Người nằm bên cạnh nàng vẫn là Amy sao? Vì sao chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà con bé như thay hình đổi dạng thế này? Nhưng nếu không phải Amy thì đây là ai?
Susan nhìn chằm chằm bóng dáng nho nhỏ nằm trên giường, trong lòng đã ra quyết định: Sáng sớm mai nàng sẽ tới từng nhà tìm kiếm cha mẹ ruột của Amy, nếu không tìm thấy thì nàng sẽ không ở lại quá lâu mà mang Amy đi luôn.
Dù không hoàn thành kế hoạch tìm người thân cho con bé cũng chẳng sao, nơi này quá quỷ dị, bọn họ cần sớm rời đi mới tốt.
Nghĩ đến đây Susan thở một hơi đè trong ngực sau đó đứng lên đi tới bên cửa sổ hít một hơi thật sâu.
Trong không khí có mùi tanh nhàn nhạt của nước.
Thôn này cách Ngọc Hà quá gần, từ trong phòng nhìn ra cũng có thể thấy mặt sông bình thản rộng lớn và mấy con dơi đang xoay quanh.
Ngọc Hà……
Nhớ tới địa danh này dạ dày Susan lập tức quay cuồng một trận.
Nàng ta nắm khăn tay thật chặt và nghĩ: Vì sao nàng phải mang Amy tới nơi này? Quê của nàng đẹp như vậy, trời xanh mây trắng, đến nhà cửa cũng tràn ngập ý thơ.
Là chỗ nào trong đầu bị chập mới khiến nàng nghĩ luẩn quẩn trong lòng rồi tìm đến tận nơi này?
Nghĩ tới đây Susan nhón chân đi tới bên cạnh cửa sổ phòng của Triệu Tử Mại lại thấy bên trong đen như mực, không hề đốt đèn, hiển nhiên mọi người đã đi ngủ.
Nàng thở dài, đợi tới ngày mai, muộn nhất là sáng mai nàng sẽ mang Amy đi.
Nàng đã quyết, cũng sẽ không chờ đợi nữa.
Con chó ở trong viện cứ kêu mãi, không phải tiếng kêu hùng hồn vì có người chống lưng mà là tiếng “ăng ẳng” hoảng sợ.
Nhưng Cố Ngọc Doãn lại không muốn đi ra ngoài nhìn: Không thể là trộm, từ khi hắn có trí nhớ tới giờ chưa bao giờ thấy kẻ cắp.
Nơi này nhà nào cũng nghèo, căn bản không có gì để người ta nhớ thương.
Hơn nữa dù có trộm thì sao có thể lắc lư qua lại lâu như thế? Tường viện nhà hắn thấp bé, đừng nói người lớn, ngay cả trẻ con choai choai cũng không ngăn được.
Nếu không phải trộm thì thứ ngoài kia là cái gì?
Cố Ngọc Doãn rùng mình một cái và bỗng nhớ tới khuôn mặt hoàn toàn thay đổi của em trai mình sau khi bị thiêu.
Không phải hắn không nghe thấy tiếng ngầm nghị luận của đám thôn dân, bọn họ đều nói: Ngọc Minh phạm vào quá nhiều tội nghiệt nên mới bị sét đánh chết.
Lúc hắn nghe thấy những lời này thì cực kỳ căm phẫn, Ngọc Minh phạm những tội nghiệt ấy là vì ai? Chẳng lẽ chỉ vì Cố gia ư? Hắn còn không màng nguy hiểm bị quan phủ bắt để thay người dân toàn thôn gánh hết mọi tội lỗi, nhưng hiện tại hắn chết thảm như thế mà bọn họ lại dám nghị luận lời này sau lưng hắn.
Cố Ngọc Doãn đương nhiên khó chịu trong lòng, thế nên hắn dùng chút tiền còn thừa trong nhà đến Thanh Châu mời hai vị đạo sĩ chiêu hồn tới.
Hắn phải chứng minh với người dân trong thôn rằng: Cái chết của Ngọc Minh và những chuyện hắn làm hoàn toàn không liên quan, cũng không có liên hệ gì với những chuyện mà Cố gia đã làm.
Nhưng hiện tại lúc nghe thấy tiếng nức nở mãi không ngừng của con chó săn nhà mình thì kiên định trong lòng Cố Ngọc Doãn lại bắt đầu lung lay sắp đổ.
Bởi vì hắn biết tường viện nhà mình có thể ngăn cản cái gì.
Đó là hai năm trước hắn cứu được một vị đạo sĩ đói khát té xỉu.
Hắn cho ông ta một chén nước và hai miếng bánh màn thầu cao lương.
Vị đạo sĩ gầy trơ xương kia muốn cảm tạ nên đã để lại một dấu tay dính chút máu trên bức tường viện mà Cố Ngọc Doãn mới vừa đắp và đang đợi khô Lúc ấy hắn cực kỳ tức giận bởi vì mặt tường còn chưa khô, cứ vậy vô duyên vô cớ bị người ta in dấu tay lên chẳng phải lấy oán trả ơn sao?
Nhưng lão đạo sĩ lại nhìn thoáng qua giữa mày Cố Ngọc Doãn với vẻ mặt sầu lo mà nói, “Vị cư sĩ này, thứ cho bần đạo nói thẳng, giữa mày của ngươi có một cỗ oán khi di động, nếu không khắc chế thì nó sẽ ảnh hưởng tới tính mệnh của ngươi, hơn nữa,” ông ta dừng một chút và nhìn Ngọc Hà bĩnh tĩnh rộng lớn phía sau và nói tiếp, “Hơn nữa nơi này sợ là một mảnh đất xấu, ngươi phải nhanh chóng rời đi mới tốt.”
“Đất xấu ư?” Cố Ngọc Doãn rất khinh thường mà cười cười nói, “Cố gia đã ở đây nhiều đời, gốc rễ của ta cũng ở đây, nếu nó là mảnh đất xấu thì chỉ sợ chúng ta sẽ chẳng kéo dài được tới giờ?”
Lão đạo lắc đầu nói, “Chỉ sợ vận số đã hết, haizzz…… ngươi bị bưng tai bịt mắt nên ta có nói nhiều cũng vô ích.
Cư sĩ, chỉ có thể mong ngươi nhiều phúc.
Dấu tay này có thể bảo hộ được ngươi nhất thời chứ không bảo vệ được ngươi một đời, càng không bảo vệ được toàn bộ Tam Bình thôn.”
Nói xong lão đạo tập tễnh rời đi, Cố Ngọc Doãn nhìn theo ông ta đi xa rồi mới dùng bùn đè lên dấu tay dính máu kia.
Hiện giờ trong màn đêm khuya khoắt hắn bỗng thấy may mắn vì năm đó mình đã nổi lòng trắc ẩn cứu lão đạo sĩ kia.
Nếu không như thế thì cái thứ ngoài tường viện kia không phải sẽ đi vào như giẫm trên đất bằng ư? Nó sẽ chui vào cửa phòng rồi thần không biết quỷ không hay mà đi tới trước giường của hắn……
Cố Ngọc Doãn dùng sức nuốt nước miếng một cái sau đó vươn tay ra khỏi ổ chăn dùng sức đánh lên mặt mình để bản thân thoát khỏi ý nghĩ hoang đường kia.
Từ khi nào mà hắn lại trở nên nhát gan như vậy? Chẳng lẽ cái chết của Ngọc Minh là một đốm lửa kích hoạt thứ hắn vẫn luôn giấu trong lòng.
Thứ kia tựa như vực sâu không thấy đáy, một khi mở ra sẽ tuôn trào đến vô cùng vô tận, mãi tới khi cắn nuốt cả người hắn.
Sẽ không, hắn lắc lắc đầu, sẽ không, làm gì có cái gì mà oán khí? Mặc dù có thì cũng không thể tìm mình hắn được.
Mọi việc hắn làm đều vì cái thôn này, vì nhiều người có thể sống sót hơn.
“Sét” này bất kể thế nào cũng không thể đánh trên người hắn được, một mình hắn phải gánh thì quá không công bằng.
Nhưng dù nghĩ thế Cố Ngọc Doãn vẫn bò ra từ trong ổ chăn, hắn nghe thấy vợ mình nằm bên cạnh nhẹ hắt xì một cái thì nhanh chóng đắp chăn kỹ cho nàng ấy.
Hắn nhẹ nhàng xuống giường, sờ soạng đi ra cửa vào trong viện.
Kỳ thật lúc mới bò ra khỏi giường hắn còn chưa hạ quyết tâm nhưng lúc hắn đi tới cửa phòng và ngửi được mùi tanh của nước sông Ngọc Hà thì Cố Ngọc Doãn lại lập tức kiên định.
Hắn muốn xem rốt cuộc bên ngoài tường viện có cái gì? Bởi vì cái thứ kia không những có thể chính là hung thủ giết Cố Ngọc Minh, mà còn liên quan tới nửa đời trước của hắn.
Nhiều năm như vậy chuyện hắn làm là chính xác hay sai lầm? Rốt cuộc hắn là tên đao phủ tay nhuộm máu tươi hay tấm gương anh hùng?
Hắn đứng bất động ở cửa viện, bên cạnh là con chó săn to lớn.
Vừa thấy chủ nhân nó giống như có thêm dũng khí và bắt đầu gào lên với thứ bên ngoài.
Giọng nó không lớn nhưng theo hướng nó sủa Cố Ngọc Doãn lại thấy thứ kia.
Xuyên qua khe cửa hẹp hắn thấy một đôi chân, chưa bằng nửa bàn tay hắn, rõ ràng là chân của đứa nhỏ mới sinh chưa được bao lâu.
Nhưng đứa nhỏ mới tuổi ấy làm sao đứng được? Huống chi trên đôi chân kia còn dính đầy tro bụi, giống như bị khói đặc hun.