Nếu tức giận có thực thể, thì nhất định phía sau Hài Hòa Phúc đã có ngọn lửa cao ngất trời rồi.
“Bà đây liều mạng với các ngườiiiiii!!!”
Hòa Hài Phúc tức giận xuyên qua tường, đi đến trước mặt sáu người với tốc độ ánh sáng, sáu người bị cô dọa sợ đứng bật dậy, cố gắng dựa sát vào tường như mấy miếng dán tường. Hài Hòa Phúc nâng tay trái lên, nhấn mạnh một cái, nhưng nhấn vài lần vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Thấy ngón tay đối phương luôn nhấn vào đá quý, Du Luân hơi hé miệng: “Hình như cổ không dùng nhẫn được.”
Miêu Thắng Nam: “Hình như vậy ạ……”
Triệu Tòng Huy: “Không thể dùng nhẫn, cũng không thể chạm vào bất cứ thứ gì, vậy biến thành trạng thái linh hồn có ý nghĩa gì?”
Nhan Hành Thạc: “Giả thiết.”
Tịch Viễn: “Đúng vậy, có nhân vật mới có giả thiết, trước khi viết giả thiết xong, chắc là không ai chết được cả.”
Khổng Duy Cần: “À ừm, cô đã nhấn mấy chục cái rồi, không mệt à?”
Hài Hòa Phúc: “……”
Khăn Quàng Đỏ có sáu người, nhưng Hài Hòa Phúc chỉ có ấn tượng với Du Luân, Triệu Tòng Huy và Tịch Viễn, hai người trước diễn cảnh đại tiểu tiện tùy chỗ đến giờ cô vẫn chưa quên được, về phần Tịch Viễn, là do điểm không thể xóa nhòa kia.
Nhưng bây giờ, trong lòng Hài Hòa Phúc có người ngồi tên lửa vượt thẳng qua đám Du Luân siêu việt, xuất sắc giành được danh hiệu người có ấn tượng ghê gớm nhất trong đội Khăn Quàng Đỏ.
Nghĩ kỹ lại, người này đã luôn khịa mình từ khi ở khu vực chờ rồi!
Lòng người dạ thú, thật ra trái tim đã đen xì luôn rồi, cứ nói mấy lời hồn nhiên nhất, lại luôn đâm vào nơi yếu ớt nhất trong trái tim!
Đời này Hài Hòa Phúc chưa từng chịu uất ức như này, bị đối phương khịa chết nhưng lại không thể làm được gì. Hài Hòa Phúc khoanh tay, nghẹn nửa ngày, chỉ có thể thốt ra một câu tàn nhẫn không hề có khí thế: “Các người chờ đấy cho tui!”
Du Luân: “……”
Không phải người một đội sẽ không vào một cửa, hai tiếng trước, Giàu Mạnh Phúc cũng nói một câu y chang như vậy với cậu.
Cũng không biết tên nhóc đó thế nào rồi.
Vừa nghĩ tới đây, trong ngục lại vang lên tiếng bước chân, lần này không chỉ có một người, đi đầu vẫn là thái giám, theo sau là một đội thị vệ và cung nữ. Ông ta cung kính đến trước phòng giam, cúi xuống mở ổ khóa nhưng lại kinh ngạc phát hiện ổ khóa đã biến mất.
Ông ngẩng đầu, tất cả mọi người từ Thái tử đến Tiểu thiếp khả nghi đều có vẻ mặt ngây thơ ngoan ngoãn, thấy ông ta nhìn sang, bọn họ nhanh chóng kéo khóe miệng cười với ông.
Thái giám: “……”
Yên lặng mở cửa ngục, thái giám dẫn người đi vào, quỳ xuống.
“Thái tử điện hạ, Công chúa đã diệt trừ gián điệp của nước địch, đã để ngài chịu uất ức rồi. Công chúa phái lão nô tiếp ngài ra ngoài, mời ngài di giá đến Ôm Thúy cung, Công chúa đang chờ ngài đến nói chuyện.”
Hài Hòa Phúc trừng mắt, cô chỉ vào mình: “Ông nói ‘gián điệp của nước địch’, là tui đó hả?”
Thái giám tiếp tục quỳ trên mặt đất như không nghe thấy lời nói của Hài Hòa Phúc, Du Luân và đồng đội liếc nhau, cậu ho nhẹ một cái, “Ông đứng lên đi.”
Thái giám nghe lời đứng lên, Du Luân thử chỉ về hướng Hài Hòa Phúc, “Ông nhìn bên này, thấy có gì không?”
Thái giám khó hiểu nhìn qua, ông ta không nhìn thấy gì cả, nhưng sợ Thái tử trách tội, ông ta chỉ có thể trả lời dựa trên tình hình thực tế: “Bẩm điện hạ, có song gỗ.”
Ô mai gót……
Sau khi chết, NPC sẽ không nhìn thấy!
Vậy chẳng phải, công chúa cũng sẽ không nhìn thấy linh hồn sao?
Du Luân vui vẻ quay đầu, khích lệ: “Tịch Viễn, làm hay lắm!”
Tịch Viễn nhìn cậu một cái, xem như đáp lại.
Du Luân không để tâm thái độ của hắn, vui vẻ dẫn theo đồng đội, sáu người cùng nhau đi đến nơi ở của Công chúa. Hài Hòa Phúc hoàn toàn bị bọn họ làm ngơ, cô đen mặt, do dự một lát rồi cũng đi theo.
Cô đang ở trạng thái linh hồn, không chỉ không thể đụng vào người khác mà người khác cũng không thể chạm vào cô, chỉ cần cô không chịu thì Khăn Quàng Đỏ cũng đừng hòng đuổi cô đi. Hòa Hài Phúc quyết tâm theo dõi đối phương, cô phải xem bọn họ muốn làm gì mới được.
Kế hoạch của Du Luân là để Miêu Thắng Nam đang có độ hảo cảm cao nhất thử trước, nếu không hiệu quả thì cậu sẽ lên, nếu vẫn không được nữa thì người khác lên. Tóm lại, dù có đánh luân phiên thì cũng phải thử hết mọi khả năng.
Triệu Tòng Huy muốn hỏi Tịch Viễn xem hắn đã viết gì về bản thân, nhưng Hòa Hài Phúc cứ đi theo bên cạnh như hổ rình mồi nên cậu ta đành ngậm miệng.
Mọi người cứ im lặng đi hết một quãng đường, khi cách Ôm Thúy cung không còn xa, bốn người còn lại của Ngũ Phúc Lâm Môn cũng đến, khi cả hai chạm mặt nhau, tất cả đều sững sốt.
Khăn Quàng Đỏ nghĩ: Công chúa ngầu bá cháy, nói muốn diệt trừ toàn bộ là diệt trừ toàn bộ thật, không chừa một mống!
Ngũ Phúc Lâm Môn suy nghĩ: Hòa Hài Phúc cũng bỏ mình, thẻ Phúc của trẫm, mất cả rồi.
……
Bốn người Kính Nghiệp Phúc đang đi tìm Hài Hòa Phúc, phát hiện cô cũng chết, bọn họ không ngạc nhiên lắm, đúng như dự đoán, đồng thời còn cảm thấy có chút tang thương, cuối cùng hai đội cũng tập hợp lại, Hòa Hài Phúc bị đồng đội kéo qua bổ sung kiến thức về giả thiết. Triệu Tòng Huy thấy không còn ai nhìn nữa mới hạ giọng vội vàng hỏi: “Anh VIễn, thẻ giả thuyết cuối cùng anh viết cái gì vậy?”
Có việc là anh Viễn, không có việc thì Tịch Viễn. Tịch Viễn ghét bỏ nhìn thoáng qua Triệu Tòng Huy, hắn mở miệng, dừng một chút, lời nói xoay vòng trong miệng, hắn đổi ý: “Bây giờ vẫn chưa nói được.”
Triệu Tòng Huy không hiểu: “Tại sao?”
Tịch Viễn cười nhẹ: “Thiên cơ không thể tiết lộ.”
Triệu Tòng Huy: “……”
Ở phía bên kia, Du Luân đang tẩy não Miêu Thắng Nam: “Em thử nghĩ xem, thân phận con gái của Công chúa lợi hại cỡ nào nè. Trong tất cả mọi người, Công chúa thích em nhất luôn á, hơn nữa dù nàng không muốn thích em cũng không được! Thế nên, em nhất định không sao đâu!”
Thấy Miêu Thắng Nam vẫn còn sợ hãi, cậu lập tức quay đầu, kéo người khác cùng tẩy não cô nhóc: “Nhan Hành Thạc, tôi nói đúng không?”
“……”
Đối diện với ánh mắt sợ hãi của Miêu Thắng Nam, Nhan Hành Thạc trái lương tâm phụ họa một câu: “Đúng vậy, nhất định em sẽ ổn thôi.”
Mặc dù Du Luân cho người ta cảm giác rất thuyết phục, nhưng về mấy vấn đề chuyên môn này, Miêu Thắng Nam vẫn tin lời Nhan Hành Thạc hơn, đối phương đã bảo không sao thì chắc là thực sự không sao. Cuối cùng Miêu Thắng Nam cũng thả lỏng một chút, Du Luân hài lòng nói: “Lát nữa đi vào, anh sẽ bảo em là do anh mang về, Tướng quân và Tể tướng đã góp sức tìm được em. Một mình em có thể tạo phúc cho cả đội chúng ta luôn ấy.”
Du Luân đang chìm đắm trong mộng tưởng Công chúa hết mực cảm kích cả đội Khăn Quàng Đỏ thì đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói trong trẻo: “Nhưng đội trưởng, bây giờ Miêu Miêu là Tiểu thiếp của anh, nếu Miêu Miêu và công chúa nhận ra nhau, anh vi phạm luân lý, coi thường đạo đức, làm bẩn đứa con gái duy nhất của nàng ấy, vậy có phải Công chúa sẽ giận anh lắm không?”
Du Luân: “…………”
Không chỉ rất tức giận đâu, e là muốn xé xác luôn ấy chứ.
Được Khổng Duy Cần nhắc nhở, cuối cùng Miêu Thắng Nam cũng nhớ ra mình đã nói gì trên mái nhà, cô nhóc hoảng sợ nói: “Đội trưởng!”
Du Luân bình tĩnh xua tay: “Đừng hoảng, vấn đề nhỏ thôi.”
Miêu Thắng Nam vẫn muốn nói điều gì đó, nhưng Nhan Hành Thạc đã ngăn cô nhóc lại. Cô nhóc ngơ ngác ngẩng đầu lên, Nhan Hành Thạc bình tĩnh nói: “Phải tin tưởng năng lực vô nghĩa của Du Luân.”
Miêu Thắng Nam: “…………”
Hiện tại đã là hoàng hôn, hôm nay thời tiết xấu, ban ngày đã u ám, hoàng hôn còn chẳng nhìn thấy một áng mây, cả bầu trời xám xịt. Cung điện vốn lộng lẫy không có ánh sáng mặt trời tô điểm bỗng trở nên u ám vô hồn, ngay cả cung nữ và thái giám xung quanh cũng như bị môi trường này phủ bóng lên.
Ngay khi ánh sáng vừa phai nhạt, Ôm Thúy cung liền thắp đèn, Du Luân đưa những người khác vào cùng. Cung điện sáng sủa lập tức xua tan cảm giác áp bức khi ánh sáng sắp tàn. Công chúa nhìn thấy cậu thì ung dung dịu dàng mỉm cười, “Thái tử tới rồi à, hôm nay trời tối sớm, sợ là ban đêm sẽ có mưa, bổn cung bảo người thắp đèn lên trước, Thái tử thấy thế nào?”
Du Luân im lặng, nhập gia tùy tục: “Cô cảm thấy…… Rất tốt.”
Lúc nghe Công chúa nói, Du Luân không hề cảm thấy lạ, nhưng khi đến lượt mình, cậu lại cảm thấy bứt rứt cả người, tay run run rũ bỏ cảm giác kỳ lạ, Du Luân vội vàng đẩy Miêu Thịnh Nam ở phía sau ra, “Tỷ tỷ, ngươi xem đây là ai.”
Công chúa ngây ngẩn cả người.
Cách đó không xa, Ngũ Phúc Lâm Môn đang vây xem, hơn nữa còn thảo luận rất ầm ĩ.
Yêu Nước Phúc: “Họ muốn làm gì vậy?”
Giàu Mạnh Phúc: “Dù muốn làm gì thì nhất định cũng không chuyện tốt!”
Khóe mắt Du Luân co giật, nhưng vì Công chúa không thể nghe thấy họ nên cậu phải cố gắng lờ đi.
Công chúa đã thoát khỏi cú sốc, nàng nhìn Miêu Thắng Nam, đôi mắt nhanh chóng tụ sương mù, khi nàng cất lời, mọi người đều nghe thấy giọng nàng đang run, “Ngươi tên gì?”
Miêu Thắng Nam nhìn Du Luân trước, sau đó mới ngoan ngoãn trả lời: “Con tên Miêu Miêu.”
“Ngươi bao tuổi rồi?”
Những người khác đã dạy mình vấn đề này, Miêu Thắng Nam chậm rãi gục đầu xuống, trả lời bằng giọng rất nhỏ: “Không nhớ rõ.”
Công chúa lại sửng sốt, nàng vội bước tới, muốn hỏi thêm nhưng Du Luân đã ngăn lại. Cậu dẫn Công chúa sang một bên, nghiêm nghị nói: “Đứa trẻ này sống không tốt, đã quên hết những chuyện khi nhỏ, sau này lại lang bạt khắp nơi, ngày nào cũng lăn lộn trong dân gian, con bé không biết tuổi, cũng không biết tên, càng không biết thân thế của mình. Trước khi đưa con bé đến đây, ta đã hỏi những gì nên hỏi rồi, con bé hoàn toàn không biết gì về thân phận thật của mình cả.”
Công chúa hỏi cậu: “Vậy ngươi tìm được con bé ở đâu?”
Du Luân thở dài một tiếng, “Ngày hôm qua có kẻ trộm vào cung, kẻ trộm đó chính là con bé. Năm tuổi, con bé đã bị một tên trộm ở Giang Dương lừa gạt, từ đó kiếm sống bằng nghề trộm cắp, ta thấy diện mạo con bé rất kỳ lạ nên đã tra xét thử, nào ngờ, thế mà lại……”
Quan sát vẻ mặt của Công chúa, phát hiện nàng chảy nuc mắt nhiều hơn, Du Luân vội vàng tăng nhiệt độ, “Thật không dám giấu giếm, tỷ tỷ, trước khi đưa con bé đến đây, ta đã thử lấy máu nghiệm thân với nó rồi, con bé đúng thật là cháu gái của ta, máu đã hòa quyện vào máu của ta. Ta sợ người trong cung phát hiện ra thân phận khác thường của con bé nên cố ý để nó ở trong cung, chỉ là không ngờ con bé lại ngoan cố muốn chạy trốn, sau khi bị thị vệ phát hiện thì cuống quít tự nhận mình là Tiểu thiếp của ta, tính tình ngỗ nghịch làm người ta đau đầu này không biết là giống ai nữa.”
Nói đến vài câu cuối cùng, giọng điệu của Du Luân chuyển từ trầm trọng sang nhẹ nhàng, lời nói tràn đầy yêu thương và trêu chọc. Những người khác không được phép đến gần, nhưng Ngũ Phúc Lâm Môn lại không bị quản lý nên khi thấy Du Luân định nói nhỏ với công chúa, bọn họ lập tức vây quanh, ghé sát tai, nghe hết những gì Du Luân nói.
Kính Nghiệp Phúc chân thành thở dài: “Người anh em à, cậu biết diễn thật đấy.”
Du Luân giả vờ không nhìn thấy bọn họ, tiếp tục hỏi Công chúa: “Đứa nhỏ này, ngươi…… Muốn nhận không?”
Trên mặt Công chúa chảy hai hàng lệ, nàng nhắm mắt kiềm chế cảm xúc, lại ngẩng đầu nhìn Du Luân, thấy rõ vẻ lo lắng và buồn bã trên mặt đối phương, nàng cười lau nước mắt, “Làm phiền Thái tử rồi.”
Nàng không trả lời câu hỏi của Du Luân mà đi thẳng đến chỗ Miêu Thắng Nam, thật ra Du Luân cũng không để tâm nàng có nhận ra hay không, chỉ cần là nàng tin Miêu Thắng Nam là con gái của mình là được.
Miêu Thắng Nam đợi một lát, đợi được một công chúa đầm đìa nước mắt quay về, cô nhóc hoảng sợ, nhưng Công chúa đột nhiên nắm tay cô nhóc, “Đi cùng với ta.”
Công chúa dẫn Miêu Thắng Nam vào nội thất, thấy không ai quản, Du Luân cũng đi theo, đương nhiên những người khác sẽ không bị bỏ lại, bên trong nội thất có Công chúa và Miêu Thắng Nam, bên ngoài có mười người đang chen chúc.
Giàu Mạnh Phúc không đủ cao, gã gấp gáp dậm chân, “Nhường một chút! Tôi không nhìn thấy gì hết!”
Triệu Tòng Huy không thể tin quay đầu: “Sao anh không bay vào xem?”
Giàu Mạnh Phúc: “……” Ờ ha!
……
Thực ra trong nội thất cũng không có gì, đây là một nơi thờ cúng nhỏ thờ người chồng đã mất của Công chúa, trên tường còn có một bức tranh mà khi còn nhỏ Công chúa đã nhờ họa sĩ vẽ. Công chúa nắm tay Miêu Thắng Nam, nhìn cô nhóc đầy hiền từ, sau khi nhìn bức họa thì quan sát mọi vẻ mặt của cô nhóc tôi, mà Miêu Thắng Nam cũng không phụ sự kỳ vọng, vừa thấy bức tranh đã đóng băng ngay tại chỗ.
Cô nhóc khiếp sợ nhìn bức tranh, nhất thời quên cả nhiệm vụ.
Hài Hòa Phúc ỷ người khác không nhìn thấy mình nên đứng bên cạnh Miêu Thắng Nam, quan sát kỹ lưỡng một lúc rồi tặc lưỡi: “Cô nhóc này diễn không tệ nha.”
Diễn cứ như nhìn thấy ba ruột của mình vậy.
Cùng lúc đó, Khổng Duy Cần ở bên ngoài cũng kinh ngạc hô lên với bức họa: “Sư phụ!”
Những người khác: “…………”
Quá liều mạng, để hoàn thành cốt truyện mà vẽ ba của người ta lên thật!
Tác giả có lời muốn nói:
Vương Miện: Tôi rất chuyên nghiệp về khoản làm cửa.
Làm ba cũng vậy.
- -----oOo------