Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tới hôm đi, Vạn Hà đến hoa viên Đông Hủy từ khá sớm, có điều anh ta chưa vội lên lầu mà chờ đúng hẹn mới tới gõ cửa.
Lý Huỳnh Lam ra mở, nói với Vạn Hà: “Anh cầm hành lý trước đi, tôi xuống ngay, nhớ dịch xe ra sau một chút, đừng đậu ngay cửa, sắp tới giờ nhiều hộ dân họ ra vào rồi.”
Vạn Hà nhận hành lý xong, lại nói: “Xe không phải do tôi lái…”
Lý Huỳnh Lam thoáng khựng lại, thấy biểu cảm thận trọng của Vạn Hà mới hiểu ra điều gì: “Vậy anh chờ tôi tí.”
Cửa khép hờ còn một khe hở nhỏ, Vạn Hà thấy Lý Huỳnh Lam xoay người bước vào, chỉ chốc lát sau, trong phòng truyền ra đoạn đối thoại khe khẽ, giọng có chút thanh trong hẳn là Lý Huỳnh Lam, còn người kia có chất giọng hơi trầm.
“…Trên đường đi phải cẩn thận…”
“Em biết, đây là lần thứ tám trăm mấy rồi… Còn anh…”
“Ừm… Sẽ không quên đổi thuốc…”
“… Em đi đây…”
Tiếp đó tiếng người liền trở nên mơ hồ, một lát sau, Lý Huỳnh Lam chỉnh lại quần áo xong đi ra, trong tay cậu còn cầm thêm một gói giấy nhỏ, mà Vạn Hà đâu ngờ từ phía sau cậu còn thoáng thấy một thân hình cao lớn, nhoáng một cái bước qua, cửa đã bị Lý Huỳnh Lam đóng lại.
“Đi thôi…”
Xuống lầu rồi, hai trợ lý một người mở cửa xe, một người đi cất hành lý, chiếc này là xe thương vụ bảy chỗ, Lý Huỳnh Lam vào ngồi ghế sau, Vạn Hà ngồi đằng trước, vừa nhỏm đầu lên liền nom thấy Lý Huỳnh Lam lấy từ gói nhỏ trong tay ra một cái… Bánh trứng?!
Vạn Hà hơi bị bất ngờ, lại liếc trộm qua gương xem phản ứng của vị bên kia thế nào.
Lý Huỳnh Lam vẫn khá tự tại, mặc cho hương hành thái thơm thoang thoảng lan tỏa xung quanh, thẳng đến khi chậm rãi đem cái bánh kia ăn hết sạch sẽ, lại dùng khăn tay tinh tế lau miệng cùng tay xong, lúc này mới quay sang nhìn người từ lúc mình lên xe đến giờ vẫn trầm mặc – Trác Diệu.
“Cậu ăn sáng chưa?” Lý Huỳnh Lam hỏi.
Trác Diệu không trả lời.
Trông tâm trạng Lý Huỳnh Lam rất tốt, cậu vậy mà hướng sang người bên cạnh Vạn Hà, đó là A Mậu trợ lý của Trác Diệu nói: “Chú Mậu, lát nữa tới sân bay mua giúp tôi một phần bánh violet…, còn phần kia vị vani đi.” Cái sau dĩ nhiên để dành cho Trác Diệu.
Sắc mặt Trác Diệu âm u không rõ, y nhíu mày: “Cháu có biết mình đang làm cái gì không?”
“Nếu không biết, vậy hiện giờ cháu đang mộng du sao?” Giọng Lý Huỳnh Lam vẫn thản nhiên.
“Đấy là nguyên nhân mà cháu dọn ra khỏi Lý gia?” Trác Diệu phóng tầm nhìn về phía gói giấy nhỏ đã rỗng.
Đồng thời, Lý Huỳnh Lam cũng cúi đầu nhìn theo, cẩn thận vuốt phẳng túi giấy, lại chậm rãi gấp lại gọn gàng, bỏ vào túi nhỏ tùy thân.
“Nguyên nhân thì có rất nhiều, nếu cậu muốn nghe, cháu có thể nói từng điều một cho cậu biết.”
Trác Diệu sững sờ, sắc mặt thoáng trầm xuống.
Đoạn lại nghe Lý Huỳnh Lam nói: “Chẳng qua, đấy cũng là nguyên nhân lớn nhất.”
“Huỳnh Lam…”
Trác Diệu thở dài, mới định mở miệng đã bị Lý Huỳnh Lam cắt ngang.
“Cậu, cháu biết cậu đến đây vì chuyện gì, ý của cậu từ đó đến nay đều biểu đạt quá rõ ràng, sao cháu lại không hiểu?” Lý Huỳnh Lam nở nụ cười, nét cười thật bình thản, chẳng hề có ý châm chọc hay lạnh nhạt: “Nhưng mà có lẽ cậu không biết, tuy rằng mấy năm qua cháu luôn kiên trì, rồi cuối cùng cũng đợi được đến ngày này, cậu lại muốn hỏi cháu có hối hận hay không…..”
Lý Huỳnh Lam quay sang, nhìn thẳng vào Trác Diệu bằng ánh mắt bằng phẳng: “Đáp án là — có, không lúc nào mà cháu không hối hận! Chẳng qua hối hận đó chẳng phải việc tại sao năm đó cháu lại gặp Cao Khôn, tại sao lại về quê anh ấy, rồi tại sao không đứng ra làm chứng cho anh ấy. Cái mà cháu hối hận chính là, tại sao khi cháu biết anh ấy đã không còn trên đời, cháu còn chọn tiếp tục ở lại chờ để làm gì? Vấn đề này khiến cháu trăn trở rất lâu, nhưng về sau nghĩ kỹ lại, cháu mới hiểu, chỉ có kiên trì, cháu mới có thể chứng minh mình đúng, ở điểm này, quả thực cháu đã nhận được di truyền tốt đẹp từ dòng họ…..”
Đương khi trong mắt Trác Diệu đầy ắp vẻ khiếp sợ, Lý Huỳnh Lam lại nói: “Nhưng mà ngu ngốc như vậy một lần là đủ rồi, nếu lại có lần hai, cháu nghĩ mình nhất định sẽ không vất vả như vậy nữa, bởi vì kiên trì thật sự quá mệt mỏi, còn tiếp tục sống cũng quá mệt mỏi.”
Giọng cậu dần yếu đi, thoảng như thực sự cảm thụ được nỗi mệt mỏi cực hạn của đời người, Lý Huỳnh Lam nghiêng đầu nằm xuống, nhìn phong cảnh không ngừng lướt qua bên ngoài cửa sổ, rồi từ từ nhắm mắt lại.
Không khí trong xe bỗng lặng như tờ, mấy trợ lý hàng trên bao gồm cả Vạn Hà chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau, tuy có phần không hiểu ý nghĩa trong lời Lý Huỳnh Lam vừa nói, nhưng hầu như ai cũng biết mình mới nghe được một chuyện gì đó quá sức khủng khiếp, cả đám lén nhìn qua gương dò la xem biểu tình của ông chủ mình ra sao, mà ngờ đâu lại phát hiện sắc mặt ông chủ còn muốn khó coi hơn họ, quả thực mặt như la sát, đáng sợ tới mức cả bọn phải kéo nhanh khóa miệng, thở cũng chả dám thở mạnh.
Dọc đường đi, Lý Huỳnh Lam cũng không nói gì thêm, tựa như chưa hề biết rằng mình mới bổ xuống tâm Trác Diệu một đạo sấm sét rung trời lệch đất.
Mãi đến khi xe đến sân bay rồi cậu mới mở mắt ra, dụi dụi mắt lấy một chiếc kính râm ra đeo, nói với người bên cạnh: “Cảm ơn cậu đã tiễn, cũng cảm ơn cậu… đã không lên lầu.”
Nghe tiếng cửa bên đóng lại, Trác Diệu mới chợt hoàn hồn, nhìn A Mậu đang ở băng trên hất cằm ra hiệu.
A Mậu hiểu ý, xuống xe đi theo Lý Huỳnh Lam.
Nhìn theo đoàn người ngoài cửa sổ dần đi xa, Trác Diệu nhíu chặt đầu mày, thật lâu sau mới nặng nề thở ra một hơi.
Mà câu nói vừa nãy của Lý Huỳnh Lam cứ văng vẳng bên tai: Kiên trì thật sự quá mệt mỏi, còn tiếp tục sống cũng quá mệt mỏi.
…
Trên máy bay, Lý Huỳnh Lam gửi cho Cao Khôn một tin nhắn, nhận được của anh một chữ “Tốt”. Ngồi chờ hết hơn mấy tiếng đồng hồ đáp cánh, lại báo tin lộ trình sau đó, nhận được vẫn là chữ “Tốt”.
Lý Huỳnh Lam không được vui cho lắm, nhưng vừa tưởng tượng đến cảnh Cao Khôn vẻ mặt nghiêm túc chăm chú cầm di động dọc nửa ngày trời mới nặn ra được hai chữ, lại cảm thấy rất buồn cười, cậu mới hiếm khi mở camera ra tự chụp một tấm, rồi gửi qua cho đối phương, lần này không nhận được hồi âm nào, chẳng phải anh không muốn trả lời, mà bởi anh bị bất ngờ quá mức, mãi vẫn không biết nên trả lời thế nào cho phải…..
Vì thế người ngồi bên cạnh là Vạn Hà thấy rõ ràng Lý Huỳnh Lam ôm di động, khóe miệng khẽ mỉm cười, hệt như mấy người đang chìm đắm trong lưới tình vậy, Vạn Hà thấy thế chỉ trầm mặc…..
Lần này địa điểm quay《 Tiên Cung 》là khu phim trường ở huyện Lâm, vai nam số ba do Lý Huỳnh Lam thủ diễn có khá nhiều phân cảnh ở đầu và cuối phim, song phần giữa lại ít, thế nên có thể tập trung quay được, mà vì hôm nay là ngày đầu tiên, đoàn phim chuẩn bị làm một lễ khai máy đơn giản, các diễn viên chính đều sẽ có mặt.
Xe trực tiếp dừng ở khu lân cận, vào chiều tà, quay phim trên đỉnh núi cao nên nhiều tổ đều khá bận rộn với công việc chuyên môn, bãi đậu xe gần nhất cũng chật kín như nêm, Tiểu Sa lượn một vòng mới tìm được một chỗ tạm được, thế nhưng vừa tính đánh lái vào đột nhiên bị tiếng bấm kèn dọa cho giật thót, ngay sau đó một chiếc khác từ bên trái vượt lên chặn ngang, kiểu phóng ẩu quá sức nguy hiểm, đầu xe gần như cạ qua thân xe bên Lý Huỳnh Lam, may mắn là Tiểu Sa phản ứng nhanh mới không xảy ra va chạm.
“Má nó…” Tiểu Sa đạp một cước phanh gấp, nhịn không được phải chửi tục, quay cửa kính xuống trách móc bên kia, vừa lúc kính xe đối diện cũng mở ra.
“Mấy người đi cái kiểu gì thế hả, không biết lái xe à?” Tiểu Sa nóng giận la lớn.
Ngờ đâu thái độ bên kia còn ngang ngược hơn: “Đụng tới mi chưa mà ồn xồn thế? Chưa đụng tới thì ăn vạ cái đếch.”
Tiểu Sa ngớ ra, đầu bốc hỏa, vừa muốn bạo phát lại bị Vạn Hà ngăn cản.
“Đừng ầm ĩ với hắn nữa, đi tìm chỗ khác đi.”
Tiểu Sa nhìn Lý Huỳnh Lam đang ngồi băng sau, cậu đeo kính râm không rõ được tâm tình, nhưng ấn đường đã hơi nhíu lại, nên cũng vội vã ngậm miệng, quay cửa kính lên đi tiếp.
Đi được một đoạn, Vạn Hà hỏi: “Đấy là ai vậy?”
Tiểu Bao với Tiểu Sa đều lắc đầu.
A Mậu lại nói: “Trông xe đó rất quen.” Nhưng suy nghĩ một lúc vẫn không nhớ ra, hẳn là nằm trong số mười tám nghệ sĩ nhỏ, vì thế cũng lười truy thêm.
Đem xe đậu ở một bãi đỗ cách đó khoảng mười phút, rồi A Mậu đi làm việc khác, mấy người còn lại thì cùng nhau cuốc bộ về, lúc Lý Huỳnh Lam đến là còn sớm, diễn viên chính chỉ mới tới được phân nửa, Tiểu Bao nhỏ hơn Tiểu Sa khá nhiều, từ lúc tốt nghiệp đến nay vẫn đi theo Lý Huỳnh Lam, đây là lần đầu cậu ta được đến đoàn phim, thế nên đối với rất nhiều vấn đề hoàn toàn như trang giấy trắng, lúc này nhịn không được dòm mấy chiếc xe ngoài cửa mà hỏi: “Chỗ này còn quá trời chỗ, hà cớ gì chúng ta lại không được đậu ở đây nhỉ?”
“Đấy là nơi dành riêng cho đạo diễn với mấy ông chủ lớn đó,” TIểu Sa giải thích cho cậu ta hiểu.
Tiểu Bao cau mày: “Chúng ta coi như cũng có ông chủ lớn mà…”
“Thì có, nhưng mà…” Tiểu Sa lén nhìn Lý Huỳnh Lam, dùng khẩu hình miệng nói: “Lam thiếu không muốn”.
Lại bổ sung thêm: Chúng ta không cần khoa trương.
Tuy Lý Huỳnh Lam thủ vai nam chính thứ ba, nhưng dựa theo bối cảnh trong nghề mà nói, vài vai phụ trong đoàn phim vẫn có thể sáng ngang hoặc hơn thế nữa, một newbie như Lý Huỳnh Lam quả thực không nên nhận những đặc quyền này.
Tiểu Bao bất đắc dĩ, chỉ bèn gật gật đầu.
Vì vậy, nếu Lý Huỳnh Lam đã không có dự định nhận, dĩ nhiên một loạt ưu đãi sau đó cậu đều không được hưởng thụ, cậu mang ít người, không hô hào không dàn xếp, chỉ lặng yên không tiếng động sang bên góc chờ khai máy. Ngoài một phó biên tập đi ngang qua chào họ một tiếng, so với một nam một nữ đang tránh trong xe bảo mẫu thì mức độ coi trọng cách biệt một trời, và hầu như có rất nhiều người chưa nhìn thấy cậu ở đây.
Lý Huỳnh Lam trái lại chẳng để tâm mấy, chỉ im lặng tựa vào lan can nghịch di động, thấy cái gì cũng chụp lại rồi dùng MMS gửi đi, và một người nào đó sẽ hồi âm, nhưng cơ bản cũng chỉ vỏn vẹn vài câu đơn giản kiểu như.
“Cảnh rất đẹp….”
“Nhiều người thật…”
“Phải cẩn thận…”
“Chú ý an toàn…”
Quả thực nhàm chán hết biết, ấy vậy mà Lý Huỳnh Lam vẫn cứ không biết mệt, có khi còn thấy thời gian trôi quá mau. Đến lúc một trận ồn ào phát ra từ phía cửa, một nhóm mười mấy người từ ngoài vào, kẻ bung dù người xách đồ, gần như lấp kín không gian bên trong, tới khi nhóm người phía trước dừng chân, Lý Huỳnh Lam mới thấy người dưới tán ô cũng xấp xỉ cỡ tuổi mình, thân cao chân dài, diện mạo cũng coi như tuấn tú, hòa nhã cười với những người xung quanh.
“Chào mọi người, đều vất vả rồi, về sau xin chiếu cố nhiều hơn ạ…..” Thanh niên vừa chào hỏi, vừa vẫy vẫy tay, mấy trợ lý theo sau cầm đồ uống lần lượt phân phát cho từng người.
Tiểu Sa đang đứng bên ngoài, cũng duỗi tay ra nhận, sau đó đi tới cảm thán: “Nóng quá đi mất, ở đây chắc không dưới một trăm người đâu.”
“Đó là Hồ Dương à? Đợt trước thử vai đâu có giống bây giờ, vài tháng không gặp đã khoa trương vậy rồi á?” Tiểu Bao nghi hoặc: “Hình như cái mũi cậu ta còn cao hơn thì phải?”
Vạn Hà trừng mắt nhìn sang, làm hai bát quái tinh lập tức ngậm miệng, rồi quay sang nói nhỏ với Lý Huỳnh Lam: “Xe bên ngoài…”
Lý Huỳnh Lam ngẩng đầu, liền thấy gần đó có một chiếc xe, mà chính xác hơn là chiếc mới giành chỗ đậu của họ ban nãy, có điều lúc này lại đỗ ngay mấy vị trí bên ngoài.
Lý Huỳnh Lam không lên tiếng, liếc mắt thôi cũng lười để ý Hồ Dương là ai, lại cúi đầu tiếp tục nhìn di động.
Không biết Hồ Dương có chú ý tới nhóm Lý Huỳnh Lam hay không, phát đồ uống hết một vòng xong, Tiểu Bao cũng có một ly, sau Hồ Dương lại bưng hai ly tự mình đưa đến chỗ xe bảo mẫu của một nam một nữ nọ, nửa ngày cũng chưa trở ra.
Đợi khoảng chừng hơn một tiếng, đạo diễn Triệu cùng các nhà đầu tư khác của “Tiên Cung” mới khoan thai đến muộn, ông ta còn tinh mắt, liếc sơ liền thấy Vạn Hà đang đứng trong góc, vội vàng đi tới chào hỏi, mắt thấy đạo diễn Triệu cùng đối phương tiếp đón niềm nở, bấy giờ mọi người mới chú ý tới người thanh niên trẻ tuổi bên kia, sau đó rỉ tai nhau một phen, ánh mắt so với ban nãy khác xa một trời một vực.
Lý Huỳnh Lam cất di động đi, lúc này mới tháo kính râm bản rộng xuống, lộ ra toàn bộ gương mặt, gật đầu với đạo diễn, biên kịch, cùng các nam nữ diễn viên chính khác.
Tuy trước đây lúc thử vai cũng có mấy lần tham dự phỏng vấn, nhưng Lý Huỳnh Lam chưa từng gặp mặt bọn họ, tới giờ mọi người mới làm quen với nhau.
Trong đó có nam diễn viên trẻ mới nổi của J.W, có kỹ thuật có khí chất, vừa qua còn đạt được giải thưởng lớn, cũng xem như hoàn toàn xứng đáng với vai nam chính số một, anh ta dường như là người sống khá nội tâm, không nói nhiều lắm, nhưng tính tình ôn hòa, dễ chịu. Mà nữ diễn viên Tưởng Nhất Tuyền còn lại cũng là người mới có năng lực ưu tú, diện mạo thanh lệ, khí chất không hề thua kém các diễn viên khác trong đoàn.
Ngoài ra còn vai nam chính số hai – Hồ Dương, người cũng như tên, thuộc loại hình ưu nhìn, tính tình hoạt bát, hay tạo tiếng cười trong phim trường, đợi đến phiên Lý Huỳnh Lam, cậu vẫn như mọi khi, lời ít mà ý nhiều, giới thiệu tên, lý lịch, rồi không nói gì thêm. Điều này cũng không làm bớt đi mức độ háo hức của nhóm người xung quanh, đặc biệt là Tưởng Nhất Tuyền, vừa nghe thấy tên Lý Huỳnh Lam hai mắt liền sáng rực, đáp lại cô nàng không phải nét cười nhạt như cũ, nhưng thật sự đã nhu hòa đi phong thái lãnh đạm bấy lâu nay của Lý Huỳnh Lam.
Những người quan trọng tập hợp đầy đủ rồi, chuẩn bị thêm chút nữa, không cần làm gì quá cầu kỳ, kéo vải đỏ khỏi máy quay, vậy xem như đã hoàn thành lễ khai máy.
Thế nhưng vào thời điểm xếp vị trí chụp ảnh lại xảy ra một vấn đề nhỏ, theo lẽ thường vai nam chính số Lý Huỳnh Lam sẽ đứng hàng đầu ngoài bìa, vậy mà lúc chụp hình, đạo diễn Triệu lại để cậu đứng ngay trung tâm, mang tiếng là để góp phần làm đẹp cho khung hình, nên không ai dị nghị gì, rốt cuộc kết thúc buổi lễ trong suôn sẻ.
Có điều lúc tất cả mọi người tản ra, Lý Huỳnh Lam lại cúi đầu, nhìn thấy trên đôi thể thao trắng tinh của mình tự dưng bị in một dấu chân đen thùi.
Cậu nửa câu cũng chẳng nói, chỉ lạnh lùng nhếch khóe miệng, đâu ai ngờ cái người xưa nay luôn cao lãnh ưa sạch sẽ thấy thế trước tiên sẽ rút khăn giấy ra lau, vậy mà giờ lại lôi di động ra nhắm trúng vết bẩn đó chộp một bô.
—— Phải tẩy sạch!
『Hết chương 』
《Tập – Cảnh tạm biệt nhau sau cánh cửa》
Trong ver Khôn gôn đần & Lam miêu cưng
Lam miêu cưng: “….Em đi đây….” ôm
Khôn gôn đần: “…Trên đường đi phải cẩn thận….” vỗ vỗ đầu