Cố Ngọc Doãn cảm thấy có thứ gì đó đè lên ngực mình siết chặt lại, một hơi cũng không thở nổi.
Hắn muốn nắm chặt nắm tay nhưng mỗi ngón tay đều run lên, lòng bàn tay toàn là mồ hôi, không sao nắm chặt được.
Nó tới, cái thứ vẫn luôn bị hắn giấu trong lòng và lẩn tránh lúc này rốt cuộc cũng xuất hiện.
Cố Ngọc Doãn thậm chí còn chưa từng mơ thấy nó, hoặc nói đúng hơn mỗi khi chạm tới nó thì hắn đều nói với chính mình: Hắn không sai, kẻ sai là phiến đất cằn cỗi này, là Ngọc Hà mỗi năm đều dâng nước, là chức trách của một lí chính mà hắn không thể không làm……
Sao người sai lại là hắn được?
Nhưng cái thứ ngoài cửa kia có vẻ không nghĩ thế.
Nếu không nó sẽ không đứng thật lâu ở đây, thậm chí Cố Ngọc Doãn còn có thể cảm giác được một ánh mắt xuyên qua tấm ván cửa hơi mỏng và dán lên người mình.
Cùng với cái này còn có từng tiếng nức nở vòng quanh……
“Hổ ác không ăn thịt con, nhân gian vạn vật đều có linh tính, không phải muốn làm gì cũng được.
Máu chảy đầm đìa, có lời không thể nói, trẻ con bị nhấn chìm, thật lâu cho đến chết.
Xin khuyên người trên thế gian, thiên đạo còn đó.
Chớ tưởng trẻ nhỏ si ngốc, không biết oán hận.
Lấy mạng của người khác ắt sẽ gặp báo ứng, tuyệt tự, giảm thọ, xuống đến âm ty sẽ phải chịu phản phệ.
Vương pháp có thể trốn, nhưng đạo trời làm sao đây.
Kiếp này và kiếp sau tội ai cũng không thể tránh……”
Vương pháp có thể trốn nhưng đạo trời làm sao đây, kiếp này và kiếp sau tội ai cũng không thể trốn.
Đôi chân kia đi gần hơn về phía cửa, Cố Ngọc Doãn thấy cái cổng tre đơn bạc lắc lư vài cái, chợt có vài ngón tay từ khe cửa thò vào.
Đó là những ngón tay vừa nhỏ vừa ngắn, gần giống một cây cỏ khô.
Nhưng móng tay lại đen thui, giống hệt đôi chân kia, như bị khói đặc hun.
Tay nhỏ lúc này bắt đầu đập lên cửa, phanh, phanh, phanh nện vào trong lòng Cố Ngọc Doãn, theo trái tim trong thân thể hắn nhẹ nhàng rung động.
Con chó săn ở bên cạnh có lẽ cũng cảm thấy sợ hãi của chủ nhân nên khí thế mất hết, nó nức nở lui về sau.
Lúc này hắn chợt bừng tỉnh và nhớ lại một chuyện mấy năm trước: Đứa nhỏ trong giỏ tre, lúc đó nó còn chưa được nửa tuổi, dùng ngón tay bé nhỏ yếu ớt nắm lấy tay áo hắn.
Hắn giật ra mấy lần cũng không hất được mấy ngón tay kia, chỉ có thể bẻ từng ngón ra.
Đứa nhỏ mới từng ấy tuổi sẽ không biết hắn đang định làm gì nàng, nhưng vì sao nàng lại túm chặt áo hắn không muốn buông tay như thế? Chẳng lẽ nàng đã ý thức được vận rủi mình sắp phải đối mặt ư? Chẳng lẽ nàng đang nỗ lực cố gắng cầu xin hắn bố thí cho nàng chút thương hại ư?
Lòng Cố Ngọc Doãn run lên, nhưng rất nhanh hắn lại sắt đá hạ quyết tâm: Ta không có thương hại, ta làm gì có tư cách bố thí cho ngươi cái gì.
Nếu ngươi sống thì sẽ có một người vì ngươi mà chết, lương thực chỉ có từng ấy, đều là do trời ban, ngươi cũng không thể trách ai.
Nhưng hiện tại hắn lại có chút dao động, nhiều năm như thế không biết lựa chọn của hắn, của bọn họ có đúng không? Hoặc nói đúng ra thì bất luận đúng sai, tại sao chỉ có bọn họ có quyền lựa chọn còn những đứa nhỏ nằm trong tã lót kia lại chỉ có thể đón nhận kết quả vô tình nhất?
Cố Ngọc Doãn run lập cập, hiện tại trong đầu hắn hỗn loạn hơn cả nỗi sợ hãi trong lòng.
Hắn nhìn cái cổng tre đong đưa, mồm thở phì phò, sắc mặt trắng bệch.
Cuối cùng một tiếng gà gáy sáng vang lên, bầu trời cũng dần bừng sáng.
“Rốt cuộc Cố lí chính có tới không? Nếu còn chờ nữa sẽ tới trưa, đến khi ấy dương khí mạnh nhất, hồn không thêu được đâu.” Mục què ngồi xổm ở góc tường vừa ngáp vừa nhìn và nói với Vu thị lúc này đang đứng bên cạnh cỗ quan tài trong sân mà im lặng.
Vu thị hình như không nghe thấy lời ông ta, nàng chỉ nhìn quan tài bất động.
Chỉ có đứa nhỏ tên Thâm Nhi đứng ở bên cạnh là đáp, “Để cháu tới nhà bá bá gọi người nhanh tới đây.”
“Thật hiểu chuyện, còn nhỏ như vậy đã biết thay mẹ gánh vác,” Mục Tiểu Ngọ đi qua sờ đỉnh đầu tròn xoe của Thâm Nhi và nói, “Sáng nay cháo cháu nấu cũng ăn ngon, Thâm Nhi đúng là có năng lực.”
Thâm Nhi ít khi được người ta khích lệ, lúc này nghe Mục Tiểu Ngọ nói như vậy thì hắn rất ngượng ngùng mà đỏ bừng mặt rồi vội vàng đi đến cửa Nhưng mới vừa mở cửa hắn lại đụng phải Triệu Tử Mại, Susan và Amy từ ngoài tiến vào.
Bộ dạng thất vọng của ba người vừa nhìn đã biết là không được việc.
“Không tìm được mẹ ngươi sao?” Thâm Nhi thấy Amy bĩu môi cong đến độ sắp treo được chai dầu thì giống như làm ảo thuật mà lấy từ sau lưng ra một con thỏ bện bằng cỏ nhét vào tay Amy và nói, “Con thỏ đã đói bụng và muốn ăn cỏ, ngươi giúp ta nhìn nó và tìm cho nó ít cỏ nhé.”
Nghe xong lời này khuôn mặt mây đen giăng đầy của Amy lập tức thả lỏng.
Nàng buông tay Susan sau đó sốt ruột hoảng hốt chạy ra chỗ bụi cỏ ngoài phòng, miệng hò hét, “Thỏ con, chỗ này nhiều cỏ lắm, mày đừng vội, ăn chậm một chút sẽ không đói bụng.”
“Mike xem kìa, chúng ta không sao dỗ được con bé thế mà đứa nhỏ này chỉ nói một câu nàng đã lại tươi sáng như thường.” Susan thấy con gái vui vẻ thì bản thân cũng vui theo.
“Cho nên mới nói chỉ có trẻ con mới hiểu tâm tư của trẻ con.” Triệu Tử Mại cúi người nhìn Thâm Nhi và nhẹ giọng hỏi, “Thâm Nhi, cháu muốn đi đâu vậy? Sao vội vàng thế?”
Thâm Nhi vốn luôn nơm nớp sợ Triệu Tử Mại vì đứa nhỏ chưa từng thấy quan viên nào tới từ kinh thành.
Hắn nhìn mũi giày của mình và nhỏ giọng nói, “Cháu muốn đi tìm đại bá, đã tới giờ rồi và vị tỷ tỷ kia phải thêu hồn cho cha.”
“Vậy cháu không cần đi làm gì, đại bá của cháu bị ốm, chúng ta vừa đi ngang qua nhà hắn và thấy đại bá mẫu của cháu nói thế.
Nhưng cháu không cần lo lắng quá, hắn chỉ bị phong hàn, qua mấy ngày sẽ bình phục.” Triệu Tử Mại thấy Thâm Nhi không dám nhìn mình thì giọng cũng nhẹ hơn nhiều.
Nói xong hắn vẫy tay với Mục Tiểu Ngọ và nói, “Có thể bắt đầu rồi, đừng để trễ canh giờ.”
Mục Tiểu Ngọ một tay cầm một cái hộp gỗ màu đỏ và nhẹ nhàng mở nó ra.
Vu thị trợn mắt nhìn cái hộp gỗ cực kỳ bình thường kia, vốn nghĩ mở ra sẽ có hào quang lấp lánh nhưng nàng ta đoán sai rồi: Bên trong hộp gỗ chỉ có một cây châm đồng, dài chừng một lóng tay, trông không khác gì một cây kim thêu bình thường.
“Chỉ bằng cây châm này có thể thêu được hồn của Ngọc Minh trở về sao?” Vu thị không hề che giấu nghi hoặc trong lòng mà khẽ cắn môi nói ra những lời này.
Mục Tiểu Ngọ cong môi cười và lấy châm ra cầm giữa hai ngón tay rồi nhẹ giọng nói với nàng ta, “Hồn phách rời thân thể không tan biến mà có thể gọi về.
Có thể lấy tay hoặc dùng lời mà gọi, cũng có thể kết hợp cả hai.
Nhưng có vài hồn phách không muốn trở về thì chỉ có thể dùng châm này thêu lại, mạnh mẽ triệu hồi.
Đây gọi là ‘thêu linh’.”