Cả nước tưng bừng đón giao thừa, phố phường giăng đèn kết hoa rực rỡ, dòng người tấp nập nối đuôi nhau, nhìn từ xa xa trông thật náo nhiệt.
Lý Huỳnh Lam lẳng lặng đứng bên cửa sổ, cầm một tách cà phê trên tay, trong phòng rất ấm áp, lớp sương lạnh đọng trên khung kính trong suốt, phòng khách không có điều hòa, độ ấm bên trong là do Cao Khôn với Lý Huỳnh Lam hai hôm trước cùng nhau đi mua máy sưởi mới.
Trong phòng bếp truyền ra tiếng chén bát đing đang, là Cao Khôn đang rửa chén, lúc được nghỉ vài ngày, hơn phân nửa việc nhà đều bởi Lý Huỳnh Lam một tay lo hết, khoan nói đến chất lượng tốc độ hay mức độ khó dễ, cũng có lúc Cao Khôn âm thầm thu dọn bớt cục diện rối rắm, nhưng trên căn bản Lý Huỳnh Lam vẫn hoàn thành không tệ, điều này lại khiến người hay bận rộn như Cao Khôn hiếm khi được nhàn hạ, thế nên thừa dịp ngày mai Lý Huỳnh Lam phải đi quay, Cao Khôn sợ cậu mệt mỏi, nói sao cũng muốn giành rửa, Lý Huỳnh Lam đôi co với anh vài câu, rốt cuộc mới từ bỏ.
Lý Huỳnh Lam thu hồi tầm mắt, đi tới phòng bếp, Cao Khôn đã rửa chén xong, đang rửa lại tay, tay áo vẫn sắn lên, thân trên chỉ mặc một chiếc áo len, lộ ra cánh tay thon dài có lực.
Lý Huỳnh Lam mới bước vào bếp, còn chưa kịp tới gần Cao Khôn, anh đã quay người ra.
“Huyện Lâm lạnh hơn U thị, nên mang thêm hai cái áo lông, sáng nay có nắng, anh đem đi phơi rồi.”
Huyện Lâm là một huyện thuộc Lữ Lương, tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc.
Lý Huỳnh Lam muốn kéo tay anh lại: “Em mang đủ đồ rồi, anh khỏi cần sắp.”
Cao Khôn dừng bước, ngượng ngùng gật gật đầu.
Lý Huỳnh Lam lại về phòng ngủ, kết quả Cao Khôn lại đi tới phòng khách, ngồi xổm xuống bàn trà lục lọi.
“Vậy… còn thuốc thì sao? Ngày thường phải chuẩn bị một ít, tuy đang vào mùa đông, nhưng trên núi vẫn có muỗi.”
Lý Huỳnh Lam nói: “Cũng có, nhưng khi quay phim đều có bác sĩ đi cùng.”
“À.” Cao Khôn chỉ đành đứng dậy, cúi đầu như đang suy ngẫm.
Lý Huỳnh Lam đã có chút mất kiên nhẫn, nhưng vẫn nhìn xem anh có nói thêm gì không, một lúc lâu sau quả nhiên lại thấy đối phương di chuyển.
Cao Khôn tới chỗ tủ để đồ trong phòng ngủ, từ bên ngăn tủ lấy ra một gói đồ to đưa đến trước mặt Lý Huỳnh Lam.
Lý Huỳnh Lam mở ra xem, lại thấy đầy ắp trong túi là đồ ăn vặt.
Cao Khôn: “Không biết ở đó có mua được không, nếu không… cái này lúc buồn miệng có thể lấy ra ăn cho đỡ đói.”
Lúc trước đi siêu thị rõ ràng không thấy anh mua, vậy mấy món này chuẩn bị từ khi nào?
Lý Huỳnh Lam nhìn chằm chằm cái túi to đầy màu sắc sặc sỡ kia, muốn nói gì đó nhưng lời cứ nghẹn lại trong họng không thốt ra được, đáy lòng thoáng chua xót.
Cao Khôn sợ cậu không thích, vội nói: “Anh chưa kịp chọn… Nếu không ngon thì đừng ăn.”
“Em không ăn vậy cho ai ăn?” Lý Huỳnh Lam buồn cười hỏi.
Cao Khôn hơi ngập ngừng nói nhỏ: “Để anh ăn.”
Lý Huỳnh Lam nghĩ thầm, Cao Khôn ngay cả ăn một que kem thôi mà còn giãy dụa hết cả buổi, kêu anh tiêu thụ hết đống đồ này, chi bằng bắt anh dọn một xe xi măng còn nhanh hơn.
Lý Huỳnh Lam hết nói nổi, chỉ cho anh một cái trừng mắt không có lực sát thương, rồi cầm lấy bọc to kia, bỏ vào vali mình.
“Em đi tắm đây.” Lý Huỳnh Lam phủi tay vào phòng tắm.
Cao Khôn vẫn đứng im một chỗ, đang ngẫm xem Lý Huỳnh Lam còn mang thiếu gì không.
Lúc trước hai người đi đâu, đồ của Lý Huỳnh Lam luôn do một tay Cao Khôn thu xếp, từ quần áo đến các loại vật dụng thường ngày, cực cẩn thật chu đáo, thực ra anh cũng biết hiện tại Lý Huỳnh Lam không cần mình phải làm vậy nữa, bên cạnh cậu luôn có trợ lý đi theo, nhưng sau một hồi anh vẫn nhịn không được theo sau lo nghĩ này kia.
Đang mải suy nghĩ, chợt nghe tiếng Lý Huỳnh Lam vọng ra từ phòng tắm, gọi Cao Khôn.
“Đồ ngủ của em… để đầu giường quên cầm rồi.”
Cao Khôn vội vàng quay đi lấy, gõ gõ cửa phòng tắm, sau đó cẩn thận bước vào.
Bên trong phủ đầy hơi nước, còn nghe thấy tiếng nước chảy, cho nên Cao Khôn tưởng Lý Huỳnh Lam chưa tắm xong, nào ngờ vừa mở cửa lại bắt gặp ngay người đang đứng trước gương lau khô tóc.
Cũng bất ngờ tựa như quay về cái lần máy nước nóng bị hư trước kia vậy, nhưng khác ở chỗ, lần đó Lý Huỳnh Lam thấy Cao Khôn sẽ còn lấy khăn tắm quây lại, mà lần này cậu rất tự nhiên xoay người sang, vươn tay ra với Cao Khôn.
Cao Khôn đơ toàn tập, mãi đến khi nghe thấy giọng Lý Huỳnh Lam thoáng mang ý cười nói một câu: “Đưa áo cho em mau.”
Bấy giờ Cao Khôn mới hoàn hồn.
Giao áo vào tay đối phương xong, Cao Khôn vội vã kéo cửa ra ngoài, tốc độ tháo chạy nhanh y như đào tẩu, đằng sau còn vang lên tiếng Lý Huỳnh Lam cười khẽ.
Lý Huỳnh Lam mặc quần áo chỉnh tề xong ra ngoài thì thấy Cao Khôn ở phòng bên đang tập hít đất, đây là thói quen anh hay rèn luyện, nhưng do mấy hôm bị thương, hai người ngoài cùng nhau đi siêu thị, thì mấy ngày nay Lý Huỳnh Lam hầu như không cho Cao Khôn xuống lầu.
Lúc này chống tay trên mặt đất, dễ dàng nâng lên hạ xuống, anh đã cởi áo len trên người ra, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ đen bên trong, cơ bắp trên cánh tay bởi dùng sức mà căng lên một độ cung rắn chắc mạnh mẽ, trên làn da rám nắng khỏe khoắn phủ một tầng mồ hôi tinh mịn sáng loáng, mỗi lần gập người đều hiển lộ đường cong vô cùng kiện mỹ.
Lý Huỳnh Lam cứ đứng tựa vào cạnh cửa như vậy mà nhìn, đợi Cao Khôn bỗng dưng ngẩng đầu lên rồi dừng động tác.
Tầm mắt chạm nhau, Cao Khôn đứng dậy, kéo lớp áo dưới ngực lên lau mồ hôi trên trán, lúc buông xuống, lại thấy Lý Huỳnh Lam bỗng nhiên tiến tới, túm áo anh, tiếp đó kéo cao lên nhìn phần ngực.
Sắc mặt Lý Huỳnh Lam u ám không rõ, Cao Khôn thấy thế liền giải thích: “… Miệng vết thương không sao, không bị nứt ra.”
Lý Huỳnh Lam nhìn chằm chằm chỗ băng gạc kia một lát, lại ngước nhìn Cao Khôn.
Cậu mới tắm xong, vài hạt nước còn đọng trên vầng trán ươn ướt, đôi mắt hoa đào xinh đẹp trừng lớn, cánh môi phiếm đỏ, làn da trắng hồng phảng phất mang theo hơi ấm, trên người còn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng tươi mát của hương sữa tắm.
So với vẻ sạch sẽ của Lý Huỳnh Lam, Cao Khôn trông chật vật chết đi được, bởi vận động mà hơi thở dốc, trên người mồ hôi đầm đìa, áo dán chặt vào trước ngực lẫn sau lưng, cùng đối phương quả thực đối lập như hai thái cực.
Nên khi thấy Lý Huỳnh Lam từ từ đến gần, Cao Khôn liền lui ra sau, lúng túng nói: “Bẩn….”
Dĩ nhiên Lý Huỳnh Lam cũng chú ý tới chóp mũi còn đọng mồ hôi của Cao Khôn, cậu ngừng một lát, nhìn giọt mồ hôi từ bên thái dương trượt xuống, lướt qua sườn mặt góc cạnh, dọc theo hàm dưới xuống cổ.
Ánh mắt cậu như có nhiệt, đốt cháy làn da Cao Khôn, rồi lại như lông vũ, gãi nhẹ khiến người ta tê ngứa, hầu kết Cao Khôn cuồn cuộn, khó khăn nuốt khan vài ngụm nước bọt.
Chờ đến lúc Lý Huỳnh Lam vươn đầu ngón tay, khẽ chạm lên phần xương quai xanh, vừa lúc tiếp được giọt mồ hôi ấy.
Cơ toàn thân Cao Khôn căng cứng, bắt lấy tay Lý Huỳnh Lam: “Anh… đi tắm.”
Lý Huỳnh Lam lại trở tay nắm ngược lại, dường như muốn dựa vào người Cao Khôn, nhưng bởi Cao Khôn né tránh nên vẫn cách nhau một khoảng nhỏ, chỉ có hơi thở quanh quẩn hòa cùng.
“Em phải đi tận mười ngày…” Lý Huỳnh Lam nói khẽ, vào tai Cao Khôn, như đang nỉ non vậy.
Cao Khôn rũ mắt nhìn cậu: “Ừm… Nhớ phải cẩn thận.”
Lý Huỳnh Lam mới không cần nghe mấy lời vô nghĩa này của anh, cậu tiếp tục lại gần, buồn bã nói: “Ngày mai Vạn Hà sẽ đến đón, em phải ra thẳng sân bay.”
Cao Khôn ấp úng: “Được, vậy em muốn ăn gì… bữa sáng?”
Lý Huỳnh Lam nhướn mày, khi nói chuyện còn có thể thấy hàm răng trắng tinh cùng tí xíu đầu lưỡi hồng hồng giữa hai cánh môi: “Em không ăn sáng, trên máy bay có.”
“Vậy….”
Cao Khôn còn đang cân nhắc có thể nói gì thêm, đã thấy ánh mắt của Lý Huỳnh Lam lóe lên sắc lạnh, sắc bén đến mức trực tiếp làm anh phải ngậm miệng.
Anh không lùi bước nữa, tự nhiên để Lý Huỳnh Lam dán lên.
Trên người Cao Khôn còn đang toả ra khí nóng, Lý Huỳnh Lam vòng tay qua cổ anh, không chút kiêng dè áo ngủ mình bị mồ hôi Cao Khôn dính vào.
Cao Khôn cũng ôm lấy Lý Huỳnh Lam, không đấu tranh gì nữa mà nhằm vào cái miệng luôn khiến mình tâm phiền ý loạn kia hôn xuống.
Từ lúc bắt đầu chỉ như chuồn chuồn lướt nước, hôn nhau đến khó lòng tách rời, cả hai đều không có kĩ thuật gì, chỉ đơn thuần dựa vào bản năng mà triền miên, có đôi khi sẽ va phải răng cắn phải lưỡi, song cứ như thế, Lý Huỳnh Lam vẫn hơi thở dồn dập, bên tai cũng nghe được tiếng Cao Khôn thở dốc ngày càng nặng nề.
Đột nhiên Cao Khôn cứng đờ, như muốn ngẩng đầu lên, lại bị Lý Huỳnh Lam ngăn cản nhanh hơn, đầu lưỡi cũng bị không nặng không nhẹ cắn một cái, nhưng dù vậy, Cao Khôn vẫn chịu đau tách khỏi đối phương, tiếp đó bắt lấy cái tay đang muốn luồn vào quần mình.
“Huỳnh Lam…” Việc này dĩ nhiên không hề nằm trong dự định của Cao Khôn.
Vẻ mặt Lý Huỳnh Lam vẫn rất đỗi bình thản.
Cao Khôn chớp mắt vài cái, liền cảm giác bàn tay trong tay mình giãy dụa hệt như con rắn nhỏ, anh vội nói: “Mai em phải dậy sớm, còn phải ngồi máy bay, không được…”
Lý Huỳnh Lam nheo mắt, hơi bị mất hứng: “Em không phải con nít, A Khôn.”
Cao Khôn khựng lại, nhưng vẫn không buông tay, thậm chí còn dùng chút lực, để Lý Huỳnh Lam có thể hiểu ý mình.
Sắc mặt Lý Huỳnh Lam thoáng chốc sầm xuống, bất mãn nhìn chằm chằm đối phương, vốn định bỏ tay ra nhưng lại bị cảm xúc đè nén nhoáng lên trong mắt Cao Khôn làm cho ngỡ ngàng.
Ẩn trong đó là thận trọng cùng ẩn nhẫn, mà hơn hết là một loại lo sợ bất an.
Thực ra Cao Khôn đang sợ, nhưng anh ấy sợ cái gì?
Người này trước mặt cả đám côn đồ hung hãn, dù tính mạng bị uy hiếp cũng chẳng hề sợ hãi, thì còn cái gì có thể làm anh ấy sợ chứ?
Lý Huỳnh Lam bỗng dưng hiểu ra.
Nếu có thể, ai mà không muốn được mặc sức phóng túng, ai mà không muốn tùy theo lòng mình, nhưng Cao Khôn đã có thói quen lo lắng, thói quen kiềm chế, đặc biệt với Lý Huỳnh Lam, anh càng không muốn để cậu chịu chút thương tổn nào.
“Đồ ngốc…” Lý Huỳnh Lam dựa đầu lên ngực Cao Khôn, bất đắc dĩ mắng: “Em có xương có thịt, đâu phải làm bằng đậu hũ.”
Cao Khôn trong lòng run lên, nhịn không được ôm chặt Lý Huỳnh Lam vào lòng, anh không nói gì, chỉ biết dùng hành động để biểu thị nội tâm rối ren phức tạp giờ phút này.
Lý Huỳnh Lam cảm giác cánh tay Cao Khôn vòng qua người lại siết chặt hơn, cũng thấy hơi khó chịu, nhưng cậu không kháng cự, chỉ nhỏ giọng nói: “Quên đi, chờ em về vậy….”
“Ừm…” Cao Khôn đáp.
Một đêm yên tĩnh trôi qua, sáng sớm hôm sau, Lý Huỳnh Lam lên máy bay tới huyện Lâm, bắt đầu quay bộ phim đầu tay trong nghiệp diễn.