Miêu Thắng Nam và ba cô nhóc như đúc ra từ một khuôn, từ phong thái đến nét mặt, ai nhìn vào cũng sẽ thốt lên rằng hai ba con giống nhau thật.
So với Miêu Thắng Nam hở chút là rơi nước mắt cá sấu, ba Miêu nho nhã và khí thế hơn nhiều. Ông thường mặc đồ huấn luyện, chỉ cần im lặng đứng đấy thôi cũng có thể dọa sợ một đám nhóc quậy phá.
Phụ huynh cũng tỏ vẻ rất yên tâm với ba Miêu, nhìn sơ qua thì người thầy này đúng là truyền nhân của võ thuật Trung Hoa.
Mặc dù, thực ra lúc nhỏ ba Miêu tập taekwondo.
……
Nói tóm lại, người đẹp vì lụa, ci đồ huấn luyện ra, thay áo dài cổ trang, ba Miêu lập tức biến thành một Công tử ôn nhu lễ độ. Công chúa nhìn thấy phản ứng trong dự đoán trên mặt Miêu Thắng Nam, nàng không khỏi trìu mến quay đầu nhìn bức tranh trên tường.
Ánh mắt của nàng như muốn nói rằng, phu quân à, con của chúng ta, cuối cùng cũng trở về rồi.
Miêu Thắng Nam cứng đờ di chuyển tròng mắt, vừa nhìn thấy ánh mắt tình sâu như bể của Công chúa, sắc mặt lập tức xanh mét.
……
Nhìn mặt ba ruột rồi sao còn diễn tiếp được nữa chớ!
Quá đắng lòng đi mà!
Những người khác không ngờ Vương Miện lại cao tay như vậy, nhìn ba Miêu trên tường, Triệu Tòng Huy ngậm ngùi vô cùng. May mà Tịch Viễn không rút trúng thẻ của mình, nếu mình bị Tịch Viễn viết thành con của Công chúa thì bây giờ trên tường chính là người ba giản dị, thật thà, nặng cân của mình rồi.
Tưởng tượng hình ảnh bức tranh của ba mình bị treo trên tường, Triệu Tòng Huy không hề có mặt mũi suy nghĩ, chiều rộng của bức tranh này phải tăng gấp đôi…
Bên kia, Công chúa tiếp tục kéo tay Miêu Thắng Nam, nàng ôn nhu nói: “Con thấy có ấn tượng gì không?”
Miêu Thắng Nam cứng đờ quay đầu, một lúc lâu sau mới lộ ra vẻ mặt như khóc như cười, “Con không nhớ, nhưng ông ấy rất giống con.”
Giọng nói của Công chúa càng thêm dịu dàng, “Đứa nhỏ ngốc, ông ấy là ba của con đấy.”
Miêu Thắng Nam: “…………”
Kỹ thuật diễn xuất của cô nhóc vốn dĩ không tốt, bây giờ làm ầm ĩ lên như vậy, cô nhóc cảm thấy giây sau mình sẽ bị lộ tẩy luôn mất. Du Luân thấy thế, lập tức bước đến cứu cô nhóc: “Tỷ tỷ, đứa nhỏ còn nhỏ, đừng nóng vội quá.”
Cứu tinh tới, Miêu Thắng Nam vội vàng cúi đầu, giả bộ sợ người lạ.
Du Luân an ủi Công chúa: “Tìm được con về đã không dễ dàng gì rồi, ngày sau còn dài, từ từ con bé sẽ thân thiết với ngươi thôi. Đứa nhỏ này hướng nội, không muốn nói chuyện với những người không quen biết, không bằng tỷ tỷ lấy vài món đồ con bé thích thử xem, con nít mà, dễ dỗ lắm.”
Đây là ám chỉ, đội viên Khăn Quàng Đỏ nghe thế lập tức nhìn về phía Công chúa. Ngũ Phúc Lâm Môn nghe vậy lại rất đồng thanh cười một tiếng.
Nụ cười này rất kỳ quái, như trào phúng, lại như nằm trong dự kiến.
Thân Thiện Phúc than nhẹ: “Bánh xe lịch sử lại quay rồi.”
Kính Nghiệp Phúc dựa vào cây cột bên cạnh, cũng phát biểu một câu: “Lịch sử à, luôn giống nhau một cách kinh ngạc.”
Du Luân không hiểu họ muốn nói gì, hơn nữa Công chúa đã hành động, nàng vội vàng đi vào nội thất, mấy người Du Luân nhanh chóng theo sau, chẳng lâu sau, Công chúa phái cung nữ đưa tới vài chiếc hộp.
Quả khô mứt hoa quả, hạt dưa điểm tâm, cái gì cần có đều có.
Du Luân: “……”
Cậu cười ha hả, vừa ra hiệu Miêu Thắng Nam đừng chạm vào những cái đó, vừa tiếp tục ám chỉ: “Miêu Miêu là con gái, chắc sẽ thích châu báu trang sức nhỉ?”
Công chúa thầm chấp nhận, lập tức lại phái cung nữ đi lấy, chốc lát sau, cung nữ bung bốn cái khay nặng trĩu trở ra, bên trong có vô số vàng bạc châu báu. Ba cô gái ở đây vừa thấy cái khay, đôi mắt lập tức lóe lên ánh sáng thèm thuồng.
Nhiều vậy…… Đây là niềm sung sướng khi làm Công chúa sao?
Miêu Thắng Nam nuốt nước miếng, đi lên trước tìm kiếm, lưu luyến buông những món đồ sáng long lanh đó ra, Miêu Thắng Nam ngẩng đầu, khẽ lắc đầu với Du Luân.
Không có Trái tim Phượng Hoàng.
Du Luân đang cân nhắc có nên nói thẳng không, Công chúa lại đột nhiên ra lệnh đuổi khách: “Thái tử bận cả ngày cũng mệt mỏi rồi, không bằng hồi cung nghỉ ngơi. Lần này xin đa tạ Tướng quân Nhan và Thừa tướng Khổng đã bắt được bọn gian tế, về phần Công tử Tịch và Công tử Triệu, để hai vị tiến cung rồi bị liên lụy, bổn cung cũng thấy rất có lỗi, mấy ngày sau, bổn cung sẽ mở tiệc an ủi tạ lỗi với các vị, hôm nay mời mọi người về trước.”
Công chúa nói nhiều như vậy, điểm tên mỗi người ở đây, chỉ duy không nói đến Miêu Thắng Nam, cô nhóc áp lực rất lớn.
Lẽ nào Công chúa muốn giữ mình lại để nói chuyện riêng?!
Miêu Thắng Nam lập tức nhìn về phía Du Luân cầu cứu.
Dù cô nhóc không cầu cứu, Du Luân cũng không muốn đi, nhiệm vụ của bọn họ là Trái tim Phượng Hoàng, đi ra ngoài để làm gì? Bên ngoài không có Công chúa, cũng không có Trái tim Phượng Hoàng, vậy đi ra ngoài không phải cũng lãng phí thời gian à?
“Sắc trời còn sớm, trở về cũng không có chuyện gì quan trọng, phải rồi, nên ăn cơm chiều rồi nhỉ? Người đâu, truyền cơm —— Ủa lộn, truyền thiện!”
Du Luân chỉ huy vô cùng khí phách, Triệu Tòng Huy ở phía sau giật giật ống tay áo của cậu.
Cậu ta thì thầm vào tai Du Luân: “Đội trưởng, la hét là việc của thái giám.”
Du Luân: “……”
Giàu Mạnh Phúc vui sướng khi người gặp họa nhìn Du Luân: “Tôi khuyên cậu nên bớt phí sức thôi. Công chúa này không ăn dầu muối, cứng mềm gì cũng không chịu, cho dù cậu đây có nói gì, cổ cũng sẽ không phản ứng đâu. Dù có ở lại, cậu cho rằng mình sẽ làm được gì? Chỉ dựa vào nói chuyện mà muốn cổ lấy Trái tim Phượng Hoàng ra, đúng là mơ tưởng hão huyền mà.”
Những lời này được nói ra vô cùng chắc chắn và khinh thường, Khăn Quàng Đỏ nghe xong liền khó chịu, ai mà chẳng tính hiếu thắng chứ?
Tịch Viễn nhìn Giàu Mạnh Phúc, chạm mặt vài lần, cuối cùng hắn cũng cẩn thận nhìn thoáng qua đối phương, hắn nhếch khóe môi hỏi: “Nếu bọn tôi khiến nàng lấy Trái tim Phượng Hoàng ra được thì sao?”
Giàu Mạnh Phúc khịt mũi khinh thường. Khi bọn họ còn bị nhốt trong ngục, nhóm Kính Nghiệp Phúc đã cưa cẩm Công chúa, dùng hết cả vốn liếng, nhưng kết quả thế nào, chẳng phải Công chúa vẫn không hề dao động đấy sao.
Giàu Mạnh Phúc cực kì tin tưởng thực lực của đồng đội nhà mình, trong mắt hắn, khi so sánh với Ngũ Phúc Lâm Môn, những đội khác đều chỉ là em trai thôi.
Giàu Mạnh Phúc hất cầm, cực kỳ tự tin nói: “Nếu lấy ra, tôi sẽ đại tiểu tiện ngay tại đây, tự mình rặn, tự mình ăn!”
Khăn Quàng Đỏ: “……”
Ngũ Phúc Lâm Môn: “……”
Giàu Giàu ơi, ghê quá đi cha nội.
Tịch Viễn cạn lời nhìn Giàu Mạnh Phúc, hắn đang đấu tranh không biết có nên để Công chúa lấy Trái tim Phượng Hoàng ra hay không, dẫu sao hắn cũng không muốn thấy hình ảnh kinh tởm như vậy.
Một người khác đã động đậy.
Nhan Hành Thạc đến trước mặt Công chúa, chấp tay ôm quyền, “Điện hạ, mạt tướng có một yêu cầu quá đáng.”
Công chúa lẳng lặng nhìn anh: “Tướng quân cứ nói đừng ngại.”
Nhan Hành Thạc: “Gần đây có nhiều lời bàn tán về Trái tim Phượng Hoàng, mạt tướng biết Công chúa muốn tặng nó cho người có duyên, không biết mạt tướng có tư cách mượn Trái tim Phượng Hoàng để đánh giá không.”
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Công chúa dè dặt gật đầu, “Được thôi.”
Giàu Mạnh Phúc: “…………”
Ủa ủa ủa.
Vậy mà đã đồng ý rồi sao? Cô công chúa này kì thế nhở, sao vừa nãy bọn họ xin lâu như vậy vẫn không cho, giờ lại cho tướng quân một cách dễ dàng như vậy! Nếu hắn nhớ không lầm thì hình như ngày nào vị tướng quân này cũng ấp ủ mưu đồ soán ngôi mà! Một người như vậy có thể đáng tin sao?!
Giàu Mạnh Phúc đã hóa đá, cung nữ đi lấy Trái tim Phượng Hoàng, Tịch Viễn nhìn bóng dáng đối phương đi xa mới mỉm cười quay đầu, lịch sự duỗi tay với Giàu Mạnh Phúc: “Mời cậu đây biểu diễn.”
Giàu Mạnh Phúc: “……”
Hắn cứng đờ không động đậy, Kính Nghiệp Phúc ra hoà giải, “Được rồi mà, đừng chọc Giàu Giàu nhà tôi nữa, các người hại chết bọn tôi, bọn tôi nợ các người một vụ cá cược, vậy là huề nhau rồi nhé?”
Lời của Kính Nghiệp Phúc chỉ là khách sáo, sao có thể coi như huề nhau được. Giờ đã biết hiệu quả của cái chết, chờ đến khi viết giả thuyết, bọn họ cũng sẽ cố gắng tiêu diệt Khăn Quàng Đỏ, giờ đối phương nói vậy cũng chỉ là đang cố gắng cứu vớt thể diện cho đồng đội nhà mình mà thôi.
Trước mắt vẫn cần giữ vẻ hòa bình ở mặt ngoài, Tịch Viễn mỉm cười, chấp nhận cách nói này.
Nhạc đệm nhỏ này cứ thế kết thúc, bữa tối đã được dọn sẵn, người sống cùng nhau ngồi ăn, còn những người đang ở trên bảng đếm số thì nhìn bọn họ ăn. Cung nữ đi lấy Trái tim Phượng Hoàng cũng đã trở lại, nàng đưa hộp gấm cho Nhan Hành Thạc, anh mở ra nhìn thoáng qua.
Không khác gì những điều được ghi trong thư phòng của anh, viên đá quý màu đỏ, cây trâm cài vàng, Nhan Hành Thạc cầm cây trâm lên và quay về phía ánh nến.
Lúc này trời đã tối hẳn, công chúa nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng nói: “Để dưới ánh Mặt Trời mới có thể nhìn thấy ánh vàng, dưới ánh nến thì không thể nhìn thấy đâu.”
Khăn Quàng Đỏ chỉ có thể đứng từ xa quan sát, nhưng Ngũ phúc lâm môn lại bay thẳng tới, cả năm cái đầu đều vây quanh bàn tay của Nhan Hành Thạc, Yêu Nước Phúc thậm chí còn đứng trong bàn ăn.
Bọn họ vừa quan sát vừa bình luận.
Hài Hòa Phúc: “Đây là Trái tim Phượng Hoàng sao, trông còn không đẹp bằng mấy món châu báu công chúa vừa mang ra nữa.”
Thân Thiện Phúc: “Ai nha bà không hiểu rồi. Thứ gì càng bình thường thì càng dễ có giá trị đó. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây là loại đá gì vậy?”
Kính Nghiệp Phúc: “Mọi người có thấy thứ này hơi quen quen không?”
Yêu Nước Phúc: “Hơi hơi.”
Giàu Mạnh Phúc: “Nhẫn!!!”
Theo âm thanh kinh ngạc, cả năm người đều cúi đầu nhìn về phía tay trái của mình.
Đúng thật, viên đá quý này giống hệt hình dáng của chiếc nhẫn, ngay cả chất liệu cũng giống nhau!
Nghe cuộc đối thoại của năm người họ, lông mày Du Luân giật giật, cũng nhìn về phía chiếc nhẫn của mình, sau hai giây, cậu ngẩng đầu nhìn Nhan Hành Thạc.
Nhan Hành Thạc không dấu vết lắc đầu với cậu.
Du Luân suy đoán đây là bảo cậu không cần lo những thứ râu ria này. Dừng một chút, Du Luân khe khẽ gật đầu, tỏ ý cậu đã hiểu.
Không ai có tâm trạng ăn cơm, Du Luân tiếp tục dụ dỗ Công chúa. Hệt như Giàu Mạnh Phúc nói, Công chúa không ăn dầu muối, cứng mềm gì cũng không chịu. Nói những cái khác, nàng đều sẽ đồng ý, nhưng nhắc đến việc đem tặng Trái tim Phượng Hoàng, nàng chỉ cười không nói gì.
Du Luân chưa từ bỏ ý định khuyên ngủ nàng một lát, thấy thật sự không hiệu quả nên cậu đành từ bỏ, Du Luân đứng dậy, nghiêng đầu sang một bên ra hiệu cho Triệu Tòng Huy.
Lên đi, thiếu niên, tiếp tục làm giai đểu đi.
Triệu Tòng Huy chạy tới, Du Luân tránh chỗ, bị Công chúa chọc tức tới đau ngực nên cậu đi ra ngoài.
Nhan Hành Thạc đứng ở chỗ cách cửa không xa.
Trái tim Phượng Hoàng đã bị Công chúa lấy lại, Du Luân chậm rãi đến bên cạnh anh, hỏi: “Anh thực sự muốn nhìn thấy Trái tim Phượng Hoàng, hay chỉ là muốn trêu chọc Giàu Mạnh Phúc?”
Nhan Hành Thạc: “Không thể là cả hai sao?”
Dừng một chút, anh nghiêm túc nói: “Đội trưởng là tài sản vốn có của đội chúng ta, thần thánh không thể xâm phạm.”
Du Luân bị anh chọc cười, dùng khuỷu tay đụng nhẹ anh bảo anh đừng náo loạn nữa, Du Luân hất cầm vào bên trong, “Anh nhìn bên trong một chút, tôi qua kia đi dạo đã.”
Đời cậu chưa từng gặp người nào khó nhằn như vậy, bây giờ Du Luân vừa thấy Công chúa là đã đau đầu. Cậu muốn thay đổi bầu không khí, nhân tiện xem nơi ở của Công chúa có gì kỳ lạ không.
Ngoại trừ khuê phòng của Công chúa, Thái tử có thể tự do đến những nơi khác. Cậu đi xung quanh một vòng, nhưng vẫn không thấy có gì khác cung điện của mình, Du Luân lại quay về nơi thờ cúng.
Phòng thờ nhìn một cái là thấy hết, thật sự không có gì đáng xem, Du Luân liếc mắt nhìn ba Miêu trên tường một cái, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài.
Chân trước vừa mới đưa lên, Du Luân đột nhiên nhận ra có chỗ nào đó sai sai, cậu thu chân, kinh ngạc nhìn lại bức tường.
Khuôn mặt vẫn là khuôn mặt đó, bức tranh vẫn là bức tranh kia, nhưng mà.
Sao ba Miêu cũng mặc đồ nữ luôn rồi?!
Hòa Hài Phúc viết xong tấm giả thiết thứ nhất, cô cầm tấm bài lên và nhẹ nhàng thổi nét mực trên đó.
Tấm thứ nhất là Công chúa, Hài Hòa Phúc chỉ viết hai câu.
—— Thật ra công chúa là nam, giả nữ là bởi có một đạo sĩ nói làm vậy mới mang lại hòa bình cho đất nước và người dân. Ps, công chúa là trai thẳng nha~
Nhìn tấm thẻ giả thiết, Hài Hòa Phúc cười dữ tợn ba tiếng.
Quyến rũ công chúa? Giỡn hay gì, cách tốt như vậy sao có thể nhường cho tên nhóc kia được!
Sau khi lá bài này có hiệu lực, Hài Hòa Phúc tiếp tục đưa tay, lần này là bối cảnh.
Cũng như những người khác, Hài Hòa Phúc đã nghĩ ra mình sẽ viết gì trước khi vào đây, cô cúi xuống, bắt đầu múa bút thành văn.
—— Trên đời này có một tộc người, có thể cứu người đã chết, giết người trong vô hình, bách độc bất xâm, đao thương bất nhập, trời sập đất lún bọn họ tới đỡ. Họ tốt bụng chính trực, được mọi người đặc biệt là hoàng thất kính yêu, ngày nay, quý phi Hài Hòa Phúc chính là người cuối cùng trong tộc, mà tộc người này có tên gọi vẻ vang là: Hậu duệ của Nữ Oa!!!
- -----oOo------