Không khí trở nên im lìm, ngón tay trắng như ngọc duỗi đến trước mặt Khổng Duy Cần, từ từ nâng cằm y lên.
Khổng Duy Cần ngốc nghếch di chuyển theo động tác của Công chúa, nói thật, y hơi sởn tóc gáy.
Khổng Duy Cần luôn cảm thấy Công chúa nhìn mình không mấy thiện cảm, cứ như thể sắp ăn thịt y vậy.
Đi đến nước này, mọi người đều có thể thấy tình thế hiện tại đã nghiêng về một phía, đối mặt với Công chúa, bọn họ không có cơ hội chiến thắng. Cảm giác chết chóc khủng khiếp như thế nào, Khổng Duy Cần không thể tưởng tượng được, nhưng chẳng phải có nói nếu chết ở cửa thì vẫn có thể sống lại ở khu vực chờ sao. Giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt, chỉ cần mọi người còn ở bên nhau thì sẽ luôn có ngày vượt được cửa.
Nghĩ đến đây, lo lắng không đáng kể trong lòng liền biến mất, y âm thầm mím môi nhìn vị Công chúa thất thường này.
Công chúa hỏi y: “Ngươi thật sự không muốn giết ta?”
Khổng Duy Cần thành thật trả lời: “Không muốn.”
Ngón tay đang nắm cằm y siết chặt: “Ngươi không muốn Trái tim Phượng Hoàng à?”
Khổng Duy Cần đau đớn, y rên một tiếng định trốn thì phát hiện vẻ mặt của Công chúa ngày càng u ám, im lặng một lúc, y ngoan ngoãn trở lại vị trí cũ.
“Muốn… Nhưng dù muốn, tôi cũng sẽ không giết người.”
Giọng điệu của Khổng Duy Cần chứa ba phần ủy khuất, bảy phần bất đắc dĩ. Nhiệm vụ đương nhiên quan trọng, về nhà đương nhiên quan trọng. Nhưng chỉ cần không rơi vào đường cùng, y sẽ không làm những chuyện không có tính người.
Trong suy nghĩ của Khổng Duy Cần, cái gọi là cùng đường không phải là không bao giờ có thể về nhà, cũng không phải là bị giết bởi NPC, hết lần này đến lần khác tiến vào cửa. Đối với y mà nói, những tình huống này đúng là khó chịu, nhưng cũng không đủ để chạm vào giới hạn của y. Giới hạn của y không nằm ở bản thân và môi trường, mà là ở những người y quan tâm.
Đúng là y sẽ không làm tổn thương Công chúa chỉ vì Trái tim Phượng Hoàng, nhưng nếu Công chúa tiếp tục hành hạ mọi người như thế này, vậy thì chưa chắc.
Con thỏ khi nổi giận cũng cắn người, nên đương nhiên Khổng Duy Cần sẽ không nhìn đồng đội của mình bị Công chúa tra tấn đến chết.
Trên đây là những suy nghĩ thật lòng của y, nhưng Khổng sư huynh là một người trung thực, mọi người hỏi gì y đáp nấy, chưa bao giờ nhiều lời. Trả lời xong, y im lặng, hoàn toàn không nhận ra những lời mình vừa nói gây sốc cỡ nào.
Ngũ Phúc Lâm Môn và Khăn Quàng Đỏ đều khiếp vía luôn rồi.
Ngũ Phúc Lâm Môn nghĩ chính là, đại hiệp không hổ là đại hiệp, nhìn người ta xem, ngôn ngữ tinh tế ý nghĩa sâu xa, vầng hào quang người tốt trên đỉnh đầu sắp chói mù mắt bọn họ luôn! Khăn Quàng Đỏ có được một đội viên thiện lương như vậy ——
Sau này nhất định sẽ chịu thiệt!
……
Tâm trạng bên Khăn Quàng thì phức tạp hơn nhiều.
Nếu nhớ không lầm, sư huynh Cần, tối qua anh đã suýt bẻ cổ Công chúa mà nhỉ?
Ngoài miệng thì nói không giết người, thực tế xuống tay còn tàn nhẫn hơn bất cứ ai. Đội viên khác của Khăn Quàng Đỏ nơm nớp lo sợ nhìn Công chúa, sợ nàng đột nhiên nhớ ra chuyện này, sau đó chỉ số phẫn nộ lại bay thẳng lên.
Thực ra Công chúa sẽ không nhớ tới, bởi vì lúc đó Khổng Duy Cần tấn công bất ngờ, Công chúa còn chưa kịp nhìn rõ đấy là ai thì đã ngất rồi.
Trong khi những người khác tập trung vào Công chúa và Khổng Duy Cần, Nhan Hành Thạc liên tục nhớ lại những gì nàng đã nói trước đó.
——Những người không biết hối cải đều đáng chết.
Nếu là để trả thù, lẽ ra nàng phải nói: “Tất cả những ai mắc sai lầm đều đáng chết”, nhưng lời nói lại biến thành ‘không biết hối cải’, vậy có nghĩa là, điều nàng thực sự quan tâm không phải là lỗi lầm giết người, mà là bọn họ không nhận ra sai lầm của mình.
Nhan Hành Thạc nhíu mày ngẩng đầu, đột nhiên nói: “Mỗi một ngày, chúng tôi đều sẽ quên đi quá khứ, cho dù muốn hối cải, thì trong trường hợp này cũng không cách nào sửa lỗi được, nếu như đây là cơ hội mà cô nói, vậy cô không cảm thấy mình đang làm khó người khác sao?”
“Còn nữa,” Nhan Hành Thạc lẳng lặng nhìn Công chúa, “Cô nói kẻ không biết hối cải đều đáng chết, vậy cô thì sao, cô đáng chết ư?”
Công chúa nhìn anh chằm chằm, “Ngươi có ý gì.”
Nhan Hành Thạc chỉ thử một câu, nhưng nhìn phản ứng của Công chúa, anh cảm thấy mình đã làm đúng rồi.
Anh rũ mắt chậm rãi nói: “Con trai cả của Thôi thái thú ở Hải Châu khi còn nhỏ đã đính hôn với Khương thị nữ. Vào đêm trước khi kết hôn năm tuổi, Khương thị nữ đã rơi xuống nước và chết; Sau đó, chàng lại đính hôn với con gái thứ hai của Trịnh quốc công, trong vòng một năm, Trịnh quốc phu qua đời, Trịnh quốc công lấy lý do con gái cần giữ đạo hiếu ba năm, hủy bỏ hôn ước; Tiếp đấy, chàng lại làm mai với con gái Mạnh gia, nhưng còn chưa trao đổi thiếp canh, cô con gái Mạnh gia đã bị bắt cóc, cuộc hôn nhân này cũng không thành. Mãi sau này, Bệ hạ ghi nhớ tấm lòng trung thành của Thôi thị, trưởng tử đã nhược quán còn chưa đón dâu, đến cả người hỏi cưới vẫn không có, nên liền gả Công chúa vừa mới tuổi cho chàng, lần này cuối cùng cũng không xảy ra tai nạn nữa.”
Bầu không khí im phăng phắc, mọi người đều nhìn Công chúa, trong mắt đều là sự kinh ngạc và tỉnh ngộ, như muốn nói, hóa ra cô cũng không phải người tốt lành gì.
Ba lần hôn ước đều bị hủy bỏ vì đủ loại lý do, nếu nói tất cả đều là trùng hợp, đến quỷ còn không tin, kết hợp với thông tin chồng của Công chúa chưa sống được bao năm đã chết, mọi người đều trợn tròn mắt.
Lẽ nào anh ta bị Công chúa hại chết?!
Móa ơi, chỉ vì Trái tim Phượng Hoàng ư?!
…… Sông có khúc người có lúc, câu nói Công chúa dùng để chỉ trích bọn họ, bây giờ lại bị bọn họ dùng ngược lại.
Công chúa tái mặt và không nói được lời nào, hay hoặc là, nàng không muốn nói.
Không có gì để giải thích, nàng kết hôn với người đó chỉ vì Trái tim Phượng Hoàng. Đều nói người có được Trái tim Phượng Hoàng sẽ có được thiên hạ chỉ là truyền thuyết, nhưng nàng biết đó là sự thật.
Không chỉ nàng biết, mà phụ hoàng nàng cũng biết. Vì để có được Trái tim Phượng Hoàng một cách chính đáng, Hoàng đế đã hủy hoại ba lần hôn ước của chàng, còn cử con gái của mình đến tiếp cận chàng ấy. Người đọc sách đều là đầu gỗ, nàng phải tốn rất nhiều công sức mới có thể khiến đối phương hiểu ra. Vào ngày thành công, điều đầu tiên nàng làm chính là tìm đối phương để lấy Trái tim Phượng Hoàng.
Chàng đã tặng nó, vào hôn lễ của bọn họ. Nàng cho rằng đây là kết thúc, bởi vì hoàng đế đã nói với nàng rằng, báu vật như vậy chỉ có thể cất giữ trong hoàng thất, nàng lấy được cũng chính là hoàng gia lấy được.
Mãi đến khi người chung chăn gối chết vì bệnh nặng bộc phát, nàng mới hiểu ra con người vốn dĩ tham lam, Trái tim Phượng Hoàng ở trong tay nàng vẫn chưa tính là kết thúc, ở trong tay hoàng tử cũng chẳng phải là kết thúc, chỉ khi nó nằm trong tay Hoàng đế, mới có thể kết thúc.
Hoàng đế yêu cầu nàng giao Trái tim Phượng Hoàng ra, nhưng nàng đã không còn là cô Công chúa ngoan ngoãn nghe lời phụ hoàng năm xưa nữa rồi, bắt đầu chống đối Hoàng đế. Quan hệ ba con giả dối, bởi vì nàng đã giấu Trái tim Phượng Hoàng đi nên Hoàng đế cũng không làm gì được nàng, lâu ngày nàng cảm thấy như vậy thật nhàm chán, dứt khoát thả ra tin tức chỉ có Hoàng đế và nàng biết, để cả thiên hạ biết Trái tim Phượng Hoàng lợi hại đến nhường nào.
Khi đó nàng nghĩ, bảo vật như vậy, rốt cuộc có thể vạch trần bao nhiêu bộ mặt ghê tởm của con người đây?
Sự thật đã chứng minh, đúng là có không ít người, đệ đệ tốt của nàng, công tử nhẹ nhàng luôn miệng nói sẽ là người bạn tâm giao của nàng, còn cả những người phụ hoàng đã sắp xếp bên cạnh nàng nữa, những cung nữ chăm sóc nàng hơn năm, tất cả đều giống như Hoàng đế, đều muốn tính mạng của nàng.
Trái tim Phượng Hoàng không đến mức sẽ có được cả thiên hạ, nó chỉ có thể tạo ra một thế giới giả, nó quá nhỏ, chỉ có thể chịu được linh hồn của mười mấy người, lặp lại vòng lặp một ngày. Đây là sự thật ngay cả Hoàng đế cũng không biết, nhưng người đó biết, trong đêm tân hôn, chàng đã tháo Trái tim Phượng Hoàng trên tóc Công chúa xuống và nói rằng nếu một ngày, bọn họ sẽ phải chia xa, nếu nàng muốn, vậy hãy dùng Trái tim Phượng Hoàng để đưa chàng vào, không cần hỏi, cũng không cần lo lắng, bởi vì bất kể khi nào, chàng ấy sẽ chỉ trả lời một câu ‘Được’.
Chỉ là chính chàng cũng không ngờ, mình lại đi nhanh như vậy, thậm chí còn không có thời gian để nói lời từ biệt.
Người đó không còn nữa, trên đời này không còn ai có thể chịu được sự cám dỗ của Trái tim Phượng Hoàng, nhìn xung quanh, khắp nơi đều là dục vng tham lam bẩn thỉu và bộ mặt giả dối, dơ, thật dơ dáy.
Nàng mất ba năm để thiết lập một trò chơi, tận mắt chứng kiến những tội ác mà bọn họ gây ra, nàng mới kích hoạt Trái tim Phượng Hoàng. Chiếc trâm vàng vốn khắc ghi tình yêu, cuối cùng lại bị biến thành một luyện ngục đầy dằn vặt, nàng là quản giáo, mà cũng là một tù nhân.
Nàng không hối hận, điều duy nhất nàng thấy tiếc là Hoàng thượng đã phát hiện ra kế hoạch của nàng, sợ ông ta làm hỏng việc nên nàng đành phải giết ông ta trước. Nói đến cũng thật nực cười, vua một nước chết trong cung mà một ngày một đêm cũng không ai biết, người ngoài còn tưởng Hoàng đế đang điên loan đảo phượng ở bên trong, tuyên dâm giữa ban ngày.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, ký ức ùn ùn tràn về, sắc mặt Công chúa cũng dần tốt lên, nàng nhìn Nhan Hành Thạc, khéo môi rũ xuống, “Vậy thì sao?”
Nhan Hành Thạc hé miệng, muốn nói rằng nếu cô cũng có tội, vậy thì không đủ tư cách nhốt bọn tôi. Du Luân nhìn vẻ mặt của anh ta, biết anh lại sắp nói thẳng, cậu ho khan một tiếng, Nhan Hành Thạc bị cắt ngang, Du Luân vội vàng trả lời thay anh.
“Bọn tôi không nhớ gì cả, mỗi ngày đều là một khởi đầu mới, dù cô có hành hạ bọn tôi hết lần này đến lần khác cũng nào có được ích lợi gì đâu, cô là người duy nhất thực sự nhớ rõ mọi thứ, cô làm như vậy, không phải đang trừng phạt bọn tôi, mà là chính cô.”
Lặng lẽ dùng cẳng chân chạm chạm Nhan Hành Thạc, ra hiệu anh nói điều gì đó dễ nghe một chút, Nhan Hành Thạc im lặng một lúc lâu, mới nghẹn ra một câu hơi chút cảm tính: “Đối với người đã biết hối cải, có trừng phạt thêm nữa cũng vô dụng, bởi vì giây phút cô nếm trải cảm giác hối hận, lúc này cô đã đắm chìm trong nỗi đau khổ đằng đẵng rồi.”
Kính Nghiệp Phúc chớp mắt, lập tức đuổi kịp: “Nếu chồng cô nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của cô, nhất định sẽ tha thứ cho cô mà.”
Ánh mắt lạnh như băng của Công chúa chuyển hướng về phía gã, “Ngươi không phải chàng ấy, dựa vào đâu mà kết luận thay chàng?”
Kính Nghiệp Phúc: “……”
Cũng là an ủi, sao chỉ mình gã bị mắng???
Tịch Viễn nhìn hai người họ, đột nhiên nói: “Cô cũng không phải chàng ta, làm sao biết chàng ta có nghĩ như vậy không.”
Khung cảnh đêm qua lại hiện về. Một nhóm người thay phiên nhau ra trận, cố gắng nghĩ xem lời nói như nào mới có thể gây ấn tượng với Công chúa, nhưng cũng giống như đêm qua, dù họ có nói gì thì Công chúa cũng thờ ơ, chỉ khác là đêm qua nàng cười với họ, bây giờ nàng lại vô cảm nhìn họ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ không bị tàn sát, nhưng sắp hết thời gian rồi! Vất vả lắm mới thấy cảm xúc của Công chúa có dấu hiệu thả lỏng, giờ chỉ còn một bước cuối cùng!
Rốt cuộc phải làm sao mới đả động được Công chúa đây?
Khổng Duy Cần lại khôi phục dáng vẻ im lặng như một cậu bé ngoan. Y băng bó vết thương cho Tịch Viễn và lặng lẽ lắng nghe những người khác nói, ai nói chuyện thì y nhìn người đó, ánh mắt hồn nhiên trong giống như một học sinh ngoan chăm chú nghe giảng.
Du Luân nhìn chằm chằm khuôn mặt của y trong một giây, một tia sáng lóe lên trong đầu cậu.
Cậu nhanh chóng túm tay áo của Nhan Hành Thạc, bảo anh truyền lời cho Tịch Viễn.
Tịch Viễn nghe xong, vẻ mặt phức tạp nhìn Du Luân một cái, sau đó mới cúi đầu, tìm kiếm trong nhẫn.
Hắn nhớ mình còn một ‘Siêu trộm thế kỷ’, nhưng quà nhiều quá nên cũng không biết đã nhét vào đâu rồi…
Sử dụng ‘Siêu trộm thế kỷ’ là có thể đánh cắp thứ Du Luân muốn, giao nó cho Khổng Duy Cần, Tịch Viễn thuật lại lời của Du Luân mà không hề bị vấp, Khổng Duy Cần sững sờ, dưới ánh mắt vừa lo lắng vừa mong đợi của Du Luân, y đứng dậy.
Là người duy nhất có mặt ở đây có thể di chuyển, cũng là người duy nhất được Công chúa nhìn với con mắt khác. Khổng Duy Cần vừa di chuyển, mọi người đều nhìn sang.
Ngay cả khi y khác biệt với những người khác và y không muốn giết nàng, thì sự yêu thích Công chúa dành cho y nhiều lắm chỉ tăng từ - lên - mà thôi. Nhìn thấy y đứng lên, phản ứng đầu tiên của Công chúa là khó chịu, phản ứng thứ hai là nhìn thấy thứ y đang cầm trên tay.
Đồng tử Công chúa co chặt, nàng cứng đờ đứng yên, nhìn y từng bước từng bước đi tới trước mặt mình.
Dừng lại một lúc, Khổng Duy Cần làm theo hướng dẫn của Du Luân, vừa nâng tay lên vừa nói: “Buộc tóc thành búi, trâm và thê ta. Tôi không phải chàng ta, nhưng nếu là tôi, tôi sẽ không hy vọng tín vật đính ước mà tôi trao cho cô ấy cuối cùng lại khiến cô ấy đau đớn khôn nguôi.”
Khi trò chuyện, Khổng Duy Cần đã cài chiếc trâm lên tóc của Công chúa, ngay từ lúc bắt đầu, bọn họ đều suy đoán sai rồi, chiếc trâm đó là thật, chỉ là Trái tim Phượng Hoàng đã được sử dụng nên nó không còn tỏa sáng nữa thôi. Nhưng dù có tỏa sáng hay không thì với Công chúa, đây là thứ quý giá nhất mà nàng từng sở hữu.
Du Luân lo lắng đến mức tim đập thình thịch, sư huynh Cần không biết nói lời âu yếm, đã vậy còn không có kỹ thuật diễn xuất, khi y thuật lại lời cậu nói, dáng vẻ khô khan kia khiến Du Luân muốn đập đầu vào tường luôn.
Du Luân sợ không có tác dụng, nhưng cậu không biết rằng, chồng của Công chúa chính là một người chất phác và khô khan, cũng sẽ không nói lời đường ngọt, nhưng lại thường vô tình nói gì đó khiến Công chúa ấm lòng.
Dưới ánh mắt của mọi người, Công chúa từ từ nhắm mắt lại, một lúc sau lại mở ra, theo động tác của nàng, khóe mắt chảy ra giọt lệ, nàng đột nhiên duỗi tay đẩy mạnh ngực Khổng Duy Cần, Khổng Duy Cần bỗng dưng trợn to mắt, chưa kịp phản ứng với cảm giác nóng ran trong lồng nguc thì y chợt nhìn thấy Công chúa nói ba chữ với mình.
“Cảm ơn ngươi.”
……
Mặc dù không biết y là ai, nhưng nhất định y không phải là tể tướng ban đầu. Bản tính không thể thay đổi, người sẽ đưa ra lựa chọn đó thì đã không bị mắc kẹt ở đây ngay từ đầu rồi.
Coi như y là người đó đưa tới đi, sau tất cả, chỉ mình chàng ấy, là người duy nhất trên thế giới này dịu dàng với mình như vậy thôi.
Cả hai đội đều bị đá ra khỏi cửa vào lúc Trái tim Phượng Hoàng đổi chủ, nhưng một đội thì xuất hiện ở lối vào cửa thứ ba và đội còn lại thì xuất hiện ở lối vào cửa thứ tư.
Ngũ Phúc Lâm Môn đều ngỡ ngàng, một lúc lâu sau, Kính Nghiệp Phúc mới đau đớn nói: “Từ giờ trở đi, năm người chúng ta đều phải học bù cách nói lời đường mật thôi.”
Những người khác: “……”
Aiz.
Bên kia, Khăn Quàng cũng sửng sốt một lát, nhưng không bao lâu sau, bọn họ đã phản ứng lại.
Miêu Thắng Nam hưng phấn nhảy cẫng lên: “Vượt qua cửa thật rồi! Sư huynh tuyệt vời quá đi à!!!”
Khổng Duy Cần gãi đầu, “Anh có làm gì đâu, những lời này đó là nhờ đội trưởng dạy anh đó, cây trâm là do Tịch Viễn trộm lấy. Nhưng vị Công chúa này đúng là dễ dỗ thật đấy.”
Du Luân: “……”
Sư huynh Cần, luôn là người kéo thù hận trong vô thức.
Nhưng Ngũ Phúc Lâm Môn không ở đây nên cũng không cần phải lo lắng những cái đó. Thấy Khổng Duy Cần đang ôm một chiếc hộp, ánh mắt Du Luân sáng lên: “Đây là quà tặng kèm sao?! Mau mở ra nhìn thử xem!”
Trước khi đi, Công chúa đã tặng thứ này cho y, Khổng Duy Cần mở chiếc hộp ra, mọi người đều trông mong nhìn nó, vốn tưởng sẽ là một món quà, dù có vô dụng thì cũng là một công cụ, nhưng nó lại trống rỗng, chỉ có một tờ giấy.
“Cái gì vậy nè……”
Triệu Tòng Huy có chút thất vọng, cậu đưa tay cầm tờ giấy lên rồi mở ra, thấy trên đó có vẽ hình viên ngọc Trái tim Phượng Hoàng, bên cạnh có một hàng chữ.
《 Hướng dẫn sử dụng đá năng lượng》.
Tác giả có lời muốn nói: Vì sao Công chúa luôn gọi chồng mình là “Người đó”?
Đáp: Bởi vì tác giả lười đặt tên quá à.
Đá năng lượng là gì?
Đáp: Nếu đã rõ đức hạnh của tác giả, vậy các bạn đừng nên mong đợi sẽ có đáp án nghiêm túc gì.
- -----oOo------