Hung Thần

hồi sinh – kỳ 1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bức màn che khuất hơn phân nửa ánh bình minh bên ngoài, chỉ còn một tia nắng ban mai len lỏi qua khe hở chiếu rọi vào.

Cao Khôn mở mắt ra, đối diện với anh là một đôi mắt trong veo sáng ngời.

Ánh mắt ấy đã vơi đi vẻ lim dim buồn ngủ, chẳng biết tỉnh dậy từ lúc nào, song không lên tiếng, chỉ lẳng lặng duy trì tư thế ôm nhau ngắm nhìn đối phương.

Hai người không ai nói gì, cho nhau cái nhìn trong phút chốc, vẫn là Cao Khôn mở lời trước, không biết đang nghĩ tới điều gì, mà trông biểu tình hơi mất tự nhiên.

Dẫu vậy, Cao Khôn vẫn ngập ngừng nói “Chào buổi sáng…” Lý Huỳnh Lam, đơn giản mà lộ ra vài phần gắn kết thân mật, rõ ràng gần đây hai người họ cũng trải qua nhiều tình huống như vậy, thế nhưng sáng hôm nay lại có một bầu không khí khó nói nên lời lan tràn xung quanh.

Lý Huỳnh Lam vẫn một vẻ bình đạm như thường ngày, cứ như nụ hôn đêm qua không hề có gì thay đổi với mình.

Cậu hỏi Cao Khôn: “Anh ngủ ngon không?”

Cao Khôn gật gật đầu.

Thực ra mà nói lúc đầu cũng hơi khó ngủ, lúc ôm Lý Huỳnh Lam anh chỉ cảm thấy một luồng khí nóng cứ không ngừng bốc lên từ đáy lòng, nhưng rất nhanh đã bị tư vị ấm áp khác thay thế, tâm lý biết bao thỏa mãn đó đủ bao phủ hết thảy tâm tư, bởi lẽ Lý Huỳnh Lam đang ở ngay trong lòng anh, không còn gì có thể sánh bằng.

Lý Huỳnh Lam như thể nhìn ra cảm xúc nhấp nhô trong mắt anh, cậu khẽ cười rồi chợt nói: “Em cũng vậy, em gặp một giấc mơ, một giấc mơ dài thật dài.”

Cao Khôn ngần ngừ hỏi: “Mơ thấy những gì?”

Lý Huỳnh Lam nheo mắt, dường như đang hồi tưởng: “Về trước kia, lúc chúng ta còn nhỏ.”

Vừa dứt lời, tự dưng cảm giác vòng tay đang ôm lấy mình thoáng buộc chặt hơn: “Cũng đẹp lắm, chúng ta cùng nhau ăn sáng, rồi cùng nhau đi học. Đến chiều, em tới xem anh thi điền kinh, anh giành được giải quán quân m, còn được lãnh tiền làm thêm. Trên đường về, anh mời em ăn một bát mì sa tế, sợi mì rất thơm, nhưng đáng tiếc chỉ là mơ, nên em chẳng nếm được vị gì cả, vậy mà anh ăn, còn nói rất ngon…” Nói tới đây, Lý Huỳnh Lam bất chợt cười thành tiếng, “Anh nói xem, rõ ràng là anh mời em ăn mà, sao ngay cả hương vị thế nào còn phải nhờ anh nói cho em biết?”

“Huỳnh Lam…” Cao Khôn khẽ gọi.

“Cho nên em rất tức giận, ở trong mơ đánh anh,” Lý Huỳnh Lam lại cười, nâng tay lên nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt Cao Khôn, “Em xuống tay rất nặng, có lẽ làm anh đau, nên sau đó anh bỏ đi.”

“Huỳnh Lam, anh…”

“Anh đi nhanh lắm, em ở phía sau gọi anh, nhưng anh không quay về nữa, bỏ em lại một mình…”

Lý Huỳnh Lam nhìn Cao Khôn đến thất thần, ánh mắt như đang xuyên qua anh trông về một nơi nào đó thật xa.

Cậu còn định nói thêm, lại bị Cao Khôn nhịn không được cắt ngang: “Huỳnh Lam, đó là mơ, là giả, ngày mai chúng ta sẽ đi ăn, mì sa tế, ngày mai sẽ đi… Hiện tại anh có tiền.”

Trông anh rất lo lắng với sự trống rỗng mờ mịt như bị sương mù bao phủ trong ánh mắt Lý Huỳnh Lam, bỗng chốc bao quanh đối phương, gắt gao ôm lấy.

Lý Huỳnh Lam tựa lên ngực anh, cong cong khóe mắt, nói: “Dĩ nhiên em biết là giả rồi, chẳng lẽ anh sẽ vì chút chuyện như vậy mà bỏ mặc em sao?”

Cao Khôn sửng sốt.

Lý Huỳnh Lam từ từ ngẩng đầu lên, truy vấn: “Sẽ sao?”

Cao Khôn mím môi, khẽ lắc đầu: “Sẽ không… Sẽ không, nhất định sẽ không…”

Lý Huỳnh Lam nhìn thẳng vào Cao Khôn, như muốn xác nhận lại sự thật, ánh mắt thậm chí có phần sắc bén.

Một lát sau, cậu vừa lòng gật đầu: “Vậy nên em không đi, em vẫn đứng ở nơi đó, em biết anh sẽ trở về, em biết mà…”

Cậu vừa lẩm bẩm, vừa tiến đến gần Cao Khôn, luồng hơi thở ấm áp, hòa lẫn cùng hô hấp có chút hỗn loạn của anh, chóp mũi cũng nhẹ nhàng chạm tới gương mặt đối phương.

Như xuất phát từ thói quen, phản xạ của Cao Khôn là lập tức muốn né tránh, song chợt ý thức được rằng giờ đây hai người họ đã phá đi ranh giới cấm kỵ giữa đôi bên, thì sự kiềm chế của anh chỉ càng làm Lý Huỳnh Lam thêm tổn thương.

Thế nên khi Lý Huỳnh Lam từng chút từng chút đưa môi mình sát lại, Cao Khôn không cự tuyệt nữa, thậm chí anh còn dùng bàn tay to ấn lên lưng cậu, ghì sát vào người mình, nhấm nháp hương vị tuyệt vời ấy.

Chẳng qua chỉ tựa chuồn chuồn lướt nước, Lý Huỳnh Lam đã ngẩng đầu lên, để lại một mình Cao Khôn ngơ ngác muốn đuổi theo.

“Hiếm khi dậy sớm, không muốn nằm ườn trên giường nữa.” Nói xong lời quang minh chính đại, Lý Huỳnh Lam ngồi dậy, xốc chăn lên rồi xuống giường.

Áo ngủ của cậu do bị Cao Khôn đè ép, nên chỗ ngực với lưng bị nhăn thành một nhúm, cổ áo còn mở bung hai cúc, thế mà vẫn thoải mái, vặn eo một vòng lớn, rồi ung dung đi rửa mặt.

Nhưng mới tới cửa lại quay đầu, chỉ tay vào người nào đó còn ở đấy ngẩn ngơ, nói: “Đừng có lộn xộn, hôm qua anh chưa tắm, ở đấy lát em lau cho.”

Cao Khôn đang định đứng dậy, nghe vậy thì lập tức đứng hình, thực ra anh muốn nói anh có thể tự xoay xở được, kể cả tắm rửa cũng không thành vấn đề, nhưng chưa gì đã bị Lý Huỳnh Lam trừng mắt một cái, lại lặng lẽ quay về nằm.

Không lâu sau, Lý Huỳnh Lam bưng chậu nước ra, cậu xem xét vết thương trên người Cao Khôn trước, qua một đêm máu đã đông lại, chỗ băng bó cũng ổn định rồi, lúc này Lý Huỳnh Lam mới vắt khăn mặt lau người cho Cao Khôn.

Động tác của cậu trông không được thành thạo cho lắm, tuy biểu tình thì vẫn thản nhiên nhưng ánh mắt lại cực kỳ nghiêm túc, biết bản thân không có kinh nghiệm, nên càng làm chậm rãi mà cẩn thận, ngoại trừ nước càng ngày càng lạnh ra, quả thật không hề làm đau Cao Khôn.

Lau xong phần thân trên, Lý Huỳnh Lam muốn vén chăn lên, tay lại bị Cao Khôn bắt lấy.

“Chân để anh tự làm…”

Lý Huỳnh Lam toan rút tay ra, Cao Khôn lại không chịu thả, cậu hừ một tiếng, hết kiên nhẫn.

“Được.”

Cậu thẳng thắn đứng lên, đi ra ngoài.

Chờ đến khi Cao Khôn tự lau mình, xuống giường đổi quần áo xong, mới thấy tầng khói mù mịt đang lượn lờ trong phòng khách, mà khói này là bắt nguồn từ phòng bếp.

Cao Khôn vội vàng đi vào, liền bắt gặp cảnh tượng Lý Huỳnh Lam đang định đổ thêm một bát nước đầy vào cái nồi nấu trên bếp.

Cao Khôn cả kinh, tức thì dùng một tay đoạt bát nước kia lại, trước tiên tắt bếp, cầm chiếc nồi tới bồn rửa, xả nước vào, một lúc sau khói mới dần dần tản đi, còn dư lại mấy vật thể gì đó không xác định, nổi lềnh bềnh trong nồi.

Cao Khôn nghiêng đầu sang, nhìn Lý Huỳnh Lam.

Lý Huỳnh Lam hếch hếch cằm, vẫn một vẻ lạnh nhạt nói: “Em muốn chiên thịt xông khói, mà bếp này cũ quá rồi, chắc phải đổi thôi.”

Cao Khôn muốn hỏi em quên bỏ dầu ăn vào rồi phải không? Nhưng đối mặt với Lý Huỳnh Lam, anh cũng chỉ đành gật đầu: “Được, đổi đi…”

Ngay sau đó lại thấy Lý Huỳnh Lam xắn tay áo lên tính sờ vào chiếc nồi kia, Cao Khôn cấp tốc ngăn cậu lại: “Làm gì?”

Lý Huỳnh Lam ngơ ngác không hiểu gì hết: “Rửa rồi chiên lại, đây là bữa sáng mà.”

“Để anh làm.” Cao Khôn nói.

“Là anh tàn phế hay em tàn phế?” Lý Huỳnh Lam không vui nhìn anh.

Cao Khôn không thấy mình tàn phế chỗ nào hết, mà nếu mình không phải, vậy khẳng định là Lý Huỳnh Lam rồi, anh quẫn bách nói: “Bữa sáng anh vẫn làm được.”

“Anh làm được vậy em cũng làm được.” Lý Huỳnh Lam hiếm khi bướng bỉnh với anh, mặc kệ Cao Khôn ngăn cản, thẳng tay đi rửa.

Cao Khôn khó xử dõi theo động tác của cậu, thấy tay Lý Huỳnh Lam trực tiếp ngâm trong nước lạnh, lập tức xả nước ấm cho cậu, còn cẩn thận điều chỉnh nhiệt độ sao cho vừa phải.

Lý Huỳnh Lam trừng anh một cái: “Tránh ra.”

Cao Khôn dưới ánh mắt bất mãn ấy chỉ còn cách lủi thủi lui sang một bên, nhưng vẫn đứng ở cửa phòng bếp lo lắng mà nhìn chăm chú nhất cử nhất động của đối phương.

Lý Huỳnh Lam chỉ cần liếc mắt cũng thấy người đang lấp ló cách đó không xa, đối mặt với Cao Khôn thì cậu lạnh lùng vậy thôi, chứ vừa quay đầu lại nhịn không được khóe môi hơi nhếch lên.

Sự thật chứng minh, không phải cậu chẳng biết tí gì, Lý Huỳnh Lam thông minh nhạy bén, dù chưa thạo nên tất nhiên đôi lúc sẽ mắc chút sai lầm. Nhưng một khi đã có kinh nghiệm thất bại trước đó rồi sẽ không tái phạm lại lần nữa, bận rộn hồi lâu, rốt cuộc cũng làm ra được hai phần sandwich thịt xông khói.

Bưng hai đĩa vào phòng khách, Lý Huỳnh Lam lại rót cho mỗi người một ly sữa, rồi tỏ ý bảo Cao Khôn nếm thử.

Cao Khôn cẩn thận cắn một miếng, sau đó gật gật đầu: “Ngon lắm.”

Cả toàn thân lẫn biểu tình người này đều toát nên một vẻ thật thà chất phác, nét cười trước mắt còn cường điệu hóa đến mức nói không nên lời, Lý Huỳnh Lam thấy thế lại hoài nghi.

Cậu thử ăn một miếng: “Sao không có vị gì hết vậy? Em quên bỏ muối rồi sao?”

Nói xong lại lấy của Cao Khôn qua, anh muốn ngăn lại cũng không kịp, chỉ thấy Lý Huỳnh Lam vừa nếm thử lập tức biến sắc: “Sao của anh lại mặn thế này?”

“Vẫn ngon mà…” Cao Khôn nói.

Lý Huỳnh Lam trừng trắng mắt, làm lời giải thích của Cao Khôn tới miệng rồi lại nuốt trở về, nhưng ngay khi thấy Lý Huỳnh Lam định đem đồ ăn về phía thùng rác, Cao Khôn nhanh tay lẹ chân ngăn cản.

“Vẫn ăn được.”

“Bỏ!” Lý Huỳnh Lam nói, “Vẫn nên gọi đồ ăn ngoài đi.” Giờ cậu rất chán khả năng ở phương diện này của mình, để anh đợi cả buổi trời, kết quả lại phải ăn loại đồ ăn như vậy.

Cao Khôn cầm dao nhỏ từ phòng bếp ra đây, xắt thịt xông khói của hai người ra hai phần đều nhau rồi trao đổi, còn cẩn thận kẹp vào giữa lát sandwich.

“Như vầy được rồi.”

Lý Huỳnh Lam nhìn phần sandwich qua hai lần chế biến kia, im lặng cầm lấy quan sát một lát, trên mặt hơi ghét bỏ, nhưng vẫn mở miệng ăn.

Hôm nay Lý Huỳnh Lam không tới công ty, khoảng giữa trưa cậu mới mở di động, một chuỗi ting tang lập tức reo lên, hẳn toàn là tin tức, nên cậu chưa cần quan tâm, gọi điện cho Vạn Hà nói mình muốn nghỉ phép hai ngày, cũng không nói nguyên nhân, chỉ cần hỏi có được hay không, nhận được câu trả lời chắc chắn liền cúp máy.

Gọi xong cậu nhìn về phía Cao Khôn, hàng mi khẽ nhíu, không hiểu sao lại khiến Cao Khôn cảm thấy tựa như một con mèo Ba Tư cao quý đang chờ tiến cống vậy.

Cao Khôn do dự một lát, lúc này mới cầm lấy di động gọi cho ông chủ Mã, vì phải xin nghỉ nên anh cũng có chút ngượng ngùng, có điều ông chủ Mã khá khách sáo, chưa hề tra hỏi nguyên do đã chấp thuận ngay, ông ấy còn bảo tết này mình tính làm một chuyến về quê thăm gia đình, chắc có khi sẽ nghỉ vài ngày luôn không chừng.

Buổi chiều hai người ở trong phòng khách, một người đọc sách, người kia thì xem một bộ phim. Kỳ thật trước kia lúc Lý Huỳnh Lam với Cao Khôn ở chung cũng không hay nói chuyện, cả hai đều không phải người thích nhiều lời, thường thì hai người tự làm chuyện của mình, thỉnh thoảng gặp vấn đề mới thảo luận ngắn gọn trong giây lát, rồi lại tiếp tục bận rộn.

Nhưng khác biệt ở chỗ, có gì khó khăn thì đối phương sẽ là người phát hiện trước tiên, chẳng hạn như hồi trước Lý Huỳnh Lam học bài, hễ đụng tới câu khó, cậu rất ít khi phải gọi Cao Khôn, chỉ cần trên tờ giấy nháp viết nhiều công thức hơn mà vẫn chưa tính ra là Cao Khôn đã biết Lý Huỳnh Lam bị kẹt ở đó, có điều anh sẽ không nói cho cậu đáp án ngay, mà sẽ dùng cách khéo léo dẫn hướng đi để cậu tự giải, sau đó lập tức lấy các loại câu tương tự ra, để cậu thử tự suy luận, vậy là lần sau Lý Huỳnh Lam sẽ không bao giờ quên nữa.

Chẳng qua ấy là còn nằm trong phạm vi Cao Khôn biết thôi, chứ nếu gặp chuyện anh không am hiểu, anh sẽ không lắm lời, chỉ lẳng lặng nhìn Lý Huỳnh Lam, đối phương muốn nói thì tất nhiên sẽ tự nói, Cao Khôn chỉ ở yên bên cạnh cậu.

Chẳng hạn như giờ phút này, Cao Khôn nằm trên sô pha khép hờ mi mắt, dưới thân đắp một tấm chăn thật dày dõi theo Lý Huỳnh Lam đang xem phim bên kia, quả thật Cao Khôn thấy hơi nóng, nhưng Lý Huỳnh Lam kiên quyết bắt anh phải đắp, còn phân nửa còn lại thì đắp trên đùi cậu.

Lý Huỳnh Lam đang xem một phân đoạn chiếu đi chiếu lại, sau cùng còn nhìn tivi chằm chằm tới bất động.

Qua hồi lâu, cậu mới quay sang hỏi Cao Khôn: “Anh thấy bộ phim này thế nào?”

Cao Khôn đáp: “Rất hay.” Thực ra anh không hiểu lắm, nhưng vẫn thuận theo ý Lý Huỳnh Lam mà trả lời.

“Em thấy cũng không tệ, nhất là chỗ này…” Lý Huỳnh Lam chỉ chỉ màn hình, biên tập cắt nối đoạn này khá tốt, diễn viên đóng cũng đạt, nhưng nếu không có một đạo diễn chuyên nghiệp, kết quả ắt hẳn sẽ không được như vậy.”

Cao Khôn liếc nhìn vỏ bìa chiếc đĩa — Bộ phim《Bóng xưa Quan Đông》, đạo diễn: Hách Định Xuyên.

Quan Đông (vùng đất ở phía Đông Sơn Hải Quan, gồm các tỉnh Đông Bắc Trung Quốc)

Anh chợt nghĩ tới gì đó: “Anh từng nghe ca khúc chủ đề này rồi, cũng rất hay.”

“Là đối thủ không đội trời chung của cậu em hát đấy.” Lý Huỳnh Lam nói xong, lại có phần bất ngờ: “Anh cũng quan tâm ca nhạc à?”

Cao Khôn lắc đầu: “Ít lắm.” Như sợ Lý Huỳnh Lam sẽ mất hứng, anh lại nói, “Thực ra… Anh rất thích xem tivi.”

Lý Huỳnh Lam nghe cách anh ăn nói cẩn thận mà thấy hơi buồn cười, ai ngờ câu tiếp sau đó của anh mới khiến cậu thật sự kinh ngạc.

“Quảng cáo đồ thể thao kia, rất hay, còn đồ uống trước đó nữa…”

Lý Huỳnh Lam vốn đang tùy ý bấm remote, tay đột nhiên đứng cờ, ngỡ ngàng quay đầu sang.

Cậu đã ra mắt được ba năm, bởi nhờ có bên Ánh Sáng nâng đỡ, nên cũng có các nhãn hàng lần lượt tới mời làm người đại diện, những năm gần đây thì càng ngày càng nhiều, nhưng duy chỉ có quảng cáo đồ uống là Lý Huỳnh Lam chụp mỗi lần đó, là tác phẩm đầu tay khi cậu mới vào học viện, ấy vậy mà tỉ suất được phát trên đài không cao, cũng không được đăng trên báo, hơn nữa năm trước đã bị dỡ xuống rồi.

Lý Huỳnh Lam ngây ngẩn một lúc lâu, tắt TV, đột nhiên đứng lên đi về phía toilet.

Cao Khôn khựng lại, kéo chăn ra đi theo sau, vào tới lại thấy Lý Huỳnh Lam đang đứng trước bồn rửa tay, cậu cúi đầu, nhìn qua gương chỉ thấy được chóp mũi cao thanh tú cùng hàng lông mi thật dài.

Lý Huỳnh Lam thật sự xả nước rất lớn, còn nghiêm túc chà xát, Cao Khôn chỉ đứng đó dõi theo, hồi lâu sau, anh mới từ từ bước tới sau lưng Lý Huỳnh Lam, vòng qua cậu tắt vòi nước, nắm lấy bàn tay lạnh băng như vừa bị ngâm vào chậu nước đá.

“Huỳnh Lam…” Cao Khôn ghé vào tai cậu thì thầm.

Lý Huỳnh Lam không có phản ứng.

Cao Khôn lặp lại lần nữa: “Huỳnh Lam.”

Lúc này Lý Huỳnh Lam mới nâng mắt lên, vẻ mặt cậu mơ màng, chớp chớp mắt nhìn người trong gương.

Mãi đến khi Cao Khôn nói: “Anh thấy, anh đã thấy…”

Lý Huỳnh Lam ngơ ngác, rốt cuộc nhịn không được đỏ hoe khóe mắt, nhưng cậu vẫn cố kìm nén, ngẩng đầu lên ngăn dòng lệ trực trào, cố sức đến mức hàm dưới khẽ run rẩy.

Cao Khôn nhẹ nhàng xoay cậu lại đây, đỡ gáy Lý Huỳnh Lam áp lên lồng ngực mình.

“Xin lỗi… Anh xin lỗi…”

Biết rõ đối phương ở đây cố gắng thế nào, vậy mà Cao Khôn vẫn nhẫn tâm cô phụ lòng mong mỏi của Lý Huỳnh Lam, hiện tại nghĩ đến Cao Khôn cũng thấy mình thật tội đáng muôn chết, anh chỉ biết không ngừng nói xin lỗi, mặc cho cậu gắt gao túm lấy vạt áo mình, dần thấm ướt lớp vải trước ngực.

『Hết chương 』

Tập – Cảnh [Gọi xong cậu nhìn về phía Cao Khôn, hàng mi khẽ nhíu, không hiểu sao lại khiến Cao Khôn cảm thấy tựa như một con mèo Ba Tư cao quý đang chờ tiến cống vậy.]

Sao không thử xem trong mắt mọi người em ấy sẽ thế nào trong ver mèo Ba Tư?

~~ Trong mắt readers

~~ Trong mắt editor

~~ Trong mắt Cao Khôn

~~ Sự thật

Đùa thôi =)) Đây mới là Lam đại nhân uy vũ

Ngầu quá chứ hả, em dỗi cả thế giới, the best gương mặt khó ở nhất của năm chính là em

ヽ(´ー`)ノ Vậy thôi chứ bình thường thì em mỹ nhân thế này cơ

Thông cảm, tui bị cuồng mấy em mèo =))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio