Việt Phương hơi hoảng hốt, mặt đỏ lên khiến tim đập mạnh, cô gần nữa lại ở cùng tên biến thái này xuất hiện cảm xúc kì lạ, cảm giác này giống như cảm giác cô ở bên cạnh Thiên Phong, Việt Phương cảm thấy hoảng loạn, bởi vì anh ta không phải là Thiên Phong, nếu là Thiên Phong thì dù cô có lớn có thay đổi thế nào, anh cũng đã nhìn thấy bức tranh đó, lẽ nào anh không nhận ra cô. Anh ta không phải là Thiên Phong.
Cô ngẩng mặt nhìn Thiên Phong trừng trừng, thật sự muốn nhìn đôi mắt đằng sau cặp kính kia của anh. Nhưng hai tay cô lại bị anh giữ chặt, chân cũng không động đậy được, cho nên Việt Phương đã dùng đầu mình đập mạnh vào mặt Thiên Phong. Vì chiều cao của cô có hạn, chỉ nhỉn hơn vai anh một tí thôi, nhưng Thiên Phong lại dùng chân để khống chế chân cô nên người anh cũng thấp xuống, cho nên đầu cô đập ngay vào cánh mũi của anh.
- Cốp…..
Một âm thanh vang dội vang lên ngay khoảng khách đầu cô chạm vào mũi Thiên Phong, tiếp đó là một tiếng thét vang dội.
Thiên Phong buông hai tay Việt Phương ra, lảo đảo lùi lại, đưa tay bụm lấy mũi của mình.
Việt Phương đã được giải thoát hai cánh tay, cô xoa xoa trán của mình, cú đập quá mạnh, trán của cô cũng đau vô cùng. Cô cũng xoay xẩm mặt mình sau cú đập.
Việt Phương nhăn nhăn mặt nhìn về phía Thiên Phong, cô gần như chết lặn khi thấy từ cánh tay che mũi của Thiên Phong đang tuồn ra một dòng máu đỏ tươi. Việt Phương không ngờ cú đập đầu của mình lại gây ra chuyện như thế. Cô hốt hỏang thét lên:
- Xin lỗi anh, tôi không cố ý.
Thiên Phong bị đau muốn mắng cô cũng không có tâm trạng mắng, đã thấy cô lao đến bên anh, đưa tay nâng mặt anh lên, ngửa đầu anh ra sau, rồi bảo:
- Giữ yên nào.
Thiên Phong rất giận, anh hờn dỗi đẫy tay cô ra, nhưng Việt Phương đã nghiêm giọng nói:
- Ngoan ngoãn đi, có muốn bị ăn đòn nữa hay không?
Nói xong, Việt Phương với Thiên Phong đều sửng sốt bất động, Việt Phương trong lúc lo lắng đã quên mất, cô dám dùng giọng điệu của cô giáo để ra lệnh cho anh. Biết mình sai càng thêm sai, Việt Phương cố cười ngượng nhẹ nhàng bảo:
- Anh đang chảy máu, đừng cử động mạnh nữa kẻo máu lại chảy ra. Lại đằng ghế ngồi đi, tui giúp anh ngăn máu chảy tiếp.
Thiên Phong thật sự muốn đánh cô một trận, nhưng nghĩ cô nói đúng, đành theo tay dìu của cô đi đến ghế ngồi.
Việt Phương vội vàng dùng khăn giấy trên mặt bàn giúp anh lau đi vết máu. Sau khi máu đã ngừng chảy để cho chắc ăn cô se khăn giấy thành hai cục tròn dài nhét vào lỗ mũi của Thiên Phong, sau đó không nhịn được cười khi nhìn bộ dạng lòng thòng hai cục khăn giấy như vậy của anh.
- Cô còn dám cười – Thiên Phong tức giận gầm lên.
- Được được…tôi không cười nữa – Việt Phương vội nín cười cầu hòa nói.
- Bao nhiêu năm rồi tôi chưa từng bị chảy máu, càng không ai dám làm tôi chảy máu vậy mà cô lại….- Thiên Phong tức giận đến nổi gân xanh trên chán, ghiến răng nhìn Việt Phương nói.
- Chuyện cũng đã lỡ rồi, anh làm gì mà phải to tiếng đến nhu thế chứ? – Việt Phương cũng lớn tiếng quát lại.
- Cô có biết đây là tội hành hung người khác hay không? – Thiên Phong nhìn cô đầy đe dọa.
- Đâu phải tôi cố ý đâu, tại anh trước chứ bộ. Tôi là con gái mà, có con gái ai trong tình huống đó mà không hoảng sợ đâu. Chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi, với lại chỉ …chỉ là chảy một chút máu thôi mà – Việt Phương chưng ra vẻ mặt ăn năn vô cùng nói. Thiên Phong là người có tiền, thật sự là nếu anh ta làm lớn chuyện này ra, thì cô quả thật là khó tránh được, cho nên Việt Phương biết mình cần phải mềm mỏng với anh hơn để được tha thứ.
- Cái gì? Cô cho đây chỉ là chuyện chảy một chút máu thôi sao? – Thiên Phong trợn mắt nhìn cô đầy hung dữ.
Việt Phương nhìn vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống cô của Thiên Phong, trong lòng lo lắng vô cùng, có khi nào anh ta ghét cô rồi ghét lây sang trường học hay không? Như vậy thì trường sẽ không có kinh phí, hy vọng của các thầy cô và các em nhỏ tiêu tan. Cô chắc chắn sẽ không còn mặt mũi nào để nhìn mọi người nữa mất. Cho nên trong lúc quẩn trí, Việt Phương đã nói ra một điều mà khiến cô muốn cắn lưỡi chết ngay tại chỗ.
- Dù sao chảy có nhiêu đó máu cũng đâu có gì. Anh xem, phụ nữ mỗi tháng chảy máu gấp mấy lần anh bây giờ nhưng đâu có ai ca thán gì đâu.
Việt Phương nói xong mới biết mình đã lỡi lời đến thế nào, cô xấu hổ ré lên một tiếng vội vã lấy tay che mặt lại. Tâm trạng cô hiện giờ thật sự là chỉ mong có cái lỗ nào bị nứt để mà chui xuống trốn cho khỏi bẽ mặt.
Thiên Phong nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng vội vã che lại của cô không khỏi tức cười, cơn giận cùng cơn đau cũng xẹp xuống, anh cười trêu cô:
- Cô có phải là con gái không vậy?
- Vậy mẹ anh có phải là đàn bà không? – Nghe Thiên Phong cười lớn và trêu chọc mình, Việt Phương đã bớt xấu hổ, cô bĩu môi hỏi lại Thiên Phong một câu, nhưng trước khi Thiên Phong kịp phản ứng gì trước câu nói của cô, Việt Phương đã hĩnh mũi bảo – Nè! Anh cười rồi tức là không giận nữa đúng không? Không được dùng bảo lực nhé.
- Xì – Thiên Phong bật cười bĩu môi lại với cô và nói – Bụng dạ tôi không có hẹp hòi như cô, cũng không có hay nổi cơn điên nhảy vào đánh người như cô đâu.
- Bộ tôi muốn đánh anh sao – Nhắc đến chuyện này, Việt Phương lại thấy tức giận, giọng cô trở nên cộc cằn – Anh có biết mấy bức tranh này còn quý hơn sinh mạng của tôi hay không? Anh đã xé nó đi như thế chỉ bị mấy đánh của tôi là may rồi.
- Ai nói đó là của cô – Thiên Phong cao giọng chất vấn, mắt anh nhìn cô khinh bỉ - Nhìn kỹ lại đi.
Việt Phương liếc mắt nhìn kỹ mấy bức tranh bị xé rách trên bàn được cô chấp vá lại lần nữa, từng đường nét rõ ràng rất giống bức tranh của Thiên Phong, giống y như đúc, nhưng mà không có chữ ký của Thiên Phong. Việt Phương sững sờ há hốc miệng quay lại nhìn Thiên Phong.
Thiên Phong nhướn mày đắc ý nhìn cô nói:
- Thế nào? Cô nợ tôi một lời xin lỗi đó nhé. Còn nữa, cô đừng nghĩ là xoa cái clip trong điện thoại của tọi đi là xong chuyện. May mắn là tôi đã kịp lưu nó vào lap top rồi.
- Anh….- Việt Phương tức giận nhưng cố nén giận, bởi vì cô biết mình đấu không lại anh ta.
- Ngoan ngoãn làm osin nấu cơm cho tôi đi, tôi đi tắm, lát sau tôi hy vọng trên bàn đã có mấy món ăn rồi – Thiên Phong đứng dậy vỗ đầu cô nói.
Việt Phương cảm thấy anh vừa xem mình là osin vừa xem mình như chó con mà vỗ đầu như thế thì tức lắm, cô nhìn thấy hai lỗ mũi vẫn còn quấn khăn của anh, vội vã lấy điện thoại ra và kêu lên:
- Jony!
Thiên Phong vừa quay mặt lại thì đã bị chụp hình cái tách, không những một mà là mấy tấm liền, Việt Phương giơ giơ cái điện thoại này trước mặt anh, cười đắc ý nói:
- Tôi sẽ đem mấy tấm hình này đến công ty anh phát ọi người xem, haha, không biết họ nghĩ sao về anh với hai cục khăn giấy nhỉ.
Thiên Phong bị đe dọa, anh siết chặt tay, biết đâu cô làm liều, thật sự đem đến công ty anh phát ọi người xem thì đúng là mất hết hình tượng, cho nên Thiên Phong nhào đến giật điện thoại của cô.
Cả hai giằng co, cuối cùng ngã rạp trên sofa cùng nhau, cả người Thiên Phong đè lên người Việt Phương, môi Thiên Phong lần nữa chạm vào môi Việt Phương khiến cả hai sững sờ nhìn nhau.
Cánh cửa nhà bỗng mở ra, Việt Tình từ bên ngoài đi vào.
Việt Tình nhìn sững khi thấy hai người đang nằm trên ghế sofa, trong mắt cô, hình ảnh của hai người khiến người ta không thể không khiến người ta nghĩ sai lệch.
Việt Phương đang trong lúc bối rối thì xuất hiện trước mặt cô một gương mặt khá giống cô, nhưng nước da trắng mịn hơn, từng nét trên gương mặt được trang điểm rất kỹ lưỡng, tóc cũng đưỡng uốn lọn bồng bềnh, càng khiến cho gương mặt trở nên xinh đẹp. Chiếc váy bằng ren mà Việt Tình mặc bó sát thân hình đẹp khiến côp trở nên hấp dẫn hơn bao giờ hết.
Việt Phương khá bất ngờ trước sự xuất hiện của Việt Tình, nhất là ngay tại chỗ này, ngay nhà của tên biến thái chứ không phải nhà ông bà cô. Cô nằm im tròn mắt nhìn vẻ kinh ngạc của Việt Tình.
- Bịch….- Chiếc tùi xách đeo trên vai màu trắng dây xích vàng cầu kì rất hợp với kiểu tóc và bộ váy của Việt Tình bỗng rơi xuống đất.
Thiên Phong cũng đang bất ngờ trước cái chạm môi nhưng thấy Việt Phương tự nhiên nằm im anh liền thừa cơ hội giành lấy chiếc điện thoại trong tay Việt Phương, vừa nhỏm dậy mĩm cười đắc thắng thì nghe tiếng đồ đạc rơi xuống sau lưng, giật mình quay lại nhìn.
- Hai người…hai người – Việt Tình nhìn hai người họ run run nói không nên lời.
Việt Phương vội vàng nhổm người ngồi dậy, thái độ vừa bối rối vừa ngại ngùng vô cùng, cô xấu hổ định lên tiếng giải thích với Việt Tình tình cảnh vừa nhìn thấy.
Thiên Phong quay đầu nhìn thấy Việt Tình thì nghiêm sắc mặt, gương mặt trở lại vẻ lạnh băng thường trực, anh đứng thẳng dậy, bình thản sữa lại quần áo hơi bị nhăm nhúm của mình, anh nhìn Việt Tình lên tiếng:
- Sao em lại xuống đây?
Việt Tình khẽ đưa mắt lườm Việt Phương lúc này đang bắt đầu ngồi dậy cũng kéo vạt áo xuống cho ngay ngắn, lấy giỏ xách ra khỏi tay quăng xuống ghế nhìn Thiên Phong, giọng nói điềm tĩnh hỏi những vẫn chứa sự tức giận trong đó.
- Jony, hai người vừa rồi là …
Nhưng cô chợt nhìn thấy mũi của Thiên Phong gắn hai cục khăn giấy thì mặt tái lại không muốn chất vấn nữa mà chuyển sang lo lắng hỏi:
- Jony! Mũi anh làm sao thế. Anh bị chảy máu cam sao?
Việt Tình đưa tay muốn chạm vào mũi của Thiên Phong nhưng anh ngăn lại.
- Không sao, đã hết chảy rồi - Thiên Phong vừa nói vừa đưa tay rút ra hai cuộn giấy quấn trong mũi mình. Trên đầu hai cuộn giấy vẫn còn vệt máu tuy đã khô nhưng vẫn khiến Việt Tình hơi cau mày.
- Vừa rồi hai người…- Việt Tình vẫn không quen hình ảnh mình vừa thấy tỏ vẻ e dè hỏi.
- Anh muốn lấy điện thoại trong tay cô ấy – Thiên Phong không giải thích gì nhiều chỉ nói ngắn gọn như thế.
- Lấy điện thoại, sao lại phải lấy điện thoại – Việt Tình lấy làm khó hiểu, cau mày quay lại nhìn Việt Phương.
Viêt Phương thấy Việt Tình nhìn mình, cô đứng dậy hắng giọng nói:
- Không có gì đâu chị. Là lỗi tại em thôi.
- Sao em lại ở đây – Việt Tình hơi cáu gắt nhìn Việt Phương hỏi, trong mắt chứa đầy sự khó chịu khi nhìn Việt Phương.
- Em là người lo cơm nước cho anh ấy – Việt Phương vội vàng đáp lời Việt Tình vì sợ Thiên Phong nói ra việc cô phá phách nên mới bị bắt ép như thế nên nhấn mạnh thêm - Em được thuê.
Thiên Phong liếc mắt nhìn Việt Phương sau đó tủm tĩm cười, Việt Phương thấy Thiên Phong lườm mình, cô cảm thấy xấu hổ vì lời nói dối của mình. Cô cúi gằm đầu lại nói:
- Em đi làm đồ ăn sáng đây.
- Thôi khỏi đi. Tụi chị sẽ ra ngoài ăn – Việt Tình sau khi nghe Việt Phương phân trần cũng thấy nhẹ nhỏm nhiều hơn, giọng nói cũng có phần dịu lại.
- Nếu vậy thì em về nhà trước đây – Việt Phương nhân cơ hội này liền vội vàng tìm cớ rời đi. Cô vẫn không thích lắm việc ở lại nói chuyện với Việt Tình.
Cô bước ngang qua Việt Tình rồi tiến tới bên Thiên Phong giật lại cái điện thoại của mình trong tay anh, còn hĩnh mũi tỏ ý khinh bỉ Thiên Phong trước khi ra về.
Việt Phương đi rồi, Việt Tình lập tức sà vào lòng Thiên Phong nũng nịu:
- Jony, em nhớ anh.
Sau đó cô ngước mắt nhìn Thiên Phong với ý trách móc.
- Chẳng phải đã hứa là gọi cho em hay sao? Sao lại không gọi điện.
Trước lời hờn dỗi của Việt Tình, Thiên Phong cũng không có ý muốn giải thích nhiều, chỉ nói hai từ khô khốc:
- Anh bận.
Việt Tình nghe giọng Thiên Phong lạnh lùng cũng không có ý trách móc điều gì, cô đã quá quen với giọng điệu của Thiên Phong nên không hề phật ý. Chỉ cười tươi bảo:
- Em biết anh bận, cho nên vừa rảnh là em chạy xuống đây thăm anh ngay. Anh nói xem, em có đáng thương không?
Việt Tình cười nhìn Thiên Phong, mắt mơ màng khép hờ lại, người hơi nhón lên, môi cũng đưa về phía trước.
Thiên Phong nhìn gương mặt xinh đẹp của Việt Tình, tay anh ôm trọn thân người của cô. Cô xinh đẹp, thông minh, rất biết ý người, hai năm nay cô ở bên anh, anh cảm thấy rất thoải mái, cô không giống các cô gái khác, bắt người yêu phải chiều chuộng hay gò bó anh. Hơn nữa, cô là người mà anh luôn tìm kiếm, là cô bé trong bức hình với anh, cho nên anh chọn cô. Nhưng trong lòng Thiên Phong luôn có một cảm giác trống rỗng, một cảm giác mơ hồ không diễn tả được.
Trái tim anh không hề đập mạnh khi nhìn thấy cô, ôm cô trong tay cũng không hề thấy cảm giác ngọt ngào của yêu thương.