Keith vừa đấu xong trận tối hôm trước, thì hôm sau là đêm Giáng sinh rồi. Từ sáng sớm, hai người đã tất tả chuẩn bị quà để mang về. Hắn không lái chiếc xe thể thao thường lệ mà dùng một chiếc xe van trông có vẻ bình thường hơn. Vì chỉ cách nhà hai giờ nên lái đi không quá vất vả
Trang trại của ba mẹ hắn nằm ở phía đông Tennessee. Thomas xuất thân từ một gia đình nông dân nhưng sau khi học đại học thì làm tài chính nhiều năm. Lớn tuổi hơn, lại không còn phải lo tài chính cho hai con trai, ông tiết kiệm được một khoản để mua đất và quay lại với tuổi thơ nuôi bò của mình. Katherine ngoài trồng rau theo mùa còn có cả táo lê quanh nhà, một chuồng gà nhỏ và mấy tổ ong nữa. Đất đủ rộng nên Thomas còn phân thêm một khoảnh cho của bốn con ngựa giống của mình.
Con trai lớn của ông, Andrew Patrick ban đầu cũng học và làm tài chính ở Nashville nhưng sau khi Keith thành công vài năm thì được hắn giúp đầu tư vào ý tưởng công nghệ nông nghiệp mới. Thế là, Andrew cùng vợ là Taylor về đây vừa để gần ba mẹ, vừa để quản lý công ty. Abby nhìn hắn, Keith quả là chàng trai miền nam tiêu biểu, có làm bao nhiêu cũng vun về cho gia đình trước.
Về gần đến nơi, hắn để Abby ngắm những con ngựa chạy tự do trong trang trại thích thú rồi nắm lấy tay nàng:
- Nhà anh còn một bất ngờ nữa, mà em chắc sẽ thích thôi.
Hắn vừa đỗ xe thì Thomas và Katherine mở cửa bước ra. Một bóng dáng nhỏ xíu lao ra giữa hai người, ôm chầm lấy cổ hắn:
- Lâu lắm Keith không về rồi đó. – Thân hình bé nhỏ với mái tóc vàng rất dễ thương khẽ phùng môi như thể dỗi hờn.
Nàng nghiêng đầu nhìn. Sao cô bé bốn năm tuổi này trông giống như một bản sao siêu nhỏ của hắn vậy?
- Valerie, con phải để anh trai con nghỉ đã chứ.
Thomas tiến đến, rồi chìa tay ra bắt với nàng:
- Chú là Thomas, ba của Keith, nhưng cháu gọi chú là Tom được rồi. Kia là Katherine, Kate, mẹ nó. – Bà vẫn tựa trên cửa như thể đứng chắn ngay giữa nó, khẽ cúi đầu chào – Còn đây.. – Tom gỡ Valerie khỏi người Keith, đặt xuống đất. – Đây là con gái nhỏ nhất của nhà Patrick. Valerie, con chào Abby đi.
Nàng hơi ngạc nhiên, vui vẻ nhìn sang hắn:
- Em gái siêu nhỏ sao?
Valerie lễ phép chào xong, giương đôi mắt xanh dương, ngây ngô nhìn nàng:
- Chị là bạn gái mới của Keith phải không?
- Chị tên là Abby, rất vui được gặp em. – Nàng chìa tay ra cho cô bé.
Valerie nắm lấy hai ngón tay nàng lắc lắc, rồi hỏi:
- Chị muốn biết một bí mật không?
Chỉ đợi Abby gật đầu, Valerie lôi tuột nàng vào trong phòng để cho nàng xem mấy cái bút màu và tranh vẽ nho nhỏ. Keith bật cười. Xem ra nàng nhỏ người nên bị em gái hắn nghĩ là mấy cô bé cấp ba vẫn hay sang trông trẻ rồi. Hắn xách vali của hai người khỏi cốp sau. Kate lúc này mới tiến ra ôm hắn. Bà rất mừng vì con trai đã trở về, còn Abby thì bà không chắc lắm.
Ngồi ăn trưa, trong khi Tom rất thoải mái thì Kate phát hiện ra nàng đã từng ly hôn. Nét mặt bà lạnh xuống. Với những người thuần đạo như bà và chồng, việc này quả thật vẫn còn khó chấp nhận. Dù Keith góa vợ thì với điều kiện của hắn, chẳng lẽ nào không tìm được người tốt hơn.
Abby nhận thấy ý tứ của bà nên không thoải mái lắm, chỉ tiếp chuyện lịch sự thôi. Không hiểu sao trong lòng nàng có cảm giác biết ngay mà nhưng vẫn cố gắng dọn dẹp sau bữa trưa xong cùng cả nhà, mới nói mệt, và đi vào phòng. Keith nhìn sang mẹ khẽ lắc đầu rồi bước theo nàng. Abby làm vẻ mặt vui cười, nói với hắn:
- Em chỉ cần nghỉ mười lăm phút là sẽ ổn thôi. Anh ra ngoài không Thomas và Katherine trách em đỏng đảnh đó.
Hắn quan sát sắc mặt như không có nửa điểm buồn rồi kéo nàng thật sâu vào trong lòng:
- Cái tật xấu giả buồn thành vui của em giờ phát tác cả với anh rồi sao? – Keith không để nàng phủ nhận - Nếu muốn khóc thì cứ khóc ra đi chứ.
Abby rơm rớm nhưng vẫn nhỏ giọng nói:
- Vẫn còn ba mẹ anh cơ mà.
- Kệ họ. – Hắn nhìn nàng – Có anh rồi, em còn sợ gì sao?
Trái tim của Abby đã không còn giữ được. Nước mắt nàng lập tức trào lên khóe. Nàng giấu rất kĩ, sao hắn vẫn nhìn ra cơ chứ? Nàng giữ tiếng khóc thật thấp, gần như là im lặng nhưng Keith cảm nhận rõ hơi ẩm trên ngực áo, khẽ cúi xuống hôn lên tóc nàng, vòng tay siết càng thêm chặt. Đợi Abby bình tĩnh hơn, hắn mới nhấc nàng lên giường, dém chăn lại, khe khẽ nói:
- Nhắm mắt một chút đi. Em sẽ thấy dễ chịu hơn đấy.
Nàng gật đầu, lấy lại nụ cười thường nhật của mình, nắm lấy tay hắn:
- Thật ra mẹ anh cũng không sai. Bà rất thương anh em cũng nhìn thấy được. Có lẽ bà cũng chỉ muốn anh lần này có một gia đình thật toàn vẹn
- Anh hiểu chứ. – Keith nhẹ nhàng, còn chần chừ thêm một chút – Ngay từ đầu, chúng ta đã thu hút nhau như vậy nhưng em có biết tại sao mãi về sau anh mới chính thức hỏi em không?
Abby lắc đầu. Hắn nằm hẳn xuống giường, đặt đầu nàng lên vai:
- Anh được nuôi lớn bởi hai người kết hôn từ năm mười tám, lại sùng đạo đến vậy. Em nghĩ anh có thể nghĩ khác về chuyện ly hôn? – Keith dừng mấy nhịp để Abby suy nghĩ, rồi mới từ tốn hơn – Anh và Jackie cũng chơi với nhau từ cấp ba, đến đại học thì chính thức yêu nhau, rồi kết hôn. Nếu không có gì thay đổi, thì bây giờ có lẽ vẫn rất hạnh phúc. Đó là những giá trị anh đã lớn lên cùng.
- Vậy em đúng là một sinh vật khác rồi? – Mắt nàng ngấn nước.
- Rất khác. – Hắn đưa tay gạt đi – Thế nên, sau khi tình cờ gặp em ở quầy rượu tại Philly anh đã về nhà tìm bài hát "Thời gian không đợi" của Marty Stuart để nghe, rồi vẫn cứ đinh ninh rằng Chúa cho một người qua đường như em để nhắc nhở anh thôi. Còn anh tình cờ biết chuyện em và Vance chia tay, anh còn nghĩ một trong hai người có người khác cơ, nên cũng chẳng nghĩ gì.
- Vậy sao? – Nét mặt nàng trùng xuống, thở dài – Xem ra, nếu không phải lần đó em với anh đều chán cái tiệc thử rượu đó thì chúng ta cũng chẳng có duyên rồi.
Keith lấy một ngón tay nhấc cằm Abby để nàng nhìn thẳng mắt mình:
- Chúng ta rất có duyên, nhưng nếu không phải anh vẫn ấn tượng với em từ lúc ở Philly thì anh sẽ không nhìn em cả buổi và theo em ra cái ban công đó đâu.
- Thế.. – Abby cảm thấy gương mặt mình hơi nóng, hắn đang công khai thừa nhận đã theo đuổi nàng sao –.. không phải là rất giống.. mấy tên bi3n thái.. uhm. Thật là.. – Nàng cố gắng giấu đi nỗi xấu hổ của mình.
- Rất giống. – Keith cười cười – Vậy nên lúc đó em hỏi, anh chỉ nói là tình cờ nhìn sang thôi.
Abby có một chút sinh động hơn. Hắn xoay người hôn lên môi nàng, giọng nhỏ xuống vài phần:
- Cơ mà kể cả khi mọi dấu hiệu đều rõ ràng đến thế, anh vẫn bỏ qua cơ hội bên em. Thế nên, anh rất cảm ơn chúa đã để em đụng phải anh ở quán kem – Mắt hắn ngấn nước, gương mặt xúc động cũng đỏ lên. – Mỗi lần em xuất hiện, anh đều trở nên cởi mở hơn trước nhưng anh không nhận ra điều đó, còn đi hẹn hò với Emile nữa.
- Anh hẹn ai đó trước em sao? – Hai người đều khóc xuống nhưng gương mặt thoáng ý tươi vui.
- Jackson giới thiệu anh cho bạn của Lori. – Hắn thì thầm –.. nhưng mà anh thật sự không lên được.
Abby nghe đến đây thì biết hắn muốn trêu chọc mình, khe khẽ đánh lên tay Keith, không giấu nổi ngượng ngùng và ý cười trong mắt:
- Chẳng lẽ anh muốn em vì mỗi chuyện đó thôi sao?
- Không. – Gương mặt hắn đỏ lên vì xúc động. Ngắm đôi mắt Abby thêm một lúc lâu, Keith nói – Mãi đến khi Bryan McNelly lộ chuyện của em ở chỗ Jerry anh mới biết mình thật ngốc. Anh không hẳn là thành kiến chuyện ly hôn, chỉ là ba mẹ anh không hiểu, anh cũng chưa từng hiểu. Vậy nên anh mặc định rằng chúng ta không hợp nhưng sự thật thì bây giờ không phải thế. Chỉ là anh chưa bao giờ nhìn từ góc nhìn khác thôi.
Abby chủ động hôn lên môi Keith:
- Nhưng ba mẹ anh thì làm sao bây giờ?
- Anh có thể không bao giờ thay đổi định kiến của họ nhưng họ rất thương anh. Chỉ cần chúng ta hạnh phúc, anh tin rằng cả hai người sẽ ủng hộ thôi.
Bên ngoài có tiếng ồn ào. Hình như Andrew và Taylor đã mang bọn trẻ về rồi. Hắn nói nàng đi rửa mặt rồi quay ra chào vợ chồng anh trai. Valerie tuy là "cô" nhưng đùa nghịch cùng với những đứa cháu mình như người cùng một thế hệ. Abby rất thích trẻ con nên cũng bị cuốn theo. Với một ít máu "giáo sư" trong người, chỉ một buổi mà nàng đã dạy cho đám trẻ nhà Patrick rất nhiều trò gấp giấy, làm máy bay gỗ kì thú. Kate nhìn thấy cảnh này, ánh mắt nhìn nàng cũng dịu xuống. Abby này tuy ly hôn nhưng chắc không tệ đến thế đâu nhỉ?
Bà nhân lúc nàng còn đang dạy mấy đứa trẻ thả diều thì cùng những người lớn khác chuẩn bị bữa tối. Kate thong thả buông một câu với hắn:
- Mẹ thấy con có muốn cưới cô gái đó cũng được nhưng nên làm hợp đồng tiền hôn nhân cẩn thận. Dù sao, con bé chỉ đi dạy đại học, nên con sẽ phải gánh vác nhiều hơn.
Keith ngây người, đang không biết phản ứng thế nào thì Andrew chép miệng:
- Kìa mẹ, đó là việc riêng của hai đứa mà.
- Mẹ nói thật đấy. – Bà tuy nghe con lớn nhưng vẫn không ngừng nói – Mẹ không cần tiền của con nhưng con vẫn còn gia đình và cả nhà Eastman nữa. Abby từng ly hôn, biết đâu được sẽ có những gánh nặng gì.
Hắn hít một hơi thật sâu rồi nhìn ra phía nàng ngoài sân. Cũng may Abby không nghe thấy mấy câu này, không thì không biết nàng sẽ cảm thấy sao nữa. Keith lẽ phép nhưng từ tốn bác ý kiến của bà:
- Con nghĩ mẹ cũng nên nói chuyện nhiều hơn và cho Abby thêm cơ hội nữa. Còn chuyện hợp đồng tiền hôn nhân bàn sau cũng chưa muộn.
Hắn quay lưng đi thẳng ra ngoài, bỏ mặc Kate nhíu mày đứng đó. Qua khung cửa kính, những người trong nhà thấy rõ nét tươi tỉnh trên gương mặt hắn khi trêu đùa cùng nàng và lũ trẻ. Tom tiến đến, ôm ngang vai vợ mình, rồi hỏi con trai lớn:
- Nụ cười rộng ngoác đó của thằng bé, đã bao lâu rồi chúng ta không thấy nhỉ?
- Từ khi Jackie mất.. – Andrew chậm rãi –.. Abby có lẽ là người đầu tiên làm thằng bé thoải mái đến vậy.
Kate khóc ra thành tiếng. Taylor chạy đến ôm mẹ chồng mình. Bà nức nở:
- Thằng bé luôn là một đứa trẻ ngoan, sao nó khổ vậy chứ?
- Mẹ à. – Taylor nhỏ nhẹ, nghiêng đầu ra phía ngoài sân – Điều quan trọng nhất là Keith đã không còn tuyệt vọng nữa rồi.
Katherine Patrick gật đầu. Ánh mắt biết cười của hắn hôm nay không hề tắt. Cái gì mà ly hôn hay không chứ? Con bà hạnh phúc là được rồi.
Tối đến, Thomas và hai con trai uống rượu và kể những chuyện xưa cũ với nhau. Kate, Taylor, và nàng ngồi gói quà cho lũ trẻ trên gác xép. Taylor nói đến vấn đề khai thuế cho chồng, Abby tiện miệng chia sẻ thêm một vài thông tin có lợi mà nàng nắm được từ việc làm ăn. Thấy Taylor gật đầu hào hứng, Kate liền nghĩ chắc điều nàng nói cũng có gì dùng được. Bà thở dài:
- Mẹ học xong cấp ba là lấy chồng. Rồi từ đó chỉ có chồng với con, việc hai đứa nói mẹ chẳng hiểu được mấy.
- Nhưng cái nhà này không có mẹ đâu chạy được. – Taylor khích lệ.
Abby vẫn chỉ mỉm cười, dường như rất chăm chú lên gói quà của mình. Kate dò hỏi:
- Cháu thì nghĩ sao?
- Cháu đang nghĩ mỗi lần Keith ăn dở mấy gói hạt đều gấp hai góc rồi cuộn lại rất kín khí. Vốn cháu chưa thấy bao giờ nhưng về đây nhìn tủ đồ ăn nhà mình thì rất nhiều ạ.
Mẹ hắn kinh ngạc khi nghe câu trả lời này. Tuy ngoài miệng không nói nhưng Abby thực lòng chú ý tới từng hành động của Keith.
- Có lẽ là thói quen thôi – Bà đơn giản tiếp lời.
- Đúng là thói quen. – Abby gật đầu nhẹ nhàng – Nhưng mà cháu thấy, ảnh hưởng của một người lên một người khác thường không ở khi người ta cần thì khuyên mà là ở những thói quen, những cách suy nghĩ mà người đó dù không ý thức được vẫn dùng đến cả đời.
Đến đây thì không chỉ Kate, mà ngay cả Taylor cũng rất ấn tượng với nàng. Rõ ràng là một câu khen nhưng cách nói của Abby rất nhẹ nhàng. Nàng không chỉ hiểu biết mà còn quan tâm rất thật lòng tới người khác nữa. Quà gói xong, ba người xuống lầu cùng với mấy vị đang thử rượu cuối mùa kia. Keith đưa cho nàng ly của hắn, vui vẻ hỏi:
- Em đoán xem, đây là loại Scotch gì?
Abby vừa đưa lên mũi ngửi một hơi đã nhíu mày
- Ba anh có một chai William Lawsons trong nhà sao?
Tom gật đầu nhìn nàng:
- Chỉ thoáng qua thôi thôi mà cháu cũng có thể biết?
- Nó có mùi như bia trộn với cồn hóa học, không lẫn vào đâu được ạ. – Nàng lịch sự đáp lời.
- Vậy em uống nó đi. – Hắn làm vẻ mặt nũng nịu.
- Anh nghĩ sao mà bắt em uống cái này chứ? – Abby lườm sang hắn.
Andrew thấy vậy bật cười:
- Keith mới thua ván Poker vừa rồi nên phải chịu phạt đấy. Trong nhà này, vợ chồng như nhau nên chỉ em đỡ hộ được thôi.
Nàng nhìn ly Whiskey một lúc rồi dốc cạn vào miệng. Keith còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã hôn lên môi rồi mớm luôn ngụm rượu vừa rồi ép hắn nuốt xuống. Keith uống xong thì rùng mình, làm mặt xấu:
- Đây là nụ hôn khủng khiếp nhất đời anh đấy.
- Ít ra em cũng cùng anh nếm vị đó còn gì?
Hắn vẫn lắc đầu nhăn mặt, thậm chí hai mắt có chút đỏ lên. Cái vị của William Lawsons giống như đang uống thẳng từ lọ sơn móng tay có mùi ngọt vậy. Cả nhà phá lên cười. Trong lòng hai người, những hạt giống ngọt ngào ngày càng nở rộ.
Sáng hôm sau, họ còn chưa kịp tỉnh Valerie và hai đứa trẻ nhà Andrew đã nhộn nhịp khắp nhà rồi. Hắn mặc quần ngủ, đi vào bếp pha cho nàng một ly ca cao nóng. Sáu người lớn co chân lên ghế nhìn mấy đứa hào hứng với xe đạp mới, rồi những bộ màu vẽ, đồ chơi nữa. Nàng bất giác sờ tay xuống bụng mình. Abby cũng muốn có một đứa trẻ như thế.
Mắt hơi cay cay. Nàng cố bình ổn lại tâm trạng mình nên nói mình muốn đi vệ sinh, giấu đi giọt nước mắt lăn vội. Keith để ý thấy cử chỉ này, nhìn theo ánh mắt lúc trước của nàng. Hắn thở dài. Valerie trước mặt đang ôm một con ngựa bông đùa nghịch. Nàng hẳn là vẫn muốn có một đứa con. Hắn cũng từng muốn có con nhưng mà sau khi mất cả Blake và Jackie, hắn rất sợ. Nếu sau này, nàng cũng trầm cảm sau sinh.. Hắn không còn đủ sức vươt qua việc này lần nữa. Cơ mà nếu Abby muốn, hắn sẽ phải làm gì? Keith đành giả như không biết, cùng cả nhà gọi điện cho gia đình Eastman và thông gia bên Taylor nữa.
Giữa buổi chiều, cả nhà đi mua sắm. Abby với Taylor hợp chuyện nên xung phong dắt lũ trẻ đi chơi mấy trò chơi để bốn người nhà Patrick tự do hơn. Ai nấy đều có những mục tiêu khác nhau cho lần mua sắm này cả.
Hắn dừng lại ở một tiệm đá quý gia truyền, đứng trước quầy chọn nhẫn, bần thần nghĩ: "Không biết Abby sẽ thích cái nào?" Nàng thậm chí còn chưa nói yêu hắn nữa, liệu có phải hắn đã nghĩ quá xa rồi?
- Mẹ sẽ không chọn nhất cắt sẵn đâu – Kate lên tiếng khiến Keith hơi giật mình. – Phía sau tiệm, con có thể mua 50 đồng một xô đất để sàng ra đá thô đấy?
- 50 đồng? Họ bỏ đã sẵn vào đó cho mình sàng sao? – Hắn hỏi Kate.
- Không. – Mẹ hắn phì cười – Là đất nguyên họ mang từ mỏ khai thác về. Dù sao cũng thu tiền, thường thì một xô cũng có mấy viên nhỏ nhỏ không quá đáng tiền thôi, nhưng cũng có khi con may mắn, tìm được gì đó thì con giữ hoặc cắt thành trang sức, sẽ có giá trị riêng. Mẹ hay làm lắm đó.
Nói rồi, Kate kéo hắn ra phía sau thật. Ban đầu, hắn hơi mất kiên nhẫn khi sàng sang lọc lọc. Thế nhưng, rất nhanh hắn phát hiện ra mẹ mình chỉ đang muốn tìm chỗ nói chuyện thôi.
- Con thực sự sẽ cầu hôn Abby sao? – Kate hỏi.
- Con cũng không biết nữa. – Hắn nhìn sang bà, ánh mắt thoáng một vệt buồn. – Cô ấy chắc chắc chắn vẫn muốn có một đứa con, mà con.. Abby cũng chưa nói yêu con nữa.
- Abby yêu con. – Kate không nhìn sang nhưng vẫn cảm nhận được những thay đổi cảm xúc của con trai mình. – Mẹ có thể có nhiều thành kiến nhưng cách con bé để ý từng tí rồi chọc cho con cười, mẹ không lẫn được.
- Mẹ thực sự nghĩ thế sao? – Viền mắt hắn hơi đỏ khi quay sang Katherine
Bà cũng chậm rãi nhìn vào mắt hắn gật đầu:
- Nhưng mà mẹ nghĩ con vẫn nên làm hợp đồng Tiền hôn nhân cho kĩ. – Bà kiên trì. – Chuyện con cái, hai đứa thẳng thắn nói với nhau thì sẽ tốt hơn.
Ngay lúc này, một người trong trung tâm làm đá nhặt một viên hắn vừa lọc bỏ vào hộp lên, kinh ngạc quan sát:
- Cái này là anh vừa tìm thấy sao?
- Phải. – Keith gật đầu – Tôi thấy nó có màu xanh xanh mà tẩy đất mãi không trôi nên cứ để tạm đó – Hắn quả thực không nghĩ nó có giá trị gì.
- Anh đi vào với tôi được không? – Dáng vẻ người này rất khẩn trương.
Hắn và Kate đều đứng lên theo anh ta vào một phòng rất nhiều công cụ, chắc là dùng để chế tác. Ông chủ tiệm kim hoàn cầm viên xanh lẫn đất lên nhìn thật kĩ. Keith có cảm tưởng đôi con ngươi ông ta cứ thế to dần. Kate khá quen với người trong tiệm nên tò mò hỏi:
- Trevor, đó là gì vậy?
Ông ta ngập ngừng một lúc mới bỏ kính xuống, mỉm cười nói:
- Chúc mừng cậu. Cậu vừa lọc được viên Sapphire lớn nhất mà tôi từng thấy ở mỏ phía đông rồi. Chỉ viên thô này thôi cũng đã có trị giá trị hơn 20, 000 đô rồi
Kate và hắn đều vô cùng kinh ngạc. Hắn ngẫm nghĩ một hồi mới hỏi:
- Đá Sapphire có ý nghĩa gì không?
- Nó có nghĩa là khởi đầu mới. – Trevor cười hiền hòa.
Mắt hắn mở to hơn, dường như thứ này sẽ rất hợp với nàng. Hắn hỏi ông chủ viên to nhất mà ông ta có thể cắt thành nhẫn, rồi xem thêm một vài thiết kế, chọn kim cương nhỏ để trang trí cùng Kate nữa. Tính ra sau khi cắt hết, Keith vẫn còn đủ Sapphire để làm một đôi khuyên tai. Hắn không có thời gian ở nhà đến tận năm ngày chờ chúng hoàn thành nên để tên Kate trên lịch hẹn.
Hai mẹ con không nói gì với những người trong gia đình, chỉ trở về nhà trước đã. Kate vẫn cương quyết về chuyện Hợp đồng tiền hôn nhân nên hắn cũng suy nghĩ thêm về mấy lý luận của mẹ. Hắn đúng là vẫn phải lo cho gia đình và nhà Eastman nữa. Thế nhưng tương lai, hắn chắc chắn có thể cố gắng hơn vì Abby và sẽ bảo vệ nàng.
Buổi chiều, nàng ngồi tựa vai hắn trên xích đu ngoài nhà ngắm hoàng hôn. Keith nói:
- Mẹ anh nói nếu chúng ta kết hôn thì bà muốn có Hợp đồng tiền hôn nhân. – Hắn nắm tay nàng – Anh nghĩ với những tài sản phát sinh trước anh muốn để cho gia đình và nhà Jackie hết, giữ lại nhà và một số xe thôi.
- Cũng hợp lý mà. – Abby không để ý lắm – Anh cũng có nhiều gánh nặng của anh.
Hắn hôn lên tóc Abby:
- Anh cũng sẽ không để em khổ đâu. Anh sẽ chăm chỉ hơn cho công việc sau này.
Nàng bật cười, nhìn vào mắt hắn:
- Anh cứ làm như mai cưới nhau luôn được ấy. Anh đã cầu hôn em đâu?
- Em cũng chưa từng nói rõ ý của mình với anh. – Hắn thẳng thắn.
- Valerie nói anh tự tay sơn mấy hình con vật biển trong phòng con bé phải không? Trông giống như thủy cung vậy. – Nàng đánh lạc hướng hắn.
- Phải. – Keith hơi giận, thu thái độ thân mật của mình lại, giãn khoảng cách với nàng.
Abby chủ động hôn lên môi hắn, nhưng vẫn không trả lời:
- Cho em thêm thời gian được không. Em vẫn có những nỗi sợ của riêng mình.
Keith ôm cả người nàng đặt lên đùi mình. Hắn hiểu chứ, một chuyện như đối với Vance thực sự rất khó vượt qua. Hắn thở dài, thì thầm khe khẽ:
- Anh sẽ đợi.