Các thẻ giả thuyết lần lượt được lật, sau khi tấm thẻ cuối cùng rời khỏi mắt Công chúa, tất cả các thẻ tự quay thành một vòng tròn, giống như hình dạng bọn họ thấy trong phòng giả thuyết.
Công chúa khẽ ngước mắt lên, lại mỉm cười với họ.
Khi khóe môi nàng cong lên, tất cả các thẻ giả thiết đều tan thành bột mịn và nhanh chóng biến mất giữa không trung.
Thẻ giả thuyết biến mất, những giả thuyết đó cũng biến mất theo, cuối cùng nhóm Du Luân cũng có thể nhúc nhích, bọn họ ăn ý nhanh chóng lập thành một nhóm, vừa lo lắng nhìn Công chúa vừa thì thầm thảo luận.
Triệu Tòng Huy: “Đội trưởng không đáng tin gì hết trơn! Không phải nói lấy máu là sẽ thắng sao!”
Du Luân: “Tôi đâu có biết cổ đang lừa mình đâu, cậu nhìn dáng vẻ của cổ xem, rõ ràng là có thể khống chế toàn bộ phòng giả thuyết! Cố ý nói cho tôi thông tin giả, thú vui ác độc thật!”
Miêu Thắng Nam: “Khoan hãy tính sổ vụ bí mật đã, mọi người nhìn vẻ mặt của cổ xem, em, em hơi sợ…”
Cảm giác của Miêu Thắng Nam với nguy hiểm luôn chính xác, cô nhóc giống như một động vật nhỏ đeo chiếc radar, luôn là người đầu tiên phát hiện ra mối nguy hiểm trong hoàn cảnh. Thật ra vẻ mặt của Công chúa vẫn như cũ, nhưng Miêu Thắng Nam lại cảm thấy ánh mắt nàng nhìn mình rất u ám, giống như đang nhìn một người đã chết vậy.
Cả ba ríu rít gây ồn ào không ngừng, trong khi ba người còn lại vẫn im lặng, Khổng Duy Cần là không biết nói gì, Nhan Hành Thạc thì vẫn đang theo dõi tình hình, mà Tịch Viễn, hắn đang chuẩn bị ra tay.
Hắn đứng ở chỗ khuất tầm mắt Công chúa, Công chúa không thể nhìn thấy động tác của hắn, nhưng Ngũ Phúc Lâm Môn lại thấy rất rõ. Khi phát hiện Tịch Viễn sắp ra tay, Kính Nghiệp Phúc theo phản xạ có điều kiện cũng muốn nhào qua, ánh mắt Công chúa trở nên lạnh lẽo: “Dừng lại.”
Tịch Viễn vẫn còn giơ chiếc trâm nhưng không thể đâm xuống được, hắn cắn chặt răng, chỉ có thể bỏ tay xuống.
Lúc đó, Công chúa đã xoay người.
“Dù có lặp lại bao nhiêu lần thì vẫn là cái đức hạnh đó. Mọi vật đều sẽ thay đổi, chỉ có bản tính là không.” Vẻ mặt của Công chúa mang theo chút châm chọc và chán ghét, “Thật sự đúng với câu nói đó, chó không đổi được tính ăn phân.”
Nàng tiến lên mấy bước, càng lúc càng đến gần Tịch Viễn, khi đã gần sát nhau, Công chúa ngẩng đầu nhẹ giọng hỏi hắn: “Sợ ta đau, lại không sợ ta bị thương; sợ ta buồn, lại không sợ ta chết. Muốn Trái tim Phượng Hoàng đến vậy sao? Muốn đến mức, không ngần ngại dùng một đôi tay chuyên đánh đàn để giết người?”
Tịch Viễn nhíu mày, Công chúa đứng gần hắn quá, hắn không thích.
Nếu là liên quan đến nhiệm vụ, Tịch Viễn còn có thể chấp nhận một số tiếp xúc thân thể thích hợp, nhưng bây giờ không liên quan gì đến nhiệm vụ, Tịch Viễn không muốn dựa sát với nàng chút nào, hắn lập tức lùi lại hai bước, trên mặt lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn và xa lánh.
“Chúng tôi chưa từng có ý định giết cô!”
Giàu Mạnh Phúc hét lên, phát hiện Công chúa quay đầu nhìn mình, hắn nghẹn một chút, thiếu tự tin nói: “Chúng tôi chỉ cần Trái tim Phượng Hoàng thôi, chứ không đời nào giết người vì nó cả!”
Hồi lâu sau, Giàu Mạnh Phúc mới nghe thấy Công chúa cất tiếng cười nhạo.
Công chúa dịu dàng nhìn hắn, “Nào, nói thật cho ta biết, nếu giết ta sẽ lấy được Trái tim Phượng Hoàng, ngươi sẽ giết ta sao?”
Giàu Mạnh Phúc giây trước còn liêm khiết nghiêm minh, thậm chí không hề do dự trả lời ngay tắp lự: “Cần thiết thì sẽ nha!”
Giàu Mạnh Phúc: “……”
Những người khác: “……”
Sắc mặt Giàu Mạnh Phúc lập tức biến thành màu gan heo, Công chúa có thể ra lệnh cho bất cứ ai, nàng bảo Giàu Mạnh Phúc nói thật, Giàu Mạnh Phúc không thể nói dối, cho dù câu trả lời đó ngay cả chính hắn cũng khó có thể chấp nhận được.
Thật ra, nếu suy xét kỹ thì không chỉ có Giàu Mạnh Phúc, mà hầu như ai cũng sẽ chọn ‘Sẽ’.
Công chúa là NPC không ngừng lặp lại, không phải là người thật, giết nàng cùng lắm chỉ để lại bóng ma tâm lý, nhưng sẽ không thực sự ảnh hưởng đến điều gì cả. Hơn nữa, bọn họ đang thực hiện nhiệm vụ mà, nếu không lấy được Trái tim Phượng Hoàng thì không chỉ bản thân mà cả đội đều sẽ chịu tội. So với việc vượt cửa về nhà, giết một NPC chẳng là gì cả.
Đại khái Du Luân cũng đã nhìn ra rồi, khúc mắc của Công chúa là tất cả những người này đều sẽ hy sinh nàng vì Trái tim Phượng Hoàng, nếu có thể cởi bỏ khúc mắc này, có lẽ bọn họ vẫn còn hy vọng chiến thắng.
Nhưng sau khi suy nghĩ hồi lâu, Du Luân vẫn không dám mở miệng.
Cậu rất tự giác, nếu Công chúa cũng hỏi cậu mấy vấn đề y vậy, câu trả lời của cậu nhất định sẽ bi thảm hơn Giàu Mạnh Phúc nữa, nói không chừng sẽ khiến Công chúa tức giận cho cậu một vé đi nghỉ dưỡng dài hạn luôn.
……
Con người cắn rứt lương tâm không dám nói nữa, dù gì Công chúa đã để lộ thân phận thật cũng còn rất nhiều chuyện muốn nói, chỉ là, có một số điều nàng đã nói quá nhiều lần. Mỗi ngày đều chứng kiến vẻ mặt hoảng loạn và tuyệt vọng của kẻ thù thì rất vui, nhưng lâu dần, cảnh vui vẻ đến đâu cũng sẽ trở nên nhàm chán.
Mặt trời càng ngày càng nóng, không bao lâu nữa những người trước mặt này sẽ quên mất những chuyện xảy ra hôm nay, sẽ trở về nhà của mình, đầy dã tâm tham dự tiệc Tứ nghệ nàng tổ chức, sau đó tìm cách lấy lòng nàng, trêu chọc nàng, ép buộc nàng, hại nàng, đợi đến trưa mai, sẽ lại là một lần luân hồi mới.
Một ngày lại một ngày, ngày này qua ngày khác.
Trong một ngày khiến người ta chán ghét này, chỉ có một chuyện có thể giúp Công chúa cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Chính là giết bọn họ.
Vẻ mặt của Công chúa chuyển từ âm trầm sang nhẹ nhàng và tươi sáng, như thể nàng đã nhớ ra điều gì đó đáng để vui vậy.
Nàng nở nụ cười nhẹ rồi lại nhìn Tịch Viễn, “Hôm nay ngươi đã nói với ta một câu ‘sẽ không đau’, ta nợ ngươi một ân tình. Ta sẽ để ngươi là người đầu tiên được giải thoát, tra tấn ngươi xong, ta sẽ tra tấn bọn họ, để ngươi không phải bị đau khổ dày vò.”
Những người khác đều sửng sốt, chưa kịp hiểu Công chúa có ý gì thì nàng đã nâng tay, gõ vào chiếc trâm vàng trên tay Tịch Viễn, “Đâm vào vai mình.”
Tịch Viễn không tự chủ được tay mình, giơ lên đâm vào vai, cơn đau thấu xương khiến hắn không thể đứng vững, trên trán lập tức chảy mồ hôi lạnh. Từ bé đến giờ, Tịch Viễn luôn sống trong nhung lụa, ngay cả va chạm cũng hiếm khi xảy ra, bây giờ cuối cùng hắn cũng hiểu cái gì gọi là đau thấu tim rồi.
Hắn cắn chặt khớp hàm không kêu một tiếng, Ngũ Phúc Lâm Môn ngây như phỗng, tuy Tịch Viễn là kẻ thù, nhưng kết hợp với những gì Công chúa vừa nói, bây giờ bọn họ không hề có tâm trạng cảm thấy hả hê khi người gặp họa hay sống chết mặc bây.
Hắn chỉ là người đầu tiên, chờ đến khi hắn xong đời, sẽ đến lượt bọn họ!
Ngũ Phúc Lâm Môn vẫn giữ tư thế trợn mắt há hốc mồm, nhưng Khăn Quàng Đỏ lại muốn điên rồi.
Du Luân hét lên: “Tịch Viễn!”
Miêu Thắng Nam và Khổng Duy Cần chạy nhanh nhất, chớp mắt đã đến bên cạnh hắn, Khổng Duy Cần đỡ lấy cơ thể hắn, trong khi Miêu Thắng Nam vội vàng cầm máu. Nhưng chiếc trâm vẫn còn cm vào, cô nhóc không dám rút ra, vừa định khóc thì Nhan Hành Thạc đi tới, cầm lấy.
Ba đồng đội vây quanh Tịch Viễn, Du Luân và Triệu Tòng Huy nổi giận đùng đùng nhìn Công chúa.
Triệu Tòng Huy quát: “Rốt cuộc cô muốn làm gì!”
Có lẽ đây là lần đầu tiên Công chúa thấy một nhóm người gần gũi và đoàn kết như vậy, nàng hiếu kỳ nhìn một hồi mới hờ hững nhìn Du Luân: “Ta muốn làm gì, không phải đã rõ rồi sao?”
Du Luân không thể chấp nhận: “Cô thật quá đáng!”
Vẻ mặt của Công chúa ngưng đọng, “Ta quá đáng?”
Du Luân trực giác mình đã nói sai, nhưng đã không còn kịp rồi.
“Ta quá đáng ở đâu, việc hắn làm với bản thân chính là việc hắn vừa làm với ta. Khi đâm ta, hắn có nghĩ đấy là quá đáng không? Chắc là vui như mở cờ, hạnh phúc muốn quơ chân múa tay nhỉ! Các ngươi có thể làm tổn thương ta, lại không cho ta làm tổn thương các ngươi, đây là đạo lý gì vậy?”
Vẻ mặt của Công chúa rất lạnh lùng, “Đệ đệ tốt, ngươi có nhớ mình đã hạ độc ta bao lâu rồi không? Chất độc mãn tính, sau một năm sẽ dần dần phát tác, mỗi lần phát tác sẽ đau bụng dữ dội, cuối cùng sẽ chết vì thối rữa nội tạng. Thế khi hạ độc, ngươi có bao giờ nghĩ đến, điều này có bị coi là quá đáng không?
Du Luân muốn nói không phải cậu, cậu chỉ là một diễn viên, rất vô tội, nhưng khi cậu mở miệng lại không nói được gì, hiểu rõ không thể nói ra thân phận thật, cậu chỉ có thể tiếp tục câm miệng.
Thấy Du Luân không nói nên lời, Triệu Tòng Huy muốn giải thích cho cậu: “Cho, cho dù những gì cô nói là sự thật, là chúng tôi có lỗi với cô, thì cô cũng không cần phải làm vậy mà. Cô nhốt chúng tôi ở đây, không biết đã hành hạ bao nhiêu năm, dù có bao nhiêu tội lỗi, nhiều năm như vậy rồi cũng nên trả hết, cần gì… Cần gì…”
Khi Triệu Tòng Huy nói những lời này, cậu ta cũng tự cảm thấy không có lý, trong khi cậu ta vẫn đang moi hết ruột gan để kiếm lý do thuyết phục hơn, Công chúa đã lên tiếng, “Ngươi nói đúng, các ngươi đã trả hết tội lỗi của những năm trước rồi.”
Triệu Tòng Huy kinh ngạc ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nói gì thì vẻ mặt Công chúa chợt lạnh đi, “Nhưng tội lỗi của ngày hôm nay thì các ngươi vẫn phải trả!”
“Mỗi ngày, ta đều cho các ngươi một cơ hội, nhưng rồi ngày nào các ngươi cũng lựa chọn như nhau, chưa bao giờ các ngươi sẵn lòng không dính máu, chấp nhận từ bỏ Trái tim Phượng Hoàng cả. Chỉ là một cục đá thôi mà, bộ tốt đến vậy sao? Tốt đến mức các ngươi có thể vứt bỏ lương tâm, vứt bỏ những thứ còn quý giá hơn à!”
Giọng điệu của Công chúa rất kích động, thậm chí có phần run rẩy, nàng nhìn Du Luân đầy căm hận, nhưng Du Luân lại cảm thấy, người nàng đang nhìn không phải mình.
Nhìn xuyên qua mình để thấy người khác, đây tình tiết chỉ kịch bản thế thân mới có, nhưng Du Luân là một người ngoài cuộc, cậu có thể giống ai chứ, chắc không đến mức là người chồng ma của Công chúa đâu nhỉ.
Não cậu hoạt động hết công suất, ở chung với Nhan Hành Thạc hồi lâu, Du Luân phát hiện mình cũng trở nên thông minh.
Nghĩ đến việc lấy ba người ta làm chân dung của Vương Miện, bóng đèn trong đầu Du Luân sáng lên. Lẽ não Hoàng Đế trong trí nhớ của Công chúa, cũng được thay thế bằng diện mạo của ba cậu?
Một loạt thông tin nhanh chóng xếp hàng trong đầu cậu.
Nhìn Thái tử đầy căm hận → Nhìn Hoàng đế đầy căm hận → Hoàng đế cũng làm chuyện có lỗi với Công chúa → Hoàng đế cũng muốn Trái tim Phượng Hoàng → Kỳ lạ, tại sao Hoàng đế lại không xuất hiện ở đây?
Nghĩ đến đây, não của Du Luân bị mắc kẹt, cậu mơ hồ cảm thấy có gì đó còn thâm sâu hơn nữa, nhưng cậu không có thời gian để tìm hiểu sâu hơn. Du Luân lại đột nhiên phát hiện không biết câu nào vừa rồi đã kch thích Công chúa, Công chúa bắt đầu phát triển theo chiều hướng tàn bạo.
Rõ ràng trước đó còn rất bình tĩnh, nhưng bây giờ ánh mắt của nàng giống như đang nhìn kẻ thù giết ba của mình vậy. Cứ hết người này đến người khác, ý nghĩ muốn từ từ tra tấn cũng không còn nữa, nàng lạnh lùng nói: “Những người không biết hối cải đều đáng chết. Nếu các ngươi muốn mạng của ta, vậy ta đây sẽ đáp lễ, cũng lấy mạng của các ngươi, quỳ xuống!”
Nàng ra lệnh, dù muốn hay không, tất cả mọi người đều phải quỳ xuống, ngay cả Tịch Viễn cũng phải cố nén đau đớn quỳ xuống, Công chúa nhặt một thanh đao trên mặt đất và định nói gì đó thì đột nhiên phát hiện có một người đang di chuyển trong tầm mắt của mình.
Khổng Duy Cần luống cuống tay chân, một lát thì kéo Tịch Viễn, một lát lại kéo Miêu Thắng Nam, nhưng đầu gối của họ như cắm rễ trên mặt đất vậy. Tịch Viễn che vai mình lại, đôi môi tái nhợt, hắn bảo Khổng Duy Cần nhân cơ hội nhanh chạy đi, nhìn tình trạng này, bọn họ không thể vượt qua cửa này rồi, bây giờ bỏ chạy, chờ đến khi hết thời gian bị bn ra, cũng tốt hơn là bị Công chúa báo thù git cht.
Đáng tiếc, Khổng Duy Cần không phải là người nghe theo lời khuyên, y thấy máu trên vai của Tịch Viễn không ngừng chảy ra thì vội vàng giúp đỡ che lại. Thành thật mà nói, y đã không còn nghĩ đến việc vượt cửa từ lâu rồi, bây giờ tất cả những gì y nghĩ là không biết liệu vết thương trong cửa có mang ra ngoài không, nếu mang ra thì phải tìm bệnh viện ở đâu.
Y thậm chí còn không nhận ra Công chúa đang đến gần.
Vẫn là thân thể Tịch Viễn đột nhiên cứng đờ, y mới mờ mịt ngẩng đầu lên.
Do ngược hướng sáng nên khó có thể thấy rõ nét mặt Công chúa, nhưng giọng nói khó tin của nàng lại rất rõ ràng, “Sao ngươi không quỳ xuống?”
Khổng Duy Cần vô thức lau vết máu trên tay, đáp: “Bởi vì… Tôi không muốn mạng của cô.”
- -----oOo------