Hơn một tuần sau, Keith đưa Samantha về Philly nghỉ lễ, rồi thăm gia đình Eastman luôn. Roger nghe nói con gái đã chuyển ra ngoài thì an tâm hơn nhưng vẫn nói vài câu nghiêm nghị:
- Tuổi trẻ có thể trải nghiệm mới tốt, chỉ cần biết giới hạn của mình, đừng để ai lợi dụng là được.
Trước khi hắn rời đi, Samantha đưa hắn một tấm thiệp, nói là cho Abby. Hắn bật cười. Gặp nhau có một lần mà hai người rất vui vẻ, âu cũng là có duyên. Keith như thường lệ, đi thăm mộ Jackie và Blake. Hắn đặt hoa lên, nghe tiếng gió, tâm tình:
- Em thực sự là một phần của anh. Cho dù em đi rồi nhưng nó vẫn ở ngay nơi này không thay đổi. Nếu Abby chấp nhận cả phần đó của anh, em sẽ chúc phúc cho anh chứ?
Gió lạnh rít lên bên tai, hắn người mỉm cười rồi xoay người bước đi. Keith về đây không thông báo trước, tự mình đi đến căn hộ nhỏ. Hắn đang tính toán xem liệu Abby bất ngờ thì sẽ trông thế nào nhỉ? Khi cánh cửa mở ra, hắn thấy Steve đứng ngay ở đó:
- Keith.. Patrick sao?
Abby và Tiff đều rất kín tiếng về bạn trai của nàng. Thế nên, tới tận bây giờ chàng đầu bếp riêng của hai người vẫn không biết danh tính thực sự của hắn. Giờ Keith xuất hiện ngay trước mặt, chỉ cần làm vài bài toán trong đầu, chàng trẻ cũng đoán được rồi. Hóa ra dáng vẻ cao lớn của người đội mũ trông rất quen thuộc là vì người đó cũng từng uống rất nhiều Scotch ở quầy rượu trong khách sạn của anh ta?
Steve nở một nụ cười. Hắn cũng tươi tỉnh theo. Anh chàng phục vụ quầy rượu của bọn họ từng có lúc thích Abby, nhưng giờ lại đang hẹn hò bạn thân nàng thì phải. Keith nghiêng đầu hỏi:
- Chào Steve, Abby có đây không?
Chàng trai tóc đen tránh người để hắn nhìn thẳng vào trong. Bình thường anh ta luôn cảm thấy rất cao lớn nhưng đứng trước một Tiền vệ nhà nghề như Keith thì cảm giác như bản thân bị thu nhỏ. Abby nhìn thấy hắn thì lập tức ngây người, cắn cắn lên đôi đũa vừa dùng để nhúng đồ ăn. Nàng trông giống một bé gái đang cố nghĩ xem bản thân có trót làm gì thất thố trước mặt chàng trai mà mình chưa kịp thổ lộ tình cảm không. Keith thấy vậy, vuốt mái tóc dài của mình ra sau, nụ cười càng thêm rực rỡ:
- Em thực sự không muốn mời anh vào sao?
Abby lúng túng. Nàng và cả đám bạn đang ăn một món gì đó nóng, bốc khói ngay giữa bàn. Mới rồi hắn còn nhắn cho nàng bận tập luyện nên dù ở Philly cũng không gặp nàng được. Vậy tại sao, hắn lại ở đây rồi? Gương mặt nàng đỏ hồng, đôi mắt vẫn chớp như thế không dám tin. Linda huých vai nàng một cái:
- Ơ kìa, người ta hỏi, không trả lời sao. Đi hay ở, nói một câu người ta còn biết đường nào.
Abby lắc lắc đầu, đẩy bản thân ra khổi trạng thái mông lung vừa rồi. Nàng tiến ra phía cửa, vừa chìa tay ra thì Keith đã kéo người sát vào ngay trước ngực, thì thầm:
- Em có không cho, thì anh cũng mặc kê.
Abby càng tươi tắn hơn, để mặc cho hắn kéo va li về phía giường, rồi ngoảnh lại đám bạn, chép miệng:
- Kê thêm ghế, lấy thêm bát là được rồi.
Thật ra, những người ở đây chỉ có vợ chồng Linda, Tiff và Steve. Hắn đều đã gặp họ. Wenhui đứng lên bắt tay hắn. Họ chưa kịp ngồi xuống thì Linda thủng thẳng đá một câu sang nàng:
- Chỉ ngủ với nhau sao?
Gương mặt nàng đỏ ửng, hắn bật cười, đính chính:
- Trước đây thì đúng là như vậy.
Với cá tính của Linda, đương nhiên cô ấy sẽ tra hỏi tới cùng. Keith lần lượt đáp từng câu, còn nắm tay nàng không ngại ngùng gì cả. Tiff thấy cảnh này rất thú vị, xem chừng Abby đã tìm được người khiến tâm trạng nàng khá hơn rồi. Cô ấy quan sát nét cười nhàn nhạt trên mặt người bạn trai một tuần của mình, nhíu mày. Đây không phải cười trừ vì ghen mà hình như Steve còn đang cảm thấy có điều gì thú vị.
Nhóm bạn chơi trò chơi và uống rượu đến tận khuya. Wenhui tỉnh táo nên vẫn lấy xe đưa Linda về, còn Steve đi bộ với Tiff tới tòa nhà ngay bên. Cô bạn nghịch ngợm thấy nụ cười trên mặt anh ta chưa tắt liền huých huých lên vai
- Em thấy anh thấy anh biết Keith Patrick là bạn trai của Abby thì không những buồn mà còn có vẻ như đang giải trí nữa.
- Vậy sao? – Chàng trai trẻ nhấc một chân mày, chỉnh lại khăn choàng cho Tiff. – Thật ra trước khi biết là ai thì anh vẫn còn có chút tiếc nuối nhưng mà Keith.. – Chàng trai trước mặt khoe hết cả hàm răng trong một nụ cười rộng ngoác khiến bạn nàng ngây cả người. –.. nếu biết là Keith, thì từ đầu anh đã không cố rồi.
- Vì người ta nổi tiếng sao. – Tiff nhíu mày, nếu chỉ vì thế thì không giống cá tính của Steve lắm.
Chàng trẻ lắc đầu, nhìn về phía tòa nhà nơi có căn hộ của Abby. Anh ta hỏi Tiff:
- Em có muốn đi đến quầy rượu nơi anh đã từng làm không?
- Đương nhiên rồi. – Cô ấy vui vẻ gật đầu.
Hai người rảo bước xuống phố. Khi Tiff gọi hai ly Martini cho họ, Steve từ tốn kể lại câu chuyện từ đầu. Có lẽ chính Abby cũng không biết nhưng Steve chứng kiến tiền đề cho tất cả những lần đầu tiên của nàng và Keith. Chàng trai trẻ cảm thán với bạn gái:
- Cái cảm giác của anh khi nói chuyện với Keith hay nói chuyện với Abby đều rất giống nhau. Bên ngoài thì bất cần nhưng phía sau là trái tim nhiệt thành quan tâm đ ến người khác.
Thế nhưng chính cái vẻ lạnh lùng đó, lại thêm việc Keith Patrick chơi cho Titans ở Nashville đã khiến Steve không mảy may nghĩ đến khả năng này. Nếu như biết.. Lần gặp đầu tiên, cả hắn và nàng đều chỉ nói về vị Scotch nhưng không chỉ hương vị, họ còn ẩn ý nói về những cảm xúc chứa đựng bên trong. Lần thứ hai, Steve nhìn thấy cả hai người, Keith cũng vội vã chạy đi ngay theo sau nàng nữa:
- Khi hai người hợp nhau, muốn đến với nhau từ cả trong tiềm thức, thì đâu có chỗ cho ai nữa. – Steve cười một cách rất tự nhiên – Có lẽ anh chỉ là một quân cờ của của Thượng đế để hai người đó có thể thuận lợi gặp nhau hơn mà thôi.
Tiff cười cười, hôn lên cánh môi chàng trai trẻ:
- Nhưng nếu nghĩ như vậy, hai người họ cũng là quân cờ của Thượng đế để chúng ta gặp nhau rồi.
Steve rất vui vẻ, đáp lại nụ hôn của bạn nàng. Ở Tiff, chàng phục vụ kiêm đầu bếp cá nhân dần tìm thấy không chỉ sự vui vẻ, trẻ trung, mà còn cả những phút thấu lòng người và chờ đợi kiên nhẫn nữa. Cô ấy cũng là một món quà mà những ngày sau này anh ta cần dốc lòng dốc sức hơn.
* * *
Phía bên này, Abby tiễn mọi người về hết thì thở phào ngã xuống giường. Nụ cười trên gương mặt hắn vẫn không dứt, khiến nàng cảm thấy kì quái, nheo mắt hỏi:
- Anh rốt cục đang nghĩ gì thế?
- Không có gì. – Keith vui vẻ – Trước đây, anh luôn có cảm giác em sống tích cực. Đến khi nhìn thấy em giữa đám bạn anh mới thực sự hiểu em lạc quan đến thế nào.
- Thì bầu trời có tăm tối đến đâu, cũng có ngày sáng trở lại mà. – Abby nhìn hắn chăm chú.
Nàng muốn cố ngồi khỏi giường nhưng bị hắn đè lại. Mấy lần Abby đến Nashville, hai người đều chỉ ôm nhau ngủ. Hôm nay, hắn muốn nhiều hơn. Keith thoáng cười:
- Em nói với Linda anh là món đồ chơi của em. Xem ra không phạt em không được.
Tuy nói vậy nhưng Keith rất dịu dàng. Hắn hôn lên môi, mang tai và cạnh cổ nàng. Đợi đến khi Abby thực sự không chịu được kéo lên vai và lưng hắn thì Keith mới đẩy sát hơn. Sự cơ cứng bên dưới của hắn, nàng cảm nhận rất rõ. Vậy nhưng, Abby càng vội vã thì Keith càng chậm rãi như muốn trêu ngươi nàng. Hắn đẩy một phần của mình vào phía bên dưới, trao cho Abby một nụ hôn kích động mọi cảm giác trên cơ thể nàng. Móng tay Abby khẽ siết chặt hơn trên lưng hắn.
Keith lật người nàng. Từ phía sau như thế này, hắn sẽ điều chỉnh được từng cử động và giúp nàng thỏa mãn hơn. Abby cong người, cảm nhận sự to lớn của chàng tiền vệ nhà nghề. Một tay Keith nắm trên cổ và dưới cằm nàng. Tay kia đặt ngay trên nơi hắn tiến vào, rung lên nhè nhẹ khiến nàng hoàn toàn không kiềm chế được. Một giọt nước lăn xuống trên khóe mắt. Cảm giác này thực sự nàng chưa từng có. Xoay người, hôn lên môi Keith, Abby cũng muốn cho hắn những trải nghiệm vừa rồi. Hắn vui vẻ hưởng thụ người con gái phía trên. Ánh mắt nàng mờ sương. Đôi khi, hai người mất đi lý trí và hoang dại một chút cũng thật tốt.
* * *
Sáng hôm sau, Keith nói muốn đưa Abby về nhà ba mẹ mình nhân dịp lễ. Ánh mắt nàng hơi trùng xuống. Cách đây không lâu, Sloane và nàng vốn cũng rất tốt nhưng chỉ gặp nhà Beckinsale một lần mà chia tay. Lúc đó, nàng cũng buồn vì Sloane nhưng với hắn, Abby còn chưa tưởng tượng được bản thân nếu không có Keith thì sẽ thế nào.
Những vướng mắc trong lòng nàng, hắn không thể nào biết, chỉ thấy Abby chần chừ:
- Em còn đang định nhân dịp nghỉ sẽ cùng em gái về Việt Nam một chút.
- Nếu thế thì.. – Hắn xoa xoa sau lưng nàng. Lúc đó là mùa cao điểm của giải, Keith không đi đâu được. –.. em có thể đợi đến hè rồi mình cùng đi được không.
Hắn không nhất thiết ép nàng phải về nhà mình nhưng gia đình Abby, Keith cũng thật lòng muốn gặp. Nàng nhìn hắn trân trân. Hắn thực sự đã muốn nghiêm túc đến độ này. Abby rón rén mở miệng:
- Vậy còn chuyện nhà anh thì sao?
Keith ôm ngay vai rồi hít lên tóc nàng:
- Nếu em chưa muốn thì cũng không nhất định phải về ngay lúc này đâu.
Viền mắt nàng đỏ ửng lên. Hắn không quá lo lắng việc ba mẹ mình nghĩ gì. Hắn muốn Abby, nên chắc chắn sẽ bảo vệ nàng, cho dù là trước gia đình mình đi nữa. Thế nhưng, cho dù nếu Abby vẫn chưa sẵn sàng thì Keith sẽ không ép. Ba mẹ hắn là những người sùng đạo, đã kết hôn hơn cả ba mươi năm. Họ có thể nghĩ gì về chuyện nàng từng ly hắn, hắn cũng đoán định được một phần. Thế nên, đối diện với họ khiến Abby căng thẳng Keith cũng rất hiểu nàng. Hắn không nói thêm gì, cọ má lên trán nàng chuyển hướng:
- Em gái em ở Mỹ mà anh cũng còn chưa được gặp nữa đó.
- Vậy gọi điện là được. – Nàng cười cười rút điện thoại ra, bấm bấm
Trước khi bấm gọi, Abby nhìn sang, thấy hắn gật đầu nhẹ nhàng, thì mới nhấn xuống. Tiếng chuông chờ chưa được bao lâu thì Stephi đã bắt máy:
- Gọi cho em sớm vậy sao chị gái? – Giọng con bé vẫn còn ngái ngủ.
- Stephi. – Nàng nói bằng tiếng Anh – Có một người chị rất muốn em gặp.
- Hở
Abby đưa máy về phía mặt của Keith. Hắn nhẹ giọng:
- Chào em, Stephi.
Cô em gái nàng như tỉnh ngủ hẳn. Chị Stephi có bạn trai mới rồi, sao có thể không vui cho được. Cô bé cũng giống Linda, tra hỏi nhiệt tình. Tuy Stephi còn chẳng biết giới thể thao nhưng hắn kể thì thấy Abby sao cũng rất hợp với Keith. Nàng dặn dò em gái chuyện tự về Giáng sinh và đưa ba mẹ đi khám. Thì ra cô bé năm nay có thực tập ở bảo tàng nên không về mùa hè được. Thế nhưng, hai chị em lỡ nhau thì vẫn có thể gặp ở Mỹ mà
Dập máy rồi, hắn hôn lên môi nàng, hỏi Abby hôm nay muốn đi đâu làm gì vì Keith rỗng hết lịch nguyên ngày. Gương mặt nàng giãn ra đôi chút. Abby muốn đi thăm một khu vườn nhỏ trong thành. Tuy mùa đông rất lạnh nhưng nàng thấy ở đó có phong vị rất riêng. Ít ra khi cóng lại những bừng bừng cảm xúc trong lòng cũng có thể nguội đi một chút. Nàng thay đồ xong, thở dài, lông mày khẽ giãn ra. Abby không nhìn nhưng nói với hắn:
- Giáng sinh này mình cứ về nhà anh nhé.
Keith nắm lấy tay nàng. Abby nhìn thẳng vào mắt hắn. Không có hắn nàng cũng sẽ ổn, đúng không? Nàng là người như thế. Cơ mà từ sau Vance, hắn là người duy nhất nàng lộ mặt nhạy cảm của mình ra. Nếu hai người chia tay, trong mắt Abby đọng nước. Nếu không thể ở bên nhau thì sớm vẫn tốt hơn là muộn. Đau một lần rồi thôi. Nàng tự nhủ với bản thân:
- Abby à Abby, trái tim mình thì nên giữ chặt một chút. Hãy cứ đừng giao ra vội.
Keith đương nhiên không biết những suy nghĩ tự tổn thương kia nhưng dù có phải bảo vệ Abby khỏi chính nàng, hắn nghĩ rằng mình cũng sẽ làm được.
* * *
Ngay sau hôm Abby đồng ý, Keith gọi điện cho ba mẹ mình. Thomas và Katherine Patrick trước kia sống ở Nashville nhưng đến khi Keith thành tài thì họ nghỉ hưu và dọn ra một nơi vắng vẻ hơn. Ba hắn xây nhà trên một trang trại, cách Nashville hai giờ lái xe. Anh trai hắn, tên Andrew, cũng cùng vợ mình là Taylor và lũ trẻ dọn về gần đó. Để chuẩn bị đón nàng về, Keith không chỉ thông báo mà còn nhờ mẹ mình dọn gọn đồ của Jackie và Blake trong khu nhà nữa.
Bà cho hắn xem từng món qua cuộc gọi ghi hình:
- Cái áo này con thấy sao? – Katherine hỏi con trai mình
- Mẹ cứ bỏ vào cái thùng màu đỏ cho con. – Keith trả lời. – Còn cái khăn xanh và váy dạ hội của Jackie, mẹ để nguyên móc cho con nhé.
- Cũng sắp xếp được gần hết rồi. Chiều ba con tháo nốt cũi của Blake ra là được. – Bà nhìn hắn trìu mến, khẽ khàng nói. – Xem ra con cũng khá nghiêm túc với cô gái này, không thì cũng không nhất thiết phải bỏ hết đồ thế đâu nhỉ? – Katherine không biết mình nên mừng hay lo với cô gái mà hắn sẽ mang về.
Hắn thở dài:
- Con cũng không định bỏ hết. Có một số thứ mẹ cứ để riêng ra, con sẽ tự mình soạn lại thôi.
Dập máy rồi, Keith vẫn có chút lo lắng không rõ ràng. Hắn rất muốn có thể mang Abby về với gia đình. Cơ mà tâm trạng nàng, dù có giấu thế nào, hắn vẫn cảm nhận được điều bất ổn. Khi hắn đón Abby về Nashville, nàng đã khá ngạc nhiên khi đồ đạc bị trong nhà bị Keith đổi đi khá nhiều. Biết Abby định hỏi gì, hắn nói:
- Lúc Sammy ra ngoài, con bé có nói một cách tốt đẹp để giữ lấy quá khứ là xây tương lai trên nền móng đó. Anh cũng chỉ muốn làm như vậy. – Keith như nhớ ra gì, chạy đi lấy áo khoác, sờ vào túi – Cái này Sammy muốn gửi cho em từ hôm ở Philly, mà anh quên mất đó.
Nàng đón tấm thiệp từ tay hắn, mở ra đọc:
Abby,
Cảm ơn chị. Em thực sự cần nhìn về tương lai hơn. Keith cũng thế nên đã nhờ em sắp xếp lại một số đồ. Có những thứ anh ấy chắc chắn không thể bỏ. Chị nhìn là sẽ biết thôi. Cơ mà em nghĩ, chúng sẽ giúp anh chị hiểu nhau hơn thật nhiều.
Em thành thật hi vọng hai người có thể đến được với nhau.
Samantha
Abby nở một nụ cười chân thành nhìn quanh phòng. Chiếc khăn màu vàng của Jackie được phủ lên một chiếc ghế ngả, trông khá thoải mái. Hắn còn cẩn thận đặt mấy con chuồn chuồn nàng gấp lên đó nữa. Con gấu đeo kính giấy vẫn ngồi giữa sô pha. Tình yêu của một người cha đối với con làm sao có thể nói quên là quên được, cũng giống như nàng đối với đứa bé chưa chào đời của mình thôi.
Abby quay sang Keith. Hắn dụi nhẹ mũi mình vào mũi nàng:
- Anh cũng vẫn đang cố gắng.
- Quá khứ không nhất thiết phải quên đi. – Nàng xoa xoa lên tay hắn. – Tương lai.. chúng ta vẫn còn mà..
Trong mắt hắn có một tia buồn nhưng tâm tình vui vẻ không dứt. Keith yêu Jackie rất nhiều nhưng giờ nàng có thể ở đây chờ đợi và không bắt ép hắn phải buông hết một lần, hắn thực tình cảm thấy mình may mắn.
* * *
Trở lại sân tập, Mike Crawford thấy hắn vắng mặt hai ngày, thân thiện chọc ngoáy:
- Anh không tập với đội, kiểu gì đến siêu cúp tôi cũng sẽ giành mất phần đó.
- Dễ đến vậy sao? – Keith bật cười, tay vẫn tiếp tục quấn băng bảo vệ. – Vậy thì cậu cũng phải mong tôi đưa chúng ta được đến đó.
Crawford đưa mũ ra cụng với Keith. Tuy chỉ có một trong hai người có thể ra sân trong một trận nhưng cạnh trạnh giữa họ giờ đã chuyển thành tình đồng đội rồi. Huấn luyện viên trưởng nhìn thấy cảnh này chỉ có thể cảm thán:
- Khả năng lãnh đạo và cái đầu của Keith Patrick hơn hẳn những Tiền vệ chỉ dựa vào kĩ năng rồi hùng hục chơi bóng.
Huấn luyện đội hình tấn công khẽ nhếch miệng lên cười. Kể cả khi Titans không ai tin vào Keith, anh ta đã biết chàng trai trẻ này nhất định sẽ quay trở lại. Mike và Keith dẫn một trận đấu tập. Nửa đội bên hắn thắng áp đảo. Jackson tuy thua khi cùng đội với Crawford nhưng rất cao hứng. Phong độ của bạn anh ta dạo này không giảm, mà còn nhiều đường ném sắc hơn xưa nữa.
Jackson nói Lori qua Nashville chơi nên buổi tối muốn kéo hắn đi ăn. Mặc cho Keith từ chối, anh chàng tiền đạo cao lớn nói lên nhà hắn ăn luôn cũng được. Hắn nghĩ đến Abby đang ở nhà, tiện miệng trả lời:
- Để tớ hỏi bạn gái đã.
Nghe đến đây thì anh chàng Tiền đạo góc rộng đã không nhặt được hàm:
- Bạn gái? Còn dọn vào sống chung rồi? Cậu nhanh hơn cả tớ đấy.
Keith không để ý đến anh ta, chỉ nghĩ dù sao mình cũng đã gặp không ít bạn của nàng, để Abby gặp Jackson chắc cũng sẽ ổn thôi. Nàng không phật ý khi hắn báo như vậy. Keith còn cẩn thận dặn do thêm đầu bếp nữa. Vậy nhưng lúc hắn về đến thì Abby cũng đang lụi cụi mặc tạp dề, đứng một bên trộn xa lát. Keith nhíu mày:
- Có người làm rồi mà em vẫn nhất quyết không chịu được ngồi im sao?
Abby đưa tay nhón một miếng dưa chuột vừa trộn đưa lên miệng hắn:
- Anh ăn thử đi.
Hương vị này.. Hắn vừa cắn xuống đã thấy rất kinh ngạc. Ánh mắt hắn rất nhiều cảm xúc, hơi tránh nàng, nở một nụ cười nhè nhẹ:
- Sao em làm được chứ? – Hắn vẫn luôn thích món này khi Jackie tự tay làm. Cơ mà lần này, nó lại do Abby
- Có mấy công thức đánh dấu trong sách, em đoán là cũng đã lâu anh không nếm rồi. – Nàng tự nhiên nhìn vào mắt hắn, không hề trốn tránh việc mình đã đi mượn công thức của một người quan trọng.
Hắn nhìn sang chồng sách nấu ăn mà người vợ quá cố để trên bếp, ôm Abby vào lòng:
- Cảm ơn em.
Nàng cười cười. Thật ra, nàng cũng làm món phụ của riêng mình nhưng không nói ra. Dấu ấn của Jackie trong hắn rõ ràng như vậy, Abby không muốn phủ nhận điều đó.
* * *
Hơn một giờ sau, Jackson và Lori lịch kịch đến nhà. Anh chàng tiền đạo góc rộng lịch sự chào nàng rồi quan sát thật kĩ. Jackie trước đây cũng nhỏ người, Abby trông còn bé xíu. Jackson khẽ liếc sang bạn mình, tự hỏi:
- Keith thực sự thích kiểu người đẹp và quái vật sao?
Hắn không xấu chút nào nhưng nếu xét về cao lớn thì chỉ đứng thứ ba trong các tiền vệ của giải nhà nghề thôi. Keith đứng cạnh Abby trông thực sự giống một quả núi đang muốn bao bọc một chú chim nhỏ bé mỏng manh. Lắc lắc đầu, Jackson cố thoát khỏi dòng suy nghĩ có chút kì lạ của mình. Sự quan tâm mà hai người bên kia giành cho nhau, anh ta và Lori đều cảm nhận được.
Nó không giống như vẻ cuồng nhiệt ngày nào giữa Keith và Jackie nhưng sự giận dữ và cô đơn của mấy năm vừa rồi của hắn đã được thay thế bằng một nét bình yên. Jackson hỏi nàng:
- Hai người gặp nhau thế nào vậy?
Abby ngẫm nghĩ. Có lẽ ấn tượng đầu tiên của nàng về Keith là hắn cho nàng mượn dây buộc tóc tại bữa tiệc thử rượu hôm đó. Nàng cười cười nói:
- Jackson, hình như ngày chúng tôi gặp mặt, anh thắng được một chai Glenfarclas đó.
Chàng tiền đạo góc rộng mở tròn mắt. Anh ta không uống Scotch, chai rượu đó đương nhiên vẫn còn, quay sang trêu chọc Keith:
- Vậy là nếu không nhờ có tớ, cậu cũng đâu có gặp được Abby. Cậu lấy chai rượu đó, đổi cho tớ một chiếc xe van đi nhé.
Hắn không nói gì chỉ nhìn nàng với ánh mắt khác lạ. Hết buổi tối, Lori theo Jackson ra về. Cô ấy chép miệng nói:
- Nếu em biết gu của bạn anh nhỏ nhắn như vậy, em đã không giới thiệu Emile rồi.
- Emile cũng đâu thiếu người theo. – Anh ta trầm ngâm nhìn lại cánh cửa nhà hắn – Quan trọng là Keith có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.
Ở trong nhà, Keith rót cho nàng và hắn mỗi người một ly Rémy Martin. Bàn bếp chưa dọn nhưng hai người co chân ngồi trên sô pha. Abby nhẹ nhàng hỏi:
- Lâu lắm rồi không uống Scotch, hôm nay, anh có tâm trạng gì sao?
Hắn không trả lời. Hai người nhấp môi lên đó, hương lê phía sau cảm giác rất ngọt ngào. Nàng nhắm mắt, vẫn đang cảm nhận từng nốt nhạc trong vị rượu, hít một hơi, nói:
- Em vẫn nhớ anh thích MaCallan hơn cơ mà?
- Phải. – Hắn cười cười – Anh cũng chưa uống Rémy bao giờ cho đến tận cuối tháng ba vừa rồi.
- Anh muốn nói gì cơ? – Tuy không chú ý lắm nhưng đôi mắt Abby vẫn mơ màng nhìn.
Keith cúi người, hôn nàng thật ngọt ngào, thì thầm:
- Thật ra tiệc thử rượu không phải là nơi đầu tiên chúng ta gặp mặt đâu.
Nàng tròn mắt đối diện với hắn. Keith ôm nàng sát trong lòng:
- Hôm đó, em giả say để đuổi anh chàng mình đang hẹn đi. Còn cố tình đổ Martini vào người cái gã đang nói xấu Keith và Jacqueline Patrick nữa.
Abby đỏ mặt, cố gắng nhớ lại sự kiện ngày ấy, nhưng không cách nào tìm lại chi tiết. Nàng hơi bối rối, chỉ thấy hắn bật cười:
- Không cần nhớ lại đâu. – Keith trầm giọng – Thật ra anh rất ghét người không quen biết đứng ra bênh vực anh. Mấy năm vừa rồi, phong độ anh đúng là không tốt. Cơ mà em không bênh anh, em chỉ ghét cách gã đó nói Jackie "điên loạn" thôi. Hơn nữa, em còn nhắc anh một việc.
- Việc gì cơ? – Ánh mắt Abby ngây ngô, lại càng thêm tò mò.
- Em đã nhắc rằng anh không muốn mọi người nhớ đến Jackie như một kẻ đã hủy hoại sự nghiệp của mình. – Giọng hắn đã pha màu xúc động, hơi ngạt ngạt ở trên mũi. – Cho dù thế nào, anh cũng muốn mọi người nhớ đến cô ấy và Blake như nguồn cảm hứng trong sự nghiệp của anh.
Nàng rúc vào cổ hắn, hít một hơi thật sâu. Ánh mắt hắn đã đọng chút nước, nghe tiếng nàng thì thầm:
- Có một số chuyện em trải qua nên hiểu rõ hơn người khác
Keith gật đầu. Hắn ôm nàng vào phòng ngủ. Vẫn cứ nên là ở đây. Ly Rémy Martin vừa rồi dường như giúp hai người nhìn nhau rõ hơn. Keith hôn lên trán Abby, miệng hơi mấp máy:
- Anh yêu em.
Hắn không rõ nàng nghĩ thế nào nhưng có lẽ hắn đã yêu nàng ngay từ lần đầu đó, chỉ là chưa bao giờ hắn thấy rõ ràng trong đầu đến vậy. Cơ thể Abby rất tự nhiên, nép sâu hơn vào ngực hắn như thể muốn hai người càng gần. Nàng có yêu hắn không? Abby tự hỏi nhưng phần nào đó vẫn sợ tổn thương lần nữa, giữ thật chặt lấy trái tim mình.