phòng nhỏ xíu, ngủ chen chúc với nhau dưới sàn nhà còn hơn ngồi đợi thời gian mỏi mòn trôi tại cái nơi quỷ tha ma bắt này.
Lúc đi ngang, Lưu Hỉ Nhạc lại hung hăng liếc gã trên giường một cái, với cả cái tên ngủ hệt lợn chết độc nhất vô nhị bên cạnh.
Kết quả, Cao Khôn thu hoạch chậm nên bị mắng nhiếc một trận, rồi đến khu rừng bỏ hoang phía nam cắt rơm rạ như thường lệ, khí hậu đang vào mùa đông khắc nghiệt, bàn tay mới lộ ra không khí đã lạnh đến mất cảm giác, đã vậy phải nắm thân cây cỏ sắc nhọn kia, cắt suốt một buổi như thế, dù da thịt dày cách mấy cũng bị bong xước kinh khủng.
Mặc Lưu Hỉ Nhạc lo lắng, Cao Khôn vẫn kiên trì, hơn nữa ngày nào cũng có mức yêu cầu phải hoàn thành, Khương Minh cứ hay vụng về tay chân, Cao Khôn luôn giúp đỡ cậu ta, sắp tới giữa trưa mà chưa làm xong việc, thì cơm cũng đừng hòng được ăn.
Lưu Hỉ Nhạc bỗng xơ xẩy quơ dao cắt sâu lên tay một đường, máu lập tức rỉ ra, Khương Minh đang ở kế bên vội vã xé áo băng bó cho hắn, lại bị Lưu Hỉ Nhạc ngăn cản.
Khương Minh tò mò hỏi: “Anh nhìn gì thế?” Nhìn gì mà mất tập trung vậy.
Lưu Hỉ Nhạc hếch cằm ý chỉ mấy gã to đầu ngồi trong lều ở đằng xa: “Dựa vào cái quái gì mà đối đãi chênh lệch thế cơ chứ?” Rõ ràng ai cũng là phạm nhân như nhau, mà bọn kia chẳng những không cần lao động, quần áo còn dày hơn bọn hắn.
Khương Minh nói: “Tới đâu cũng có mấy người được hưởng đặc quyền kiểu này thôi.” trại giam số chứa không ít phạm nhân, tuy chỉ mới xây lên vài năm nay, nhưng ở cái nơi thâm sơn cùng cốc này lại chẳng có ma nào thèm dòm ngó, thành thử ra bên trong tự đặt một mớ luật rừng, với điều kiện hai phe hắc bạch phải hòa thuận sống chung với nhau.
Không biết Lưu Hỉ Nhạc nghĩ tới điều gì, cũng gật đầu: “Hôm qua tôi còn thấy mấy người đó cơm nước xong không về phòng, mà đi tới chỗ cây đại thụ kìa.”
“Đến đó làm gì?” Khương Minh kinh ngạc.
“Còn làm gì nữa.” Lưu Hỉ Nhạc như phát hiện một bí mật kinh thiên động địa, thì thầm, “Giải quyết tranh chấp chứ sao, nghe đồn ầm ĩ một hồi đến lúc không thỏa hiệp thì…”
Hắn dùng tay làm động tác cứa ngang cổ, dọa Khương Minh tái hết cả mặt.
Cao Khôn nghe nhưng không nói gì, mãi đến khi vất vả làm xong, anh mới ngẩng đầu liếc nhìn ra xa, lại thấy mấy gã ngồi trong lều nọ cũng đang nhìn họ bên này.
Cao Khôn chạm mắt với gã đàn ông đầu trọc ngồi giữa, đoạn lặng lẽ quay đầu sang hướng khác.
Từ xa, gã phạm nhân A bên phải, cân nhắc vẻ mặt của đại ca xong mới nói: “Cứ tưởng cỡ một tuần là đủ, ai dè sắp một tháng rồi… Mà mấy thằng nhãi kia còn chịu đựng được.”
“Hắn có thể, còn hai đứa kia thì chưa hẳn, nhất là đứa da thịt non nớt đằng sau, tao nhớ tụi nó còn chung phòng với lão Ngũ hai ngón nhỉ, bọn chúng manh động thế mà, sao đến giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì hết vậy, chẳng lẽ lại sợ đấy chứ.”
“Mấy thằng già bệnh hoạn đó mà sợ?” C xen mồm hỏi.
B mắng gã: “Cho mày biết chút tin tức nè, bớt ngu học toàn cắm mặt vô ba cái đồi trụy đi, vụ án ở thôn Mạc Lan đã rùm beng trên báo đài hai năm trước rồi.”
C nói: “Chính là hắn? Tính đến năm nay cũng chưa qua mười tám tuổi nữa, chẳng lẽ… lại đích thân ra tay, nhìn thế nào cũng có giống đâu, thành thật thế cơ mà.”
“Ai dám nói chó thì chưa bao giờ cắn người.” A nói, “Em thấy tên nhóc này thú vị lắm, anh Quý, cũng thấy vậy chứ.”
Người gọi “Anh Quý” chính là gã đàn ông đầu trọc bên cạnh, gã chỉ cười cười, rút một điếu thuốc ra hút, tuổi tác không lớn mấy, trên chân mày có một vết sẹo dài nổi bần bật, khi không mở miệng thì nét mặt đó đã mang theo vẻ tàn nhẫn.
A lại nói: “Ta nói mười thì hết chín người vào đây ai cũng muốn cải tạo tốt để về làm lại từ đầu, nhưng thật sự làm được thì có mấy người? Cái hoàn cảnh chó má này cho phép sao, muốn bảo vệ mình bình an vô sự thì đầu tiên phải ngoan ngoãn hùa theo anh lớn, người như hắn, nhìn thì có vẻ không có tiếng tăm gì, nhưng đâu phải loại người bình thường vơ đại ngoài đường được cả nắm, tuổi còn nhỏ mà đã có tâm cơ, không bị bọn lão Ngũ hai ngón nhìn trúng mới là lạ.”
A nói xong B kết luận: “Thì để ý hai ngày trước rồi đấy thôi.”
…
Chẳng biết có phải do những lời này linh ứng không, mà cùng ngày đó, nhóm người Cao Khôn làm xong còn chưa kịp về phòng đã xảy ra chuyện, một đám người đánh lạc hướng tách Cao Khôn ra, chặn Lưu Hỉ Nhạc lại đánh một trận trên đường.
Lúc quản giáo đuổi tới, tay Lưu Hỉ Nhạc đã bị chặt đứt một ngón, mặt mũi máu me bầm dập, nhưng hắn vẫn cắn răng nói với Cao Khôn: “Anh, em không sao đâu…” Hắn còn nhớ Cao Khôn từng dặn hắn phải nhẫn, hắn cũng muốn mau chóng ra ngoài lắm, không bao giờ phạm sai lầm một lần nữa.
Cao Khôn nhìn anh em mình bị khiêng lên cáng đến phòng y tế, đôi đũa trong tay gãy đôi thành hai đoạn.
Tối hôm đó Cao Khôn nằm trên giường, không khí trong trại giam vốn nên yên ắng giờ lại oang oang mấy tiếng chửi tục vui đùa không ngớt, mà trong đó âm thanh lớn nhất phát ra từ chính phòng họ.
Góc chăn bị nhẹ nhàng kéo kéo, Cao Khôn mở mắt, liền thấy một bóng người đang đứng trước mặt.
“Anh Khôn…” Đối phương khẽ gọi một cách đáng thương.
Cao Khôn khựng lại một chốc, mới ngồi dậy chừa ra nửa giường, để mặc thiếu niên ngồi xuống quấn lấy chăn mình.
Trong bóng tối, Khương Minh sáp lại đây giọng run rẩy nói: “Em muốn về nhà, khi nào em mới về được đây…”
Cậu nhỏ này chỉ mới mười bảy tuổi, hồi đó gia đình ở trong thôn cũng xem như khá giả, không kham khổ mấy, nhưng chẳng biết sao cha mẹ lại đắc tội với bí thư xã, sản nghiệp nhỏ bỗng chốc đổ vỡ trong một đêm. Người cha tức giận đến mức lên cơn trụy tim rồi lìa đời, người mẹ tay xách nách mang dẫn theo hai đứa con trai lên huyện kêu oan, oái ăm sao trên đường bà bị xe cán chết tại chỗ. Khương Minh dưới cơn phẫn hận tột cùng dự mưu đi phóng hỏa đốt nhà bí thư xã, kết quả vừa mới đến cửa đã bị tóm gọn, thế nhưng tội phóng hỏa đã định, chỉ đành chấp nhận số phận chôn mình nơi đây.
“Nơi này chỉ cần có tiền thì cái gì cũng có, bán thuốc lá, đánh nhau, không cần phải làm việc, giết người cũng không ai quản, không có chỗ nào công bằng cả, thế giới này chưa bao giờ tồn tại công bằng…” Khương Minh thảng thốt, nhịn không được nức nở.
Trong màn đêm, Cao Khôn nhìn hàng mi thấm đẫm nước mắt, thoáng ngây ngẩn, chẳng biết vì sao lại thấy quen thuộc thế này, anh khẽ nâng tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho đối phương, nhưng chưa kịp nói lời an ủi, bỗng dưng chăn đang đắp trên người đã bị ai đó xốc lên, rồi một tràng tiếng cười dồn dập vang.
“Ây cha, đang làm gì đó, sao lại khóc thế kia, nhớ nhà rồi phải không, có muốn anh đây đến an ủi cưng không nè…”
“Bé cưng khóc rồi kìa, chuyện lớn đó nha, mau lại đây để anh xem nào…”
Tiếng ồm ồm vang tới tấp, nói miệng chưa thấy đủ, bọn người đó còn vươn móng heo tới chỗ Khương Minh, chẳng qua chưa kịp đụng tới đã bị Cao Khôn hất trả.
Hành động cản trở này của anh hiển nhiên làm đối phương bất mãn, rất nhanh một trận quyền đấm cước đá liên tiếp ập tới, song bất kể bọn người đó ra sức đánh thế nào, Cao Khôn vẫn kiên trì bảo hộ Khương Minh sau lưng mình, tầm mắt anh luôn đóng đinh vào gã trung niên dáng vẻ hèn mọn trong góc phòng.
Gã trung niên đó chính là đầu lĩnh của bọn người này, người trông ốm đói trơ xương, lại thêm cặp mắt hẹp xếch lên trên, đám người trong đây thường gọi gã với cái danh “Lão Ngũ”
Lão Ngũ nhìn Cao Khôn, lại nhìn Khương Minh phía sau anh, ánh mắt ngập vẻ nham hiểm.
Thấy Cao Khôn bị đánh đến mức không gượng dậy nổi, rốt cuộc Khương Minh không nhịn được nữa mà lớn tiếng kêu cứu, đám người đó tất nhiên không cho cậu ta gọi, lúc này đột nhiên Cao Khôn rõ ràng chỉ còn nửa hơi tàn, lại bởi sự chống trả quyết liệt của anh mà đám người nọ không tài nào tiếp cận được Khương Minh.
Chẳng biết qua bao lâu mới thấy bóng dáng quản giáo thong dong rề rà đến, dưới tiếng quát tháo của bọn họ, Lão Ngũ đi lên bắt chuyện giả lả vài câu, rồi dúi vào tay bọn họ chút đồ, không rõ là thuốc lá hay là tiền, mà chung quy vẫn đuổi được đối phương đi.
Người ngoài đi rồi, Lão Ngũ hai ngón mới quay đầu lại dùng giọng điệu như mèo vờn chuột nói với hai người ngã trên mặt đất: “Cứng đầu đấy, cơ mà thoát được mùng một chưa chắc thoát được ngày rằm đâu nhể?”
Cao Khôn quệt máu trên khóe miệng, mặc xác gã đánh rắm.
Lão Ngũ hai ngón nhìn chằm chằm anh một lúc, quanh thân người này không hề toát ra lệ khí, nhưng thần sắc trong con ngươi vẫn đủ khiến gã chùn bước.
“Được, vậy để rằm rồi nói.” Gã nhếch khóe miệng, trèo lên giường nằm.
…
Hôm sau, Cao Khôn lại lãnh thêm vết thương mới, nhưng anh vẫn kiên trì muốn làm việc như hôm qua, đoạn anh có đề xuất với quản giáo cho Khương Minh làm việc trong nhà, bị bác bỏ thẳng thừng.
Hai người chỉ đành tiếp tục trở lại nơi trời đông đất rét thấu xương đó mà làm việc, thậm chí Cao Khôn còn bị yêu cầu đi xúc băng, đôi chân ngâm sâu trong tuyết lạnh, nước băng tan chảy ngấm ướt quần bông, chỉ chốc lát thôi hai chân đã mất sạch cảm giác.
Cao Khôn sợ làm không xong, cho nên cực kỳ dốc sức, đến khi anh làm được phân nửa rồi quay đầu lại muốn giúp Khương Minh, thì bất ngờ không thấy đứa nhỏ kia đâu mất.
Trong lòng Cao Khôn chấn động, trực giác linh cảm gặp nguy rồi, anh cất bước muốn chạy về, nhưng chưa được hai bước đã bị cảnh ngục ngăn cản, trong khoảnh khắc đó, Cao Khôn thật sự rất nóng nảy, không biết lấy đâu ra nhiều sức như thế, ba bốn người tới cũng không khống chế nổi anh, đến tận khi đối phương dùng biện pháp mạnh cuối cùng, phải lôi súng ra.
Bị giáo huấn một trận, rồi nhốt suốt một ngày, chờ đến khi Cao Khôn về phòng thì ngoài trời đã sẩm tối.
Giữa không gian tĩnh mịch, Cao Khôn vừa đi vào đã bắt gặp đôi mắt mở to trong đêm tối, trống rỗng, tuyệt vọng, với đôi mắt trong căn phòng chứa cỏ, trên tòa án, như chồng lên nhau, cùng siết chặt lấy tâm Cao Khôn.
Cao Khôn đi tới, cẩn thận ngồi xuống bên giường, anh không vén chăn lên, mà chỉ lại gần rồi dang hai tay ôm lấy cậu thiếu niên đang run rẩy, để mặc nước mắt người nọ lặng lẽ thấm ướt vạt áo anh.
Cao Khôn nhẹ nhàng vuốt tóc cậu thiếu niên, quay đầu lại nhìn gã đàn ông đang nằm ngáy o o bên kia, trong ánh mắt như hồ sâu thăm thẳm bỗng nổi lên một tia gợn sóng thâm trầm.
Hôm sau, Cao Khôn mang tấm thân đầy thương tích đi làm việc, thứ ba, rồi thứ tư, ước chừng khoảng một tuần, Khương Minh với Hỉ Nhạc đều ở phòng y tế, Cao Khôn vẫn lao động như bình nhật, rồi ngủ, vậy mà trông càng thiếu cảm giác tồn tại hơn lúc trước, thế nên bọn người lão Ngũ hai ngón cười nhạo anh hệt như con thú hoang, phải chỉnh một trận thì mới chịu nghe lời.
Sau khi Lưu Hỉ Nhạc quay về biết được việc này, trong lòng chỉ hận không thể lao tới thụi lũ khốn đó trăm nhát, lại bị Cao Khôn ngăn cản, rồi một hôm nọ, hắn bị điều đến nơi khác làm. Mới tới được một lúc, giữa chừng đã nghe thấy chuyện Cao Khôn vào phòng y tế, chỉ nói là do rảnh rỗi có ý đồ đánh nhau với ai đó, nên bị quản giáo tóm rồi tẩn cho một trận, đầu đập xuống đất nở hoa, giờ đang phải đi khâu lại.
Lưu Hỉ Nhạc kinh hãi tìm người nhưng không thấy tăm tích, bèn trở lại chờ tin tức anh mình, cuối cùng cả một đêm đó Cao Khôn không về, lão Ngũ cùng phòng cũng không về, còn mỗi Lưu Hỉ Nhạc ở.
Hỉ Nhạc biết, ba cái chuyện buồn rầu nên phải thường xuyên hút thuốc, uống rượu, hít thở không khí hay gì gì đó chỉ là kiếm cớ mà thôi, mua chuộc được quản giáo ra ngoài vào nửa đêm để hẹn nhau giải quyết chuyện giang hồ mới là thật. Quản giáo không sợ người bỏ trốn, với hàng lưới sắt bao phủ phạm vi trăm dặm cả chim cũng bay không nổi dù không bị bắt về cũng sẽ bị chết đói, chẳng ai dại dột làm ẩu.
Mà trường hợp này cũng thế, quả nhiên gần đến nửa đêm, quản giáo mở cửa, để mấy người lặng lẽ đi vào, sau khi làm ầm ĩ một trận, trời đã dần tờ mờ sáng.
Nhưng hôm nay còn sớm hơn trước một tiếng, chuông đánh thức đã reo lên, một hàng quản giáo vọt vào, lần lượt kiểm soát từng phòng, một đám người ra đứng để người đến kiểm tra, kết quả là có ba người không có trong phòng.
Trong số đó, một người được đưa đến bệnh viện – Khương Minh, một người đang ở phòng y tế – Cao Khôn, còn lại một người dĩ nhiên là lão Ngũ hai ngón.
Quản giáo tức giận đến mức lôi hết một đám người đứng xếp thành hàng, vừa chửi ầm lên vừa quơ côn, Lưu Hỉ Nhạc không còn lòng dạ nào đi nghe, tầm mắt hắn đang đặt phía vài người cách đó không xa, cùng nâng một cái cáng phủ vải trắng lên từ sau gốc cây cổ thụ, trên tấm vải đó thấm ra từng chấm đỏ rực gai mắt.
Lưu Hỉ Nhạc ngây ra như phỗng.
Cuối cùng những ai giam cùng phòng tất nhiên sẽ bị tra khảo dữ dội nhất, mấy người kia sau một hồi ấp a ấp úng mới khai ra việc tối qua lão Ngũ có hẹn một đám khu bốn mà gã không vừa mắt ra dạy dỗ, đánh xong thì kêu bọn họ đi về trước, một mình ở lại làm điếu thuốc, ai ngờ bọn họ ngủ đến sáng mới phát hiện lão Ngũ chưa về.
Quản giáo hiển nhiên không tin, đồng loạt thẩm vấn tất cả, bao gồm cả người ở phòng y tế là Cao Khôn.
Lưu Hỉ Nhạc cũng biết, kể cả khi không có ai nhận tội cũng không phải bọn họ, nhưng dù có bị vu oan cũng đành trơ mắt bất lực thôi. Lúc trước hắn cùng phòng với Cao Khôn, nếu không nhờ có anh ngay thời điểm lửa cháy to hừng hực, liều mạng dùng ván giường đập song sắt, dẫn hắn chui ra, Lưu Hỉ Nhạc hắn đã sớm làm ma từ đời thuở nào, thế nên hắn mới nói, Cao Khôn chính là anh trai của hắn, ân nhân của hắn, dù hắn có làm sao cũng muốn cứu anh cho bằng được.
Đầu óc Lưu Hỉ Nhạc xoay chuyển, thậm chí còn nảy ra ý định mình phải gánh tội để giúp Cao Khôn trở về, kết quả ngay buổi sáng hôm sau, lại gặp được anh ở chỗ làm việc.
Trừ trên mặt có vài chỗ bầm tím, với vết khâu trên đầu ra thì không thấy Cao Khôn bị thương nặng chỗ nào.
Mà Lưu Hỉ Nhạc liếc thấy, bên anh còn một gã đàn ông đầu trọc có vết sẹo dài trông như lão đại, hay ngồi nghỉ ngơi trong lều.
Lưu Hỉ Nhạc lập tức lại gần hỏi: “Anh… Anh không sao chứ? Làm thế nào mà bọn họ chịu thả anh ra thế?”
Gã đầu trọc cười ha hả tiếp lời: “Anh chú mày có làm gì đâu mà không được ra, sao pháp luật dám xử oan người vô tội được chứ.”
Lưu Hỉ Nhạc hoang mang nhìn Cao Khôn, chợt nghe anh nói: “Bác sĩ phòng y tế làm chứng cho tôi. Tôi… Đêm qua chưa từng rời khỏi đó.”
Nói đoạn nhìn về phía gã đầu trọc, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”
Gã đầu trọc cười xòa, vỗ vỗ bả vai Cao Khôn: “Về sau chúng ta là anh em cả mà, khách sáo làm cái chi.”
Rồi nói với Lưu Hỉ Nhạc bên cạnh: “Anh đây ngồi trong này mấy năm rồi, người tài thì gặp nhiều đấy, chẳng qua anh chú mày thật đúng là…” Gã nhịn không được bật ngón cái, “Rất bản lĩnh! Anh thích.”
Nói xong nghênh ngang rời đi.
Lưu Hỉ Nhạc dòm bóng lưng gã, lại nghía sang Cao Khôn, chỉ biết ngơ ngác mà há hốc mồm.
Cao Khôn tưởng hắn sẽ hỏi thêm gì đó, nhưng Lưu Hỉ Nhạc chỉ nói: “Anh, vết thương của anh không sao chứ?”
Cao Khôn lắc đầu: “Hỉ Nhạc…”
“Anh,” Lưu Hỉ Nhạc lại ngắt lời anh, “Em hiểu rồi, chúng ta thế này, sẽ có rất nhiều việc trên đời không được như ý mình, nhưng mà em còn nhớ anh từng nói với em là, chỉ cần còn một hơi thở, không thể buông tha thì đừng buông tha, mặc kệ dùng biện pháp gì đi nữa, miễn sao đáng giá là đủ rồi… Số mệnh không tốt, cùng lắm thì đời này cứ vậy thôi, ít ra cũng còn sống, nếu số tốt, ông trời còn phải nhớ chúng ta không chừng, sáu năm… Rất nhanh.”
Nói xong lời này, Lưu Hỉ Nhạc lại cười toe, vừa định khi nào Khương Minh về thì đổi giường ngủ cho cậu ta, phòng giam gần đây chắc chỉ có ba người họ ở, biết đâu còn yên tĩnh được vài hôm.
Cao Khôn nhìn theo bóng dáng hắn đi khuất, hồi lâu sau anh khẽ gật đầu.
Đúng vậy.
Sáu năm, sẽ rất nhanh thôi…
『Hoàn quyển trung』
Lão Ngũ hai ngón là hành nghề ăn trộm, không phải gã đó có hai ngón thôi đâu.