Nụ cười đó giống như ảo ảnh, chỉ thoáng qua, Du Luân muốn nhìn kỹ hơn, nhưng Ngũ Phúc Lâm Môn không cho cậu thời gian.
Lần viết giả thiết tiếp theo sẽ là Ngũ Phúc Lâm Môn, có thể thấy bọn họ đang kéo dài thời gian, nhưng nhóm Du Luân lại không có kế sách nào khả thi, Khổng Duy Cần là người đầu tiên phát hiện Kính Nghiệp Phúc đã biến mất, gần như cùng một lúc, cả hai đội đều dừng lại và cảnh giác nhìn nhau.
Ngày càng ít thẻ giả thiết, Nhan Hành Thạc nhẩm đếm số lượng thẻ nhân vật, thẻ trống và thẻ bối cảnh, anh phát hiện thẻ nhân vật đã được sử dụng gần hết, mà thẻ trống và thẻ bối cảnh vẫn còn dư lại vài cái, anh đột nhiên có dự cảm không lành.
Đặt mình vào vị trí của người khác, nếu anh là Kính Nghiệp Phúc, anh nhất định sẽ không muốn tiếp tục tốn thời gian nữa, vậy phải làm sao mới có thể kết thúc cuộc hỗn chiến này ngay lập tức đây?
Gương mặt Nhan Hành Thạc tối sầm, anh quay đầu nhìn đồng đội, chưa kịp nói thì Triệu Tòng Huy đột ngột hô lên.
Mọi người nhìn sang thì phát hiện cây gậy tiên nữ trên tay cậu ta chợt biến mất.
—— Từ thời điểm này, tất cả các giả thuyết đã viết trước đó sẽ mất hết hiệu lực.
Giàu Mạnh Phúc tinh mắt nhìn thấy biến cố của Khăn Quàng Đỏ, biết rằng thời gian đội trưởng nói với mình đã đến, hắn vội vàng chạy đến chỗ Thân Thiện Phúc, “Chị ơi, đội trưởng bảo chị dùng ‘Bóng ngựa vụt qua khe cửa’, điều chỉnh thời gian thành tiếng sau.”
Bóng ngựa vụt qua khe cửa: giống câu ‘thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng’ ấy.
‘Bóng ngựa vụt qua khe cửa’, Ngũ Phúc Lâm Môn đã từng nhìn thấy món quà này ở khu vực chờ của cửa thứ nhất, nghe thì trang trọng và lãng mạn, nhưng thực ra chức năng của món quà này khá râu ria, chỉ có thể thay đổi thời gian, còn người và vật trong thời gian đó sẽ không bị ảnh hưởng. Nhiều nhất chỉ là không thể chấp nhận rằng ngày trở thành đêm, và đêm trở thành ngày.
Thân Thiện Phúc sửng sốt một giây, nhanh chóng hiểu ý của Kính Nghiệp Phúc.
Bây giờ là hơn giờ sáng, chỉnh đến tiếng sau là sẽ nhảy qua ba vòng giả thiết còn lại, chỉ còn tiếng là đến thời hạn của nhiệm vụ, thế nên Khăn Quàng Đỏ sẽ không còn cơ hội viết giả thuyết!
Các giả thuyết trước đã được xóa, nếu may mắn, tấm thẻ đầu tiên Kính Nghiệp Phúc đã dùng để xóa, vậy anh ta có thể viết thêm hai giả thuyết có lợi cho đội mình nữa!
Thân Thiện Phúc nhanh chóng nâng tay, tìm thấy ‘Bóng ngựa vụt qua khe cửa’, cô không hề do dự nhấn vào.
Cùng lúc đó, Khăn Quàng Đỏ ở bên kia cũng phản ứng lại.
Du Luân: “Bọn họ xóa hack của chúng ta!”
Nhan Hành Thạc: “Không chỉ có chúng ta đâu, cậu nhìn Hài Hòa Phúc xem, tay cô ta cũng không còn phát sáng nữa.”
Miêu Thắng Nam tỉnh ngộ thốt lên: “Có phải mọi giả thiết đều bị xóa rồi không ạ? Vậy Triệu Tòng Huy viết không phải người sống, còn cả phương án phòng ngừa của anh Viễn……”
Khổng Duy Cần: “Nhưng cái này —— hả?”
Khổng Duy Cần thấy chiếc nhẫn của mình đỏ rực lên, những người khác cũng cúi đầu, nhìn thấy dòng chữ “Bóng ngựa vụt qua khe cửa”, dự cảm không tốt của Nhan Hành Thạc càng thêm nghiêm trọng.
Đêm đen nhanh chóng mờ đi, mặt trời rực rỡ lại treo trên bầu trời, xuất hiện cùng với mặt trời là khuôn mặt khiến người ta sôi máu của Kính Nghiệp Phúc.
Dù có đẹp trai đến mấy cũng không thể che giấu được bản chất gian xảo của con người này, đáng ghét hơn là, người này không chỉ xảo quyệt mà còn rất khoe khoang.
Giơ một ngón tay với Khăn Quàng Đỏ, Kính Nghiệp Phúc đứng dưới ánh mặt trời và mỉm cười nói: “Giả thiết đầu tiên, tất cả các giả thiết trước đó đều trở thành rác thải.”
Sau đó, gã chậm rãi duỗi ngón tay thứ hai, “Giả thuyết thứ hai là Tướng Quân có độc, những người đã ăn cùng bàn với Tướng Quân sẽ bị đông cứng ngay lúc mặt trời mọc, không thể động đậy.”
Khăn Quàng Đỏ: “……”
Tui nhổ vào!
Du Luân cố hết sức từ khi bú sữa mẹ cũng không thể nhấc chân lên được, cậu nhìn Kính Nghiệp Phúc trong tuyệt vọng, phát hiện gã đã duỗi ngón tay thứ ba.
……
Muốn đấm người quá.
“Giả thiết thứ ba, Quý Phi có khả năng tâm linh, mọi điều cô ấy nói đều trở thành sự thật”
Kính Nghiệp Phúc quay đầu, bình tĩnh ra lệnh: “Hài Hòa Phúc, mời Công chúa xuất hiện đi.”
Hài Hòa Phúc nghe đến ngây người, hèn gì người ta có thể làm đội trưởng, nhìn đối phương viết giả thiết rồi nhìn lại mình, đúng là không thể so mà!
Hài Hòa Phúc hớn hở, ho nhẹ một tiếng, bắt đầu dùng khả năng tâm linh của mình: “Công chúa bước ra khỏi cửa, đến trước mặt Kính Nghiệp Phúc.”
Mười một cặp mắt nhìn về phía cửa chính của cung điện, sau khi Hài Hòa Phúc nói xong, bóng dáng của Công chúa chuyển động, nàng thong thả bước về phía Kính Nghiệp Phúc.
Kính Nghiệp Phúc nhặt thanh đao của thị vệ từ dưới đất lên, gã ước lượng sống dao, không hề cảm thấy lo lắng với việc cắt da thịt của một người sống mà còn có tâm trạng để dạy bảo đối thủ: “Mặc dù lần sau vào lại sẽ không phải là nhiệm vụ này nữa, nhưng nhiệm vụ nào cũng tương tự nhau mà nhỉ. Các bạn cứ rút kinh nghiệm đi, cửa này kiểm tra trí tưởng tượng và khả năng tư duy logic, lần sau các bạn đừng để thua nữa nhé.”
Khăn Quàng Đỏ: “…………”
Tức sôi cả máu.
Công chúa đã đến trước mặt Kính Nghiệp Phúc, Du Luân càng tuyệt vọng hơn, cậu không muốn nhìn thấy cảnh này, nhưng giả thuyết bắt buộc cậu phải đứng yên, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Kính Nghiệp Phúc đưa tay, kéo xiêm y của Công chúa.
Kính Nghiệp Phúc là muốn xem hình xăm Phượng Hoàng trên vai Công chúa ở đâu, nhưng sau khi nhìn thấy, vài người trong Khăn Quàng Đỏ vẫn không hẹn mà cùng khịt mũi trong lòng.
Tên lưu manh!
……
Lưu Manh Phúc xác nhận không có gì sai, chuẩn bị hạ đao, Công chúa cụp mắt, không có phản ứng gì với hành động của gã, cảm giác kỳ lạ đó lại xuất hiện khiến Du Luân hơi khó hiểu.
Kỹ năng tâm linh chỉ khiến nàng tới đây, chứ không bảo nàng chịu đựng, vậy tại sao nàng lại không phản kháng?
Ngay khi còn cảm thấy kỳ lạ, một giọng nói vang lên từ phía sau, “Công chúa, đừng để gã chạm vào cô.”
Vừa dứt lời, Công chúa lập tức vùng vẫy, thanh đao trên tay suýt nữa cứa vào cổ nàng, Kính Nghiệp Phúc giật nảy mình, giọng nói lại vang lên.
“Nếu gã đụng vào cô, cô sẽ tự sát ngay lập tức, Công chúa lợi hại và mạnh mẽ như vậy, nhất định có thể giữ được máu thịt của mình mà nhỉ.”
Công chúa nghe lời răm rắp, lập tức rút chiếc trâm bằng vàng trên tóc và hướng đầu nhọn vào thái dương
Kính Nghiệp Phúc: “…………”
Công chúa này thật thông minh, nếu hướng vào khí quản thì gã sẽ chẳng cần lo, bởi vì người bị đâm vào khí quản sẽ không chết ngay, nhưng nếu bị xuyên vào thái dương thì sẽ lên tiên ngay lập tức!
Kính Nghiệp Phúc đột ngột quay đầu, cuối cùng cũng thấy người vừa nói là Tịch Viễn, vốn dĩ hắn đứng phía sau sáu người, nhưng lúc này đã đi ra, bấy giờ Kính Nghiệp Phúc mới phát hiện, từ lúc bắt đầu, giả thuyết đã không có hiệu lực với hắn rồi.
Kính Nghiệp Phúc kinh ngạc nhìn đối phương, “Sao anh làm được?”
Tịch Viễn mặc kệ gã, “Tốt lắm, bây giờ qua chỗ tôi.”
Công chúa rất nghe lời, lập tức đi về phía Tịch Viễn.
Hài Hòa Phúc sốt ruột, cô nhanh chóng nói: “Quay về! Cô không được đi qua đó, không đúng, Công chúa sẽ không đi qua, Công chúa sẽ không nghe lời tên khốn Tịch Viễn!”
Tịch Viễn nhướng mi: “Đừng tốn sức nữa, tôi viết giả thuyết sớm hơn gã mấy vòng. Tôi là cổ sư bách độc bất xâm, Công chúa trúng cổ của tôi, chỉ nghe lời tôi nói, mà đây là điều không thể bị thay đổi hay bao trùm bởi bất kỳ giả thuyết nào sau đó.”
Kính Nghiệp Phúc: “……”
Vãi cả cmn, xem nhẹ người này rồi.
Bây giờ nhìn lại, hầu như các thành viên khác của Khăn Quàng Đỏ đều đã nói chuyện với Công chúa, chỉ có Tịch Viễn là nghe người khác nói từ đầu đến cuối, hắn chỉ chờ đợi giây phút này, khiến tất cả mọi người không ngờ đến, chẳng kịp trở tay.
Suy nghĩ nhanh chóng lóe lên, Kính Nghiệp Phúc nhìn về phía những người khác của Khăn Quàng Đỏ, tuy rằng không thể động đậy, nhưng ánh mắt vẫn sẽ thay đổi, từ ánh mắt của họ có thể thấy, những người này cũng không biết chiêu trò của Tịch Viễn.
…… Móa nó chớ, nếu đồng đội biết thì bọn họ nhất định sẽ viết gì đó tương tự vào giả thuyết tiếp theo, như vậy gã có thể phát hiện, nhưng Tịch Viễn lại không nói cho ai, báo hại gã còn tưởng mình là người đầu tiên nghĩ ra!
Khuôn mặt Kính Nghiệp Phúc sa sầm.
Ngay cả đội trưởng cũng tức giận, đương nhiên Hài Hòa Phúc còn tức hơn, cô nheo mắt lại, không phải chỉ là cổ sư thôi sao, bách độc bất xâm thì thế nào, có rất nhiều cách để giết người mà!
Cô u ám hé môi, vừa định nói gì đó khiến Tịch Viễn chết ngay tại chỗ, Tịch Viễn ở đằng kia cũng không thèm ngước mắt lên, nói còn nhanh hơn cô: “Nếu tôi bị khống chế hay bị thương, Công chúa, cô sẽ tự sát ngay lập tức.”
Hài Hòa Phúc: “……”
Kính Nghiệp Phúc: “……”
Mày định ăn thịt Công chúa đấy hả!
Không ai biết nếu Công chúa chết thì nhiệm vụ sẽ biến thành cái dạng gì, nói không chừng nếu Công chúa chết thì thời gian sẽ khởi động lại ngay lập tức, hoặc Trái tim Phượng Hoàng sẽ biến mất cùng Công chúa. Vậy bọn họ bù đầu bù cổ lâu như vậy, chẳng phải sẽ thành công cốc hết sao, nhưng nhìn Khăn Quàng Đỏ lấy được Trái tim Phượng Hoàng thì bọn họ không cam lòng!
Kính Nghiệp Phúc nhớ Du Luân nói sau khi máu chảy ra thì Trái tim Phượng Hoàng cũng sẽ ra theo, lúc đó Trái tim Phượng Hoàng sẽ trở nên vô chủ, nếu bọn họ cướp được, vậy bọn họ vẫn sẽ là người chiến thắng.
Công chúa đã đi tới trước mặt Tịch Viễn, từ góc độ của Du Luân, trùng hợp có thể nhìn thấy nét mặt của Công chúa, nàng lại nở nụ cười đó, dịu dàng, ung dung, vui vẻ.
Vui… Vẻ?
Tim cậu đập dữ dội, Du Luân hét lên trong lòng, không đúng! Sai rồi! Lấy máu là sai!
Tiếc là không ai có thể nghe thấy tiếng lòng của cậu, Ngũ Phúc Lâm Môn nhìn chằm chằm vào Tịch Viễn, Tịch Viễn cũng đề phòng bọn họ, chớp lấy cơ hội, Tịch Viễn nhanh chóng giật lấy chiếc trâm vàng từ tay Công chúa rồi đập mạnh vào vai nàng, để máu nhanh chảy ra, hắn đâm mạnh xuống.
Quần áo và da thịt bị cắt vào nhau, Tịch Viễn giữ chặt cánh tay Công chúa, không cho nàng giãy giụa, đồng thời nói ở bên tai Công chúa: “Cô không cảm thấy đau.”
Tư thế hiện tại của Công chúa giống như được hắn ôm vào lòng, nhưng động tác và lời nói của hắn quá lạnh lùng, đẫm máu, khiến người ta không cảm nhận được chút lãng mạn và ấm áp nào.
Ngũ Phúc Lâm Môn đã vọt lại đây, Tịch Viễn ôm Công chúa là để từng giọt máu của nàng đều rơi vào tay hắn, nhưng đợi một lúc sau, hắn mới cảm thấy có gì đó không ổn.
Không có cảm giác ẩm ướt.
Không đổ máu.
Tịch Viễn vừa định nhìn xuống thì đã nghe thấy tiếng cười như chuông bạc của Công chúa.
“Không ngờ hôm nay lại thú vị vậy đấy, ngươi đang sợ ta đau à.”
Công chúa ngẩng đầu dịu dàng nhìn Tịch Viễn, nàng nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của Tịch Viễn, quần áo rách nát không che được thân thể, mọi người nhìn thấy trên vai nàng có vết thương dữ tợn, cũng nhìn thấy điều kỳ lạ là vết thương không có máu.
Khẽ khép lại cổ áo đã bị Kính Nghiệp Phúc kéo ra, Công chúa vung tay phải lên, đưa ra một chuỗi thẻ bài rất quen thuộc.
tấm thẻ vẫn lơ lửng trên không, nhưng tất cả đều vây quanh Công chúa, hơn nữa còn di chuyển theo cái nhìn của nàng. Công chúa vừa nhìn chữ viết trên đó, vừa nói: “Còn lại nhiều như vậy, thật đáng tiếc, hiếm thấy có lúc các ngươi khác xưa, ta còn tưởng có thể xem thêm nhiều thủ đoạn mới chứ.”
……
Cuối cùng, những người khác cũng có cùng tần số với Du Luân.
Cái bà Công chúa lừa đảo này!!!
- -----oOo------