Keith chính thức kí với Eagles để chuyển sang chơi tại Philly. Nếu không phải Mike Crawford đã hồi phục và Titans tuyển thêm được Tiền vệ trẻ Jonathan Moore từ giải đại học thì hắn cũng chẳng dễ dàng đi như thế. Hợp đồng chuyển nhượng đương nhiên vẫn đắt đến không tưởng nhưng chủ của đội Eagles, Jeffrey Lurie vẫn đồng ý kí, đủ để chứng minh sức nặng của Keith Patrick trong giải nhà nghề.
Lương của hắn tăng hơn gấp ba nhưng điều quan trọng nhất hắn thương thảo được là cả Jackson Bennett cũng sẽ đi cùng luôn. Jackson không chỉ là bạn mà còn người chơi góc rộng hợp nhất với Keith suốt từ đại học lên đến giải nhà nghề nữa. Ban đầu, anh chàng này vẫn thích ở Tennessee hơn vì công việc của Lori ở đó vẫn thuận lợi mà hai người nghiêm túc hẹn hò rồi. Đến lúc hắn thuyết phục được Jackson thì cửa để Amy Adams chuyển nhượng cả cặp vẫn chưa thông. Thế nên, Abby dùng lợi ích kinh doanh khác để đổi. Amy nghe xong mấy quy trình cải tiến cho Titans thì thở dài:
- Cô với Keith đúng là một đôi. Chồng công đông, vợ thủ tây, khiến người khác muốn nói không cũng chẳng được.
Tuy nói vậy nhưng những lợi ích mà Abby để GCon Partner đệ trình khiến bà rất hài lòng. Nàng đúng là dân làm ăn đích thực.
Xong xuôi đâu đấy, Keith mới nói với Tom và Kate Patrick về việc chuyển hẳn lên Philly. Mẹ hắn giận đến độ trốn trong phòng không nấu ăn cả hai ngày. Andrew và Taylor phải chạy sang khuyên rằng vẫn còn họ ở đây thì bà mới nguôi xuống. Lúc hắn và nàng rời khỏi, bà thở dài nói với Tom:
- Trước đây tôi nghĩ Keith không thể mụ mị ai hơn Jackie nhưng ngày đó nhà chúng ta vẫn thuyết phục được con bé ở đây vì sự nghiệp của chồng. Không ngờ lần này, Keith kiên định rời đi đến vậy. Abby xem ra hơn cả thế rồi.
Thomas Patrick ôm lên vai vợ, cười cười:
- Bà so sánh Keith yêu ai hơn ai mà làm gì. Jackie từng là con dâu hoàn hảo trong mắt bà vì con bé theo đúng những truyền thống mà bà vẫn đang làm. Còn tôi thấy Abby làm cho Keith không sợ thử những điều mới, cũng là điều tốt chứ sao? – Ông khích lệ vợ – Nếu không thế, thì thằng bé đâu có thể vui vẻ lại.
Kate vẫn hơi giận dỗi thở dài:
- Biết là thế.. nhưng bình thường Keith chỉ ở cách có hai giờ. Cần thì tôi lái tới được luôn.. Bây giờ.. – Bà chép miệng –.. thôi thì nhờ nhà Eastman vậy.
- Con cái lớn hết rồi. – Tom vui vẻ chỉ về phía cô bé đang hái hoa trước nhà – Tôi với bà chỉ cần chăm Valerie thôi.
Việc cuối cùng là căn nhà hắn từng giành nhiều năm bên Jackie và Blake. Ban đầu, hắn hỏi Sammy chuyển về đó để khi họ về Nashville vẫn có chỗ lui tới. Thế nhưng, cô bé nghĩ một hồi rồi lắc đầu:
- Em vẫn thấy có quá nhiều kỉ niệm tốt nhưng không cũng không tốt ở đây.
Keith nhận ra thêm nút thắt trong lòng mình. Hắn muốn cuộc sống mới với Abby nhưng vẫn chưa thể thực sự buông xuống nhưng kỉ niệm với người vợ đã mất. Đêm đó, nàng rót MaCallan uống cùng hắn. Hương quế trên mũi khiến Abby hơi khó chịu nhưng nàng phát hiện ra chính thứ cay nồng này tạo cảm giác ngay dưới mắt, khiến một người mạnh mẽ như hắn khóc ra dễ dàng hơn.
Hắn nuốt từng ngụm rượu rồi nhìn sang con gấu của Blake. Abby cũng say cùng hắn. Khi nước mắt chảy xuống, Keith kể lại một câu chuyện như mới ngày hôm qua:
- Thực ra con gấu đó không phải là thứ đồ mà thằng bé thích nhất đâu. – Keith nghẹn lên trong ngực. – Anh mua cho Blake một chiếc máy bay bằng bông, có thêu cầu vồng trên đó.
Abby nhìn thẳng mắt hắn nhưng không không hề cất tiếng hỏi, chỉ để hắn tự sự trước nàng.
- Cơ mà con gấu đó, là thứ duy nhất không dính máu của Jackie.
Keith khóc thêm một lúc rất lâu rồi ngả đầu lên đùi nàng. Abby nhẹ nhàng hỏi:
- Con gấu đó, anh đã mua trong dịp nào?
- Sinh nhật lần thứ hai của Blake – Ánh mắt hắn mơ màng, từ tốn đáp – Anh bận suốt mùa nên rất ít dịp đưa Jackie và thằng bé đi chơi. Những chỗ đông người mà mẹ hay đưa Andrew và anh đến ngày nhỏ như hội chợ, anh cũng không thể tùy tiện đi. Nên lần đó anh bay về từ San Francisco, Blake thích màu vàng giống mẹ nên anh đã mua nó.
- Vậy Blake vẫn chơi với nó phải không? – Nàng vuốt nhẹ lên tóc hắn. – Em thấy cả vết trớ nữa.
- Blake sẽ không chủ động đòi con gấu này, chỉ có cái máy bay kia thôi. Cơ mà, thằng bé chơi một hồi thì cũng phải giặt nên anh thử trong lúc con ngủ, thay con gấu vào đó. – Nước mắt hắn vẫn không ngừng chảy. – Anh vẫn nhớ Blake đã ôm nó rất chặt. Đến sáng dậy thì vui vẻ chơi với nó. Cơ mà chỉ được một hôm là thằng bé lại đòi máy bay rồi.
- Còn vết trớ đó? – Abby thì thầm.
- Thằng bé thật ra mỗi lần ngủ với con gấu đó đều ngậm lên tai, miệng còn búng búng như được ti vậy, trông rất dễ thương. Thật ra, Blake ngủ với nó thường rất ngoan. Cơ mà hay bị mắc sợi vải vào họng, nên anh chỉ dùng gấu lúc thay máy bay thôi.
- Vậy là Blake cũng an tâm hơn vì con gấu nhỏ có mùi của ba phải không?
- Anh cũng mong rằng như vậy. – Hắn siết tay nàng trên ngực, giọng rất nhỏ. – Hôm đó, Jackie tự cắt hai cổ tay, rồi ngồi trong bồn nước để rút máu. Cảnh sát nói có lẽ Blake đã khóc. Cô ấy vẫn muốn ra vỗ về con thôi. Nhưng cổ tay.. cô ấy đánh rơi Blake. – Keith co chân thu mình thật nhỏ – Hôm đó anh thắng trận sân khách, cố bay về cho kịp buổi đêm nhưng đến nơi.. họ đều đã lạnh ngắt.
Abby hôn lên vành tai hắn, nàng cũng không kìm được nước mắt nữa rồi.
- Anh ôm thằng bé.. gọi 911, nhưng mà thằng bé.. thằng bé.. Hắn nghẹn lời. Jackie và Blake từng là tất cả của anh.
- Và họ vẫn thế. – Abby xoa tay sau lưng hắn – Cơ mà em tin rằng cô ấy không muốn anh nhớ về điều yếu đuối nhất của mình. Blake cũng muốn hơi ấm của người ba tự tin làm thằng bé an tâm kia.
Keith nhìn nàng:
- Nếu còn ở đây.. Anh sẽ không bao giờ quên được những ngày đen tối đó.
Hắn kéo người dậy, tựa trán mình lên trán nàng. Thật ra những đêm không có Abby bên cạnh, đầu óc Keith lập đi lập lại cảnh tượng kia. Nàng ở đây rồi, hắn nhắc chúng rồi khóc ra được hết. Thứ Keith còn giữ bây giờ là nụ cười đơn thuần của Jackie ngày còn trung học và Blake bú môi lên tai con gấu nhỏ mà Keith nhặt vội ở sân bay. Ngôi nhà này có thể là kỉ niệm nhưng những điều tốt đẹp nhất đều ở trong hắn rồi.
Abby ôm Keith ngủ trên sô pha cả đêm. Sáng tỉnh lại, hắn vuốt lọn tóc trên gương mặt còn đang say ngủ để nhìn nàng rõ hơn. Chuyện đêm qua không biết hắn có làm nàng cảm thấy như một vật thay thế không? Keith hơi lo lắng nhưng Abby khẽ nở nụ cười dù mắt còn đang nhắm:
- Anh kể chuyện cả đêm làm em vẫn còn buồn ngủ lắm. Ôm em thêm lúc nữa đi.
Hắn nhìn quanh phòng khách của mình, cũng đã đến lúc rồi. Keith nằm lười cùng với nàng thêm rất lâu. Abby lồ ng tay mình vào tay hắn. Keith của của nàng bề ngoài rất mạnh mẽ nhưng trái tim chứa chan rất nhiều tình cảm. Hắn tốt bụng, dễ thương người. Thế nên, khi mất đi thứ quan trọng, Keith thật rất muốn khóc ra nhưng hắn lại bị giam trong vỏ bọc của chính mình. Trước ba mẹ mình và những người Jackie bỏ sau lưng, hắn còn phải chống đỡ giúp họ nữa.
Ở bên Abby, hắn không cần như vậy. Cho dù hắn có yếu đuối đến mức nào, nàng cũng không bao giờ phán xét. Phần nào đó, nàng còn mạnh mẽ hơn, cho hắn dũng khí để vượt qua
Giữa trưa, Keith gọi cho môi giới để bán căn hộ gác mái của mình. Abby tựa trên vai hắn nhìn xuống Nashville. Cảnh tượng này Jackie rất thích. Cơ mà người ở cạnh hắn bây giờ là nàng.
Abby về Philly trước, hắn đóng đồ rồi khi chuẩn bị bước ra khỏi ngôi nhà nhiều năm. Có một tiếng vọng lại của Jackie:. Truyện Kiếm Hiệp
- Anh đã làm hết những điều anh có thể rồi, anh yêu.
Keith quay đầu nhìn lần cuối. Trên mặt in dấu một nụ cười, cả khóe mắt cũng lộ vài ý vui. Hắn nhìn con gấu nhỏ trên tay nói:
- Chúng ta cùng đến Philly nhé, Blake.
* * *
Eagles cử xe đón Keith Patrick và Jackson Bennett tại sân bay. Đồ đạc thì họ đều đã thuê công ty chuyển nhưng bạn Keith chưa có nhà tại Philly nên ở tạm nhà hai người. Căn nhà tưởng rộng rãi, giờ đã xây thêm một nhà khách và lúc nào cũng rất đông vui. Linda cứ cách vài ngày thì mang đồ qua ăn. Từ sau khi Tiff đầu tư cho công ty kế hoạch dinh dưỡng của Steve, Abby phải tìm đầu bếp mới nhưng đôi tình nhân trẻ vẫn thi thoảng qua chơi.
Lori ngồi ở bể bơi nhìn hắn tự tay giúp nàng trồng cây sau giờ tập, cảm thán với bạn trai mình:
- Đúng là trước đây em không không có cách nào tưởng tượng ra vẻ mặt dịu dàng của Keith. Ảnh đối với người vợ đã mất cũng đã như vậy sao?
- Rất giống mà cũng rất khác. – Jackson hồi tưởng – Có thể Jackie hồi đó trẻ hơn nên gần như nhà Patrick lúc nào cũng tiệc tùng bạn bè. Đến lúc có Blake rồi đôi khi Keith cũng tổ chức để vợ vui hơn nữa. Như Abby bây giờ.. có cảm giác thế giới của riêng hai người yên ả hơn một chút.
- Nhưng em vẫn chưa hiểu sao Keith chọn Abby thay vì Emile đâu nhé. Em không có ý gì nhưng nói gì thì nói bạn em cũng là người mẫu có tiếng mà. – Lori kéo chiếc mũ che nắng.
- Anh cũng không biết. – Anh ta bật cười, ngẫm nghĩ –.. nhưng nếu Emile khó tính giống em thì..
- Thì sao cơ? – Bạn gái Jackson cong mắt.
- Keith của trước đây thì rất biết cách chiều chuộng phụ nữ. Cơ mà cậu ấy trải qua quá nhiều việc nên cả tinh thần và sức lực đều không muốn chạy theo ai. Trước mặt Abby, cậu ấy cũng không phải vờ như mình ổn.
Phía bên kia, nàng và hắn đang dùng vòi phun đùa nghịch với nhau. Lori nhẹ nhàng lên tiếng:
- Em cũng thấy Abby ấm áp nhưng mà ẩn sâu còn rất nhiều tâm sự nữa. Mà một người cứ buồn man mác như vậy không hợp lắm với em. Cơ mà.. – Cô ấy quan sát rồi như nhận ra điều gì –.. Keith ở bên cạnh Abby dường như có nhiều biểu cảm hơn thì phải?
- Em nhận ra nét buồn vừa rồi đúng không? – Jackson hỏi.
- Vâng. – Lori gật đầu
- Người nhiều câu chuyện mới có thể ở bên người nhiều câu chuyện. Anh nghĩ thế. Vậy nên, anh mới nói cậu ấy ở bên Jackie rất giống cũng rất khác. Thời trung học và đại học, cái anh thấy nhiều nhất trên mặt Keith là một nụ cười rộng ngoác. Vui buồn đều không giấu được nhưng chủ yếu là vui. Vợ mất, cậu ấy lúc nào cũng bày ra một gương mặt lạnh, không sao xả hết được ra. Giờ Keith thành thật hơn với cảm nhận của mình rồi. Chắc có thể nói là.. – Chàng tiền đạo mới của Eagles trầm ngâm – Khi Jackie mất cậu ấy không biết làm cách nào để tiếp nhận hay quản lý cảm xúc của mình. Nhờ Abby mà cậu ấy trưởng thành hơn từ nó.
Lori nghe mấy triết lý thoát ra từ miệng Jackson thì phì cười:
- Anh cứ đơn giản thôi cho em nhờ.
Đúng là nên đơn giản. Nếu cuộc sống không cần trải qua đau thương, bình yên êm đềm thì mới tốt. Không lâu sau, Jackson và Lori cũng tìm được ngôi nhà mơ ước của mình. Họ sống gần nội đô hơn, nhưng vẫn thường xuyên tham dự mấy buổi tụ tập, vừa chơi trò chơi để bàn, vừa uống rượu ở nhà Keith và Abby.
Cứ cách tuần, hắn và nàng lại đi thăm mộ Jackie và Blake, rồi ghé qua nhà Eastman ăn tối. Roger và Wren thấy Keith lấy lại vẻ hoạt bát thì cũng coi Abby như người nhà. Con gái lớn của họ mất rồi nhưng người chồng từng chăm sóc Jackie đủ đường được hạnh phúc, họ cũng vui lây.
Có lần, hắn và nàng sang đó, một người bạn của Jackie, tên Phoebe Shaw cũng đến hỏi thăm. Cô nàng này rất niềm nở với họ nhưng Abby thấy nét mặt Keith sạm xuống như đụng phải gai. Thế nhưng cả buổi hắn không nói gì, lặng lẽ quan sát cách Wren cư xử với người này như con gái. Ngay cả lúc đi về, nàng hỏi, hắn cũng không nói thêm nhiều, dường như đã biến mất sau trùng trùng tâm sự.
Nàng biết hắn cần không gian nên nói tránh sang chuyện mùa giải tới. Keith thả lỏng hơn kể về luyện tập hiệu quả với tiền đạo chạy bóng Ed Harris và lính mới Howard Knightly:
- Anh từng đấu với Ed một lần nhưng không nghĩ là phong cách lại hợp đến thế. Còn Howard.. cậu bé rất hiệu quả bên cánh trái nhưng tính hơi nóng. Giờ tập không sao, anh chỉ sợ đến lúc vào trận lại bị Hậu vệ tầm xa kích động thì không tốt.
- Tính cách luôn là khó rèn nhất. – Abby bình phẩm – Vậy anh có cách gì không?
- Tạm thời anh chỉ tạo môi trường có kích động trong luyện tập để cậu ta tập dần. Huấn luyện đội hình tấn công cũng đang nghĩ ra một số kịch bản đi bóng linh động hơn để chuyển cánh cho Howard theo từng trận nữa.
- Còn những người khác trong đội thì sao? Ở Titans ai cũng nghe anh. Chuyển sang đây, vất vả hơn nhiều rồi. – Nàng quan tâm thật lòng.
Keith nắm lấy tay nàng, mắt vẫn tập trung vào đường lái phía trước. Biết Abby vẫn tự trách vì việc hắn chuyển sang đây, chàng Tiền vệ sáng giá nhất giải nhà nghề thở dài:
- Thật ra dẫn dắt một đội nói khó cũng khó mà nói dễ thì rất dễ. Túm lại vẫn là hai vấn đề kĩ năng và con người. Cái đầu tiên anh có còn cái thứ hai, dần dần, nói chuyện, chiến đấu với nhau nhiều sẽ hình thành gắn kết thôi. – Keith đan chặt vào mấy ngón tay nàng – Em cứ tin ở anh là được.
- Vậy.. – Abby dịu dàng nhìn hắn –.. anh nghĩ tiệc tại gia trước mùa giải, anh nghĩ có giúp không?
- Em luôn không thích ồn ào mà. – Hắn nhíu mày nhưng cũng hiểu sao nàng hỏi như vậy.
- Nhưng Tiff thích.. Em cũng tiện thuê công ty Steve phục vụ đồ ăn luôn.
- Em thật là – Hắn phì cười – Chuyện gì với em cũng phải một công đôi ba việc thế sao?
- Em là dân làm ăn mà. – Nàng kéo kéo tay hắn.
- Tùy em thôi, miễn em vui thì anh sao cũng được. – Dừng một chút, Keith nói – Wenhui và Linda nói với anh là em cũng kí xong với một quỹ phát triển công nghệ rồi. Anh có giúp được gì không?
- Anh là gương mặt thương hiệu của em đó. – Abby nửa đùa nửa thật, rồi trở nên nghiêm túc hơn. – Bọn em đang chạy thử với mô hình thanh toán với Jacob Lionelson rồi. Nếu mùa này thuận lợi thì lần tới anh thắng chiếc nhẫn Siêu cúp tiếp theo, bọn em đưa ra công chúng rồi thuê anh làm đại diện nhé.
- Nhanh vậy sao? – Xem ra kể cả hết giải thì hắn cũng sẽ bận rộn rồi.
- Nếu thuận lợi thôi. – Abby đáp – Không có Linda, em cũng không thể chạy nhanh như vậy.
- Wenhui nói bọn em bình thường tách riêng ra đã giống xe đua rồi. – Hắn bật cười – Chạy cùng nhau thì giống như lắp tên lửa luôn. Đừng để bản thân mệt là được.
Hai người về đến nhà. Cuộc sống mới của họ rất bình yên. Còn rất nhiều việc phải làm nhưng từng bước từng bước Keith và Abby sẽ tiến về phía trước. Chập chờn trong giấc ngủ, hắn mở mắt nhìn Abby đang tựa đầu bên cạnh, kéo sát nàng vào người.
Sự xuất hiện của Phoebe Shaw chiều qua khiến hắn không thoải mái. Cô ta là bạn từ nhỏ của Jackie nhưng rất nhiều chuyện trong lúc người vợ quá cố của hắn bị trầm cảm, Keith vẫn luôn bất an. Ngay lúc hắn chuyển về Philly thì cô ta qua nhà Eastman, liệu có ý gì không? Keith nhìn sang nàng. Dù có bắn mười phát đại bác thì cũng chẳng có lý do gì để Abby liên hệ với Phoebe cả. Họ tốt nhất cứ tránh xa kẻ độc hại đó thì mới an toàn. Hắn đạt một nụ hôn lên trán nàng, nhắm mắt ngủ lại. Nếu chuyện đó xảy ra lần nữa, Keith biết phải làm sao?
Giấc ngủ không yên, nhưng hẳn tỉnh dậy sớm đi chạy cùng Abby. Ban đầu, ai cũng muốn chặn ngang đường họ để hỏi chuyện nhưng lâu dần, cảnh Keith chạy theo sau nàng đã thành quen thuộc. Ngay cả truyền thông cũng dần để họ yên. Chỉ có điều với bên ngoài, ngay cả những hàng xóm mới quen, Abby được biết tới như một bà nội chợ. Amy Adams thường xuyên nhắn cho nàng:
- Bao giờ thì cô mới chịu công khai hết chứ?
- Lúc đến thì sẽ đến thôi. – Nàng trả lời nhẹ nhàng.
Abby từ bé đã được dạy nếu công việc chưa thành thì không ai chú ý tới, dễ làm việc hơn. Thế nên, nàng không vội vã đi giải thích cách mọi người nhìn mình, mà chỉ mỉm cười thôi. Keith khó chịu hơn rất nhiều. Hắn không ngại cách báo chí nói về mối quan hệ của họ nhưng một số phóng viên cơ hội liên tục so sánh nàng với Jackie, khiến dư luận cũng chĩa mũi nhọn về phía nàng:
- Abby này là mọt sách mà. Nhìn sao cũng không thể nóng bỏng bằng Jacqueline Patrick được.
- Jacqueline ngày xưa còn có công ty sự kiện riêng. Còn Abby này, tuy nói là đã đính hôn, tôi thấy chỉ đào mỏ thôi.
Thậm chí một số người còn chèn dòng tít: "Hãy tìm người nóng hơn Jacqueline" hoặc "Keith xứng đáng với điều tốt đẹp hơn" vào nữa. Với tính cách của Abby, nàng chắc chắn sẽ không buồn vì công kích từ những người không quen biết. Thế nhưng hắn rất sợ nàng tổn thương khi Jackie liên tục được nhắc đến.
Hôm nay, ai đó đặt một bức ảnh đi biển của nàng cạnh Jackie với đề tựa "Người đẹp và quái vật." Keith không kịp cản Abby, chỉ nhẹ nhàng ôm vai nàng từ sau lưng. Tuy vậy, khi hắn vừa định cất tiếng an ủi thì nàng cất giọng vui vẻ:
- Jackie thực sự là rất đẹp.
Hắn tròn mắt. Nàng ngẩng đầu, kiễng chân, cố đặt lên môi hắn một nụ hôn. Keith khẽ cười cúi xuống cùng nàng. Abby của hắn đúng là hơi "lùn" thật. Hắn bế nàng vào giường. Tuy nàng hơi thấp bé nhưng mỗi lần đôi tay nhỏ chạm lên tai rồi sau cổ hắn lúc hôn. Keith luôn cảm thấy rất k1ch thích. Những ngọt ngào qua đi, Abby tựa lên ngực hắn, hỏi:
- Anh có bao giờ so em với Jackie không?
Hắn lần lại từng kí ức từ ngày mới gặp nàng, từ tốn nói:
- Hai người vốn dĩ khác hẳn nhau, so làm sao được.
Keith mỗi lần bên cạnh Abby thì đều có thể bỏ lại tất cả những suy nghĩ buồn vui, tận hưởng những bình yên thôi. Hắn chưa bao giờ mảy may đặt nàng ở cạnh Jackie. Thậm chí những việc nàng làm từ nấu ăn, thương thảo đến cư xử với những người trong gia đình hắn và nhà Eastman, Keith cũng không nghĩ xem nếu là Jackie thì sẽ làm thế nào. Abby muốn sao thì làm vậy. Hắn yêu nàng là chính nàng, vậy thôi. Keith vuốt v e bên cạnh sườn Abby. Khi hai người ở cạnh nhau, điều này trở thành thói quen trong vô thức. Hắn thở dài:
- Nếu có so. Anh chỉ so xem anh đối xử với em có đủ tốt như làm với cô ấy không thôi.
Nàng vươn người nhìn vào mắt Keith:
- Nếu vậy thì người ngoài so cũng không ý nghĩa gì.
Cũng đúng, đến cuối ngày hắn mới là người quyết định yêu ai cơ mà. Cô gái không mặc gì kia vẫn đang cuộn người trong vòng tay hắn. Xoay người, phóng túng hơn một chút chắc cũng không sao. Vừa quấn mình trong một nụ hôn lan từ tai xuống ngực và cảm nhận bàn tay Abby lần trên từng múi cơ bụng của mình thì điện thoại hắn réo rắt gọi.
Jackson muốn hắn đón đi tập rồi uống bia buổi tối đây mà. Đúng lúc quá đi. Nàng cười cười nhìn hắn mất kiên nhẫn với bạn mình. Thôi thì tha cho hắn đến đêm nay vậy.