Việt Tình không thấy Thiên Phong có hành động gì, cô khẽ mở mắt ra nhìn Thiên Phong, anh đang bần thần nhìn cô, Việt Tình hơi lo lắng, cô khẽ lắc tay Thiên Phong gọi khẽ.
- Anh sao vậy?
Thiên Phong giật mình, sắc mặt trở lại bình thường, anh đẩy nhẹ người Việt Tình ra cố cười bảo:
- Anh mới tập thể dục xong, người bẩn lắm, để anh đi tắm rồi mình cùng đi ăn sáng.
Nói rồi Thiên Phong quay lưng đi lên lầu, Việt Tình có chút thất vọng, cô dõi mắt nhìn theo bóng dáng Thiên Phong đi lên lầu thở dài. Cô biết ở bên cạnh Thiên Phong thì không nên gò bó anh, nếu không chỉ càng nhận lấy sự thờ ơ xa lánh của anh mà thôi. Cô yêu anh, muốn ở bên cạnh anh, cho nên cô biết mình cần phải nhẫn nại chờ đợi, cho đến một ngày anh hoàn toàn thuộc về cô. Từ bao lâu nay, cô là người con gái duy nhất có thể ở gần bên anh, phần thắng này, cô nắm chắc.
Vấn đề là nằm ở thời gian.
Cô còn trẻ, thời gian còn dài, cô có thể chờ đợi.
Cô là người có tham vọng, Thiên Phong lại là người thỏa mãn tham vọng của cô.
Việt Tình khẽ cười một cái đầy hàm chứa rồi bước theo Thiên Phong đi lên lầu.
Vừa lần mò tìm ra phòng của Thiên Phong, Việt Tình tự đẩy cửa bước vào, cô nghe tiếng nước chảy phát ra phía sau ánh cửa ở góc phòng, cô biết là Thiên Phong đang tắm, cô khẽ cười bước vào quan sát căn phòng mà Thiên Phong ở mấy ngày hôm nay. Căn phòng nhìn ra bên ngoài rất đẹp. Một màu xanh bạt ngàn của lúa mới, đẹp dịu dàng và đầy thơ mộng.
Việt Tình thích thú ngẫm nghĩ:” Không ngờ nơi này lại đẹp đến thế”. Cô về quê rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ cô đi quá xa nhà, thường chỉ quanh quẩn ngoài vuồn mà thôi. Đường dưới quê không như đường thành phố, nhỏ hẹp và sình lầy, đi một chút là dính bùn trông rất dơ, mà những đôi giầy của cô đều rất đắc tiền, cô không muốn làm bẩn nó chút nào.
Việt Tình đưa tay mở cửa ban công ra, một làn gió nhẹ thổi vào kéo theo hương lúa non thơm lừng. Cô bước ra ban công một lúc nhìn ngắm mọi vẻ đẹp trong tầm mắt mình rồi mới quay vào bên trong, quét qua tầm mắt cô là một khung tranh được bao phủ.
Việt Tình cảm thấy tò mò, cô bước nhanh đến trước khung tranh, đưa tay vén bức tranh lên.
Một luồng điện chạy khắp thân thể cô, cả người run lên, bàn tay cầm tấm khăn che phủ run run đến nỗi đánh rơi nó xuống mặt sàn.
Việt Tình hô hấp thật nhanh, cô chớp mắt nhìn chầm chầm vào bức tranh, nơi mà gương mặt của cô hiển hiện trên đó.
- Không thể nào?
Việt Tình reo nhỏ hoảng hốt lùi về sau mấy bước.
Cô bé gái trong bức tranh, cô biết rõ người đó là Việt Phương chứ không phải là cô, nhưng bé trai bên trong bức tranh thì cô biết rõ đó chính là Thiên Phong. Lúc ở mỹ, cô từng xem album lúc nhỏ của anh, cho nên Việt Tình có thể khẳng định cậu bé trong tranh chẳng phải ai khác ngoài Thiên Phong.
Nhưng vì sao lại có bức tranh này ở đây?
Việt Tình nhíu mày nhìn phần chữ ký bên góc dưới bức tranh, là chữ ký của Việt Phương. Vậy thì bức tranh này do Việt Phương vẽ. Nhưng làm sao Việt Phương lại biết được Thiên Phong lúc nhỏ, còn vẽ hai người chung như thế? Chẳng lẽ….
Một suy nghĩ lóe lên trong lòng Việt Tình, cô bỗng dùng tay ôm lấy hai bên vai mình, khẽ rùng mình một cái, cô cố lắc đầu xua đi suy nghĩ vừa choáng qua của mình.
Lần nữa nhìn bức tranh trước mặt, nụ cười của Việt Phương rất đẹp, rất hồn nhiên, đầy sự vui vẻ yêu đời. Ngoại trừ lúc nhỏ, trước tuổi, cô mới thấy nụ cười này của Việt Phương, còn sau này, cô chưa từng thấy.
Việt Tình hít thật sâu rồi gập người cúi xuống nhặt chiếc khăn rồi phủ lại như lúc ban đầu, xong rồi cô khẽ thở dài, ánh mắt trầm xuống.
Việt Tình khẽ nhắm mắt nhớ lại những ngày tháng mình bắt đầu du học bên mỹ.
Cô luôn cố gắng hết sức mình, chứng tỏ khả năng của mình ọi người nhìn thấy, cho nên đôi lúc cô cảm thấy căng thẳng và mệt mỏi. Những ngày cuối tuần là những ngày mà cô thấy thoải mái nhất, bởi vì có thể một mình rảo bước đi trên phố thư giản.
Cô lang thang đến đài phun nước ở quảng trường, vô tình qua vào một chàng trai đang đứng chụp hình đàn chim bồ câu bay lên.
- Xin lỗi – Cô vội vàng nói.
Nhưng đáp lại cô là sự thờ ơ sau đó bỏ đi của anh ta. Nhưng gương mặt điển trai, ánh mắt sâu, cùng vẻ lạnh lùng của anh lại thu hút cô, khiến cô ngẩng ngơ nhìn theo bóng dáng anh. Việt Tình cảm thấy luyến tiếc vì không biết anh là ai.
Cô cho đó là duyên phận khi cô lần nữa gặp được anh ở trường của cô, anh hiện đang học thạc sĩ tại trường cô. Cô rất vui, thật sự rất vui vì có thể gặp lại anh.
Cô bắt đầu tìm hiểu về anh. Tên tiếng anh của anh là Jony. Anh là sinh viên xuất sắc của khoa kinh tế, là người mỹ góc Việt….rất nhiều thông tin về anh. Và anh dường như được nhiều cô bạn gái để ý.
Không thể nói anh là sinh viên xuất sắc nhất và đẹp trai nhất, nhưng anh lại không giống các anh chàng gốc châu Âu khác luôn vui vẻ hòa đồng thậm chí là hơi ngông cuồng, mà anh rất trầm lặng, có thể nói là khá lạnh lùng. Anh không quan tâm ai nghĩ gì về mình, càng không chú ý đến mấy cô bạn nữ bên cạnh mình.
Rất nhiều cô gái xinh đẹp và bảo dạn, họ đến tỏ tình với anh, thậm chí có người còn quyến rũ anh, nhưng Thiên Phong chẳng buồn đáp lại họ lấy một lần. Anh giống người vô cảm, đến độ có người cho rằng anh là gay. Bởi vì, lối sống ở đây khá thoáng, dù không yêu nhau, nhưng bọn họ vẫn có thể lên giường với nhau. Xong việc rồi thì nói bye bye, và những cô gái kia chẳng hề ràng buộc anh bên cạnh họ, thế mà anh vẫn từ chối.
Việt Tình cũng đôi lần đến tìm anh, giả vờ nhờ anh giảng dạy, Thiên Phong tuy không hề từ chối những cũng chẳng tỏ ra quá thân thiết với cô cho lắm. nhưng so với những cô bạn tóc vàng mắt xanh kia thì cô được anh ưu ái hơn bởi vì cùng là người Việt Nam với nhau. Và cũng chỉ có cô mới biết tên của anh là Thiên Phong mà thôi.
Thời gian cũng khá lâu nhưng Thiên Phong không hề có chút cảm xúc nào với cô, Việt Tình nghĩ, cô cũng sẽ không có cơ hội đến với anh mãi cho đến khi cô vô tình nhầm lẫn kẹp cuốn album của mình vào với chồng sách mượn của anh và đem trả. Khi cô đến tìm anh lấy lại, Thiên Phong đã trả cô cuốn album và hỏi:
- Cô bé trong ảnh là em à?
Và cô gật đầu.
- Có phải em thích anh không? – Thiên Phong đột ngột lên tiếng hỏi cô câu hỏi mà từ lâu cô muốn anh biết.
Cô đã đỏ mặt và gật đầu. Cô thầm cầu khẩn cho giấc mơ của mình thành sự thật.
- Vậy chúng ta quen nhau đi.
Cô mở to mắt nhìn Thiên Phong sửng sốt, cô không ngờ kết quả mình chờ đợi đã có, vui mừng khôn xiết, cô vội vã gật đầu mà không hề hỏi lí do vì sao anh lại muốn quen với cô. Lúc đó cô chỉ nghĩ đơn giản là, anh thích con gái Việt Nam hơn mà thôi, và tôi là cô gái người Việt Nam duy nhất bên cạnh anh, anh chọn tôi là lẽ tất nhiên.
Việt Tình khẽ mở mắt, ký ức dần khép lại, trong lòng thấy lạnh run, cô tự hỏi có phải đáp án cho câu hỏi mà cô chưa từng đặt ra đã hiện ở trước mặt hay không?
Việt Tình quay người bước lại gần cửa buồng tắm, cô im lặng lắng nghe tiếng nước chảy vọng ra, hai tay âm thầm siết chặt lại, cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh nhất của mình lớn tiếng để Thiên Phong ở bên trong có thể nghe được.
- Jony! Cô gái lúc nãy là em gái của em.
- Anh biết - Tiếng Thiên Phong vọng ra đáp lại, tiếng nước cũng ngừng chảy - Cô ấy tên là Việt Phương.
Việt Tình khẽ run lên, cô vội đưa tay mình bấm chặt thật đau để trấn tĩnh:
- Anh quen biết với Việt Phương từ khi nào?
- Cô ấy là người trông coi ngôi nhà này, khi anh xuống đây mới gặp cô ấy, anh thấy cô ấy cũng biết dọn dẹp và nấu ăn cũng rất khá cho nên mới bảo cô ấy giúp việc cho anh - Thiên Phong vừa nói vừa mở cửa bước ra ngoài.
Thiên Phong quấn trên người một cái khăn tắm ngang eo, tay anh cầm môt cái khăn nhỏ lau tóc. Việt Tình cố gắng tỏ ra bình thường đưa tay giúp Thiên hong lau tóc, Thiên phong cũng không ngăn cản, anh đi đến bên giường ngồi yên để mặc Việt Tình lau khô tóc ình. Những chuyện thế này cũng khá quen thuộc giữa họ.
Thấy Việt Tình có vẻ suy nghĩ, Thiên Phong liền ngẩng mặt nhìn cô hỏi:
- Sao vậy? Sợ em gái em vất vả à? Yên Tâm, anh chỉ nhờ cô ấy nấu đồ ăn buổi sáng và buổi tối thôi. Chuyện dọn dẹp sẽ có người khác đến lo rồi.
- Anh kén ăn như vậy, em chỉ sợ Việt Phương nấu không hợp. Dù sao đồ ăn ở quê cũng không phong phú như đồ ăn ở thành phố - Việt Phương cười giả lã đáp trong khi tay cầm khăn giúp Thiên Phong lau tóc.
Lau tóc của Thiên Phong xong, Việt Tình mới sà vào lòng thiên Phong, cô hôn nhẹ lên môi Thiên Phong rồi tựa đầu vào lòng ngực anh hỏi:
- Thiên Phong, vì sao lúc trước lại chấp nhận làm bạn trai của em.
Nghe câu hỏi của Việt Tình, Thiên Phong bỗng im lặng thật lâu. Hỏi anh vì sao ư? Chính anh cũng không trả lời được câu hỏi đó trong lòng mình. Thừa nhận làm bạn trai cô chỉ vì bức hình khi nhỏ của cô, chuyện này có chút buồn cười nhưng đó là sự thật.
Khi tỉnh lại, Thiên Phong chỉ biết tay mình vẫn giữ chặt sợi dây của ống đựng tranh vẽ không rời. Bác sĩ lúc đầu định cắt đứt dây khỏi ống nhưng sau cùng quyết định thôi.
Cho nên khi Thiên phong tỉnh lại, Thiên Phong cho rằng vật mà dù thế nào mình vẫn giữ chặt trong tay như thế chắc chắn là vật rất quan trọng của mình, anh mới từ từ mở thứ trong tay mình ra xem, và gương mặt của bé gái đó vẫn hiển hiện trong đầu anh mấy năm sau đó, cho đến khi gặp Việt Tình.
Chỉ là khi đối mặt với cô, dù là gương mặt đó chính là cô lúc nhỏ, nhưng với gương mặt khi lớn, dù xinh đẹp thế nào đi chăng nữa, anh cũng cảm thấy có vẻ xa cách. Giống như giữa anh và cô có một vách ngăn ngăn cách.
Chính vì khoảng cách này mà Thiên Phong chọn cách ở bên cô trong im lặng, thay vì muốn lên tiếng hỏi cô là:” Có phải chúng ta từng gặp nhau hay không?”
Anh sợ câu trả lời của cô là không phải.
Cảm giác đó sẽ trở nên hụt hẫng vô cùng, hoang mang như lần nữa bị mất đi ký ức của bản thân.
Anh không muốn như thế. Không muốn lần nữa chìm vào không gian tăm tối mất thăng bằng.
Việt Tình thấy Thiên Phong im lặng trầm ngâm thì mặt tái xanh, trong lòng như bị ai cứa đứt, lo lắng, sợ hãi, bất an.
Tay cô siết chặt lại, cắn chặt môi đến đau buốt tận trong tim.
- Thiên Phong – Việt Tình cố nở nụ cười như không có gì nhìn Thiên Phong gọi khẽ.
Thiên Phong giật mình tỉnh trí quay lại nhìn việt Tình có phần bối rối, lúng túng định lên tiếng trả lời thì Việt Tình đã lên tiếng nói với vẻ nũng nịu:
- Em đói bụng rồi, mình đi ăn sáng thôi. Đừng làm mất thời gian nữa, hôm nay, anh phải dành chọn cả ngày cho em đó. Không được từ chối, nếu không em giận đó. Em là bạn gái anh, em phải đòi quyền lợi của mình mới được
Thiên Phong khẽ phì cười gật đầu đứng dậy lấy đồ đi vào buồn tắm thay.
Cánh cửa đóng sầm lại, ánh mắt của Việt Tình bỗng trở nên âu sầu, cô quay lưng nhìn về giá vẽ đó, môi mím chặt, hai chân mày chau lại.
Câu trả lời cô đã có rồi.
Việt Phương nhìn một bàn đầy đồ ăn mà trong lòng buồn bã.
Cô đưa mắt liếc nhìn bà nội đang ngồi trên bàn, tuy tay bà đang khâu vá lại cái áo bị sút chỉ của ông nội Việt Phương, nhưng mất vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn ra bên ngoài cửa.
Còn ông nội của cô tuy đeo kính đọc sách xem trừng khá bình thản, nhưng hễ nghe tiếng chó sủa thì đứng dậy ra ngoài xem có phải cháu gái về hay không.
Việt Phương thở dài đứng dậy, cô lấy điện thoại đi ra sau hè gọi điện thoại cho Việt Tình. Khi Việt Tình vừa bắt máy, cô liền hỏi:
- Chị đang ở đâu vậy. Sao về đây mà không ghé qua thăm nội một chút.
- Chị đi công việc chứ không phải đi chơi, nói với nội, khi nào rảnh chị sẽ về thăm – Việt Tình có hơi khó chịu đáp.
- Chị về thành phố chưa? – Việt Phương hơi chau mày, tuy hai chị em ít nói chuyện với nhau, nhưng Việt Tình ít dùng giọng nói này để nói với cô.
- Vẫn chưa. Có chuyện gì? – Việt Tình lạnh nhạt hỏi.