Hương Wishkey Trong Gió

chương 22: c22: sự tài tình của phoebe

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phoebe Shaw không rõ từ Wren hay Roger có số điện thoại liên hệ với nàng. Tuy thấy hơi lạ nhưng vì đây là quan hệ nhà Eastman nên nàng vẫn lịch sự trả lời. Có vẻ như cô gái này tin vào những lời đồn thổi trên mạng nên nghĩ rằng Abby thực sự chỉ ở nhà nội trợ thôi. Phoebe kể chuyện mình là mẹ đơn thân đã ly hôn, vừa đi làm vừa chăm sóc hai con bảy và bốn tuổi. Nàng đơn giản nghĩ chắc tại cô đơn, còn thấy mình gần tuổi nên cô ta muốn bắt chuyện thôi. Abby xã giao vài câu, cũng không để ý làm.

Lại nói tới những tin đồn, nàng và Linda không thèm chấp còn Tiff thì nhịn không nổi. Cô ấy đăng một video trên điện thoại của mình quay cảnh nàng đang lướt ván diều trong sóng lớn tháng mười Mũi Né, kèm theo tựa đề: "Bà nội trợ lướt sóng." Stephi cũng tiện tay tung lên hứng xuống trong phần bình luận nữa. Rất nhanh chóng, mạng tràn ngập hình ảnh nàng. Gió đổi chiều. Tuy không quá tích cực nhưng ngay cả mấy người lớn miệng nhất cũng phải nói:

- Coi như có chút kĩ năng

Hay:

- Có thể không tầm thường như chúng ta nghĩ.

Mấy đồng đội mới của Keith thấy hình ảnh này trước cả hắn. Keith và nàng có mời họ đến tiệc tại gia ở Philly nên hầu hết mọi người hứng thú bắt chuyện với hắn hơn:

- Nhìn vị hôn thê của cậu lướt ván diều giữa bão trông thật sự rất chiến.

Thấy hắn nhíu mày không hiểu chuyện gì thì hậu vệ cánh tên Benji Snyder đưa điện thoại mình ra. Hắn ngây ra rồi nhếch miệng lên cười. Nghe giọng hình như là Tiff qua thì phải.

- Cô ấy đúng là rất thích mấy trò mạo hiểm này. – Hắn cũng có chứng kiến mấy lần khi còn ở Việt Nam, nhưng biển động thế này nếu nàng làm thế trước mặt Keith thì tim hắn đến nhảy ra ngoài mất.

Anh chàng hậu vệ cao lớn không kém gì hắn thấy phản ứng lo lắng tự nhiên trên gương mặt hắn, bật cười ngồi xuống:

- Xem ra cậu thực sự rất thương cô ấy.

- Tớ không cấm được cô ấy chuyện gì. – Keith nói như tâm sự – Cơ mà vẫn hay suy nghĩ.

- Cậu muốn xem cô gái cả đời tớ không? – Benji hỏi.

- Đương nhiên rồi. – Hắn cũng muốn biết thêm về đội.

Anh ta mở một cái video vợ mình đang vừa nấu ăn vừa hát. Dường như ai trong đội cũng đã nghe mấy lần nên còn cất giọng nhái theo nữa. Một tiền đạo chạy bóng dự tên Ismael vui vẻ chêm vào câu chuyện:

- Heather luôn rất tuyệt nhưng cô ấy mà cấm thì Benji cũng sợ một phép.

Phòng thay đồ đột nhiên xôn xao câu chuyện về các bà vợ và bạn gái. Howard Knightly thích độc thân. Ed Harris và Jackson Bennett thì nhao nhao chuyện hẹn hò dài hạn. Hắn và Benji được xếp vào nhóm đặt vợ lên đầu. Hắn bất giác cảm thấy không khí như vậy mới có tinh thần đồng đội. Trong thể thao, thắng thua trong trận chỉ là một phần nhỏ, họ phải thật sự gắn kết với nhau trong cuộc sống nữa.

Khi mọi người còn đùa vui, Benji quay sang hắn:

- Lúc nào đó sau tiệc cho cả đội, hai nhà chúng ta đi ăn đi. Tớ nghĩ là Heather và Abby cũng sẽ rất hợp nhau đấy.

Nghe đến tiệc, mấy tuyển thủ phía sau nhao nhao lên hỏi:

- Nói mới nhớ, Abby nhà cậu có đặc biệt thích gì hoặc ghét gì không, để bọn này còn mang tới nữa. Chứ bà chị chiến thế này.. – Mọi người lại đùa với video lướt sóng –.. anh em không cẩn thận sẽ bị ván đập vào đầu đó.

Keith vui vẻ. Không ngờ cái video tình cờ của Tiff lại có tác dụng này. Thêm tiệc tại gia thì hắn sẽ càng có cơ hội tiếp xúc với đồng đội ở phương diện cá nhân hơn. Ed Harris đi ngâm bồn đá với hắn, thong thả nói:

- Bình thường, mọi người cũng đã nể cậu về kĩ năng rồi. Ai cũng mong thắng trận. Cơ mà có thể mở lòng một chút về chuyện vợ con, gia đình thì đúng là không còn có gì xây tinh thần hơn thế.

Keith chợt nhớ lại ngày mới vào Titans. Khi đó, hắn và Jackie mới cưới nên cũng mượn dịp để tăng tinh thần đội nữa. Mấy năm nay, hắn không làm thế, cũng ít chia sẻ với đồng đội hơn vì tinh thần và gia đình đều không còn nữa. Giờ hắn có Abby rồi, chuyển đến Philly chắc chắn là một quyết định đúng.

Mấy ngày sau, tuy là tiệc do công ty mới của Steve chuẩn bị nhưng Abby vẫn tự tay làm một số món khai vị nhỏ. Hắn đã nhắn để đồng đội ai muốn mang thêm nhân vật "cộng một" của mình thì tự nhiên đến. Tiff và nàng chuẩn bị chương trình khá kĩ nên không chỉ có tiệc mà còn có mấy trò ném tên trên cỏ ở sân sau, phần thưởng thì bắt thăm cho từng hiệp nữa. Có những phần quà nghiêm túc như thiết bị tập Golf, màn hình Google, đồng hồ Apple thiết kế riêng nhưng xen vào giữa cũng có thứ không ai cần như dép bông hay cần gỗ dài để uống rượu.

Trong lúc Keith nói về kịch bản chơi mới cùng một nhóm tuyển thủ thì Abby cũng tiếp chuyện với mọi người về những thứ để chơi và làm ở Philly. Nàng nhỏ người nhưng ai cũng thấy cách nói chuyện rất có duyên. Ed Harris còn khoác vai nàng thân thiện:

- Cảm ơn cô đã lôi Tiền vệ sáng giá nhất giải về với Eagles.

Abby nhìn sang phía bên kia sân. Hắn vẫn đang vui vẻ mô tả gì đó với những người xung quanh. Khi nàng định quay đi thì Keith bất giác nhìn đến, nở một nụ cười nhè nhẹ. Tuy rất nhanh nhưng Tiff đã kịp chớp khoảng khắc đó, lạnh giọng nói:

- E hèm.. Liếc mắt đưa tình vừa thôi nhé.

Hai người nghe tiếng chuông nho nhỏ chìm trong những ồn ào xung quanh thì bước về phía cửa. Ai đến nữa vậy nhỉ? Một nhân viên trong công ty Steve tiến ra trước. Khi cánh cửa chưa mở hẳn ra thì ai đó bê một khay đồ ăn tiến rất nhanh vào. Giọng người này lanh lảnh:

- Tôi chỉ muốn đến góp vui thôi.

Abby khẽ nhíu mày còn Tiff thì há hốc miệng. Đây rõ ràng là tiệc thuê dịch vụ đàng hoàng mà, đâu có phải là mang góp đồ ăn giữa mấy nhóm bạn đâu. Cô ấy nghiêng đầu sang nàng, khẽ hỏi:

- Là ai đây?

- Phoebe Shaw.

Nàng chỉ kịp vắn tắt cho Tiff mấy câu về quan hệ của Phoebe với nhà Eastman thì người trước mặt đã lao tới ôm nàng như vô cùng thân thiết:

- Tôi mang tới một chút sườn hun khói. Biết là không cần nhưng tôi nghĩ nhiều người sẽ thích.

Tiff nghĩ trong đầu:

- Rõ ràng biết không phải tiệc góp đồ ăn mà vẫn cố ý như vậy. Muốn giả ngây ngô, chân chất với ai đây?

Nàng hơi giật mình. Mấy hôm trước nhắn tin, Abby không để ý nên mới nói đến bữa tiệc này nhưng nàng chắc chắn không có mời cô ta. Không muốn gây náo loạn, Abby chỉ nhỏ nhẹ:

- Phoebe, tiệc liên quan đến đội bóng. Cô đến như thế này không tiện lắm.

- Có sao đâu. – Cô ta vẫn bày ra vẻ mặt hồn nhiên – Trước đây, tôi có lần giúp Jackie và Keith với mấy việc như vậy. Tôi sợ cô vất vả nên muốn tới hỗ trợ thêm thôi. Để tôi bê cái khay này ra trước.

Nói rồi, Phoebe không đợi nàng đồng ý, nhấc khay sườn hun khói khỏi bàn tiếng thẳng ra sân. Vẻ mặt "biết ngay mà" của Tiff đập vào mắt Abby. Cô ấy ung dung nói:

- Có người muốn "phản khách thành chủ" với cậu rồi.

- Thật ra.. – Nàng nhíu mày –.. tớ cũng muốn xem cô ta có thể giở trò gì.

Thấy thái độ này của nàng, Tiff cười nửa miệng. Steve đi từ ngoài vào hỏi:

- Abby. Cô gái vừa rồi là ai mà đem sườn vào vậy? Hương vị món cá của tôi sẽ bị hỏng vì nó mất.

- Tôi biết rồi. – Nàng nghĩ nghĩ đôi chút – Cậu mang cho mọi người một ít Sorbet tẩy vị giác, chắc sẽ không sao đâu.

Nàng nhanh chóng xoay lưng đi về phía sân sau, trong lòng vẫn lờ mờ nghi vấn về quá khứ trước đây. Cơ mà việc trước mắt là buổi tiệc này đã. Thấy Abby quay đi nhưng nụ cười trên gương mặt Tiff không dứt, Steve tò mò:

- Có chuyện gì mà em có vẻ giải trí đến thế?

- Anh nghĩ Abby có hiền không? – Tiff nhìn sang bạn trai.

- Uhm.. – Steve nghĩ về rất nhiều chuyện ở quầy rượu trước kia – Cô ấy thường không chấp người khác nhưng mà rất có nguyên tắc. Nếu động đến những nguyên tắc đó thì chắc chắn Abby sẽ có cách xử lý riêng.

- Anh cũng biết những chuyện này? – Tiff tỏ vẻ thích thú.

- Trước đây, anh làm phục vụ quầy còn thấy cô ấy giả say để đổ rượu lên người mà cô ấy ghét đấy. Hơn nữa.. – Gần đây anh ta cũng nghe được thêm về công ty của nàng cùng Linda –.. làm chủ một công ty thì hiền sao được đây.

Steve vén tóc cho bạn gái, bất giác hỏi:

- Em chơi với Abby lâu như vậy. Em phải tự có câu trả lời rồi chứ.

- Abby có vẻ ngoài của một con cừu – Tiff bật cười – nhưng với những kẻ tưởng mình tưởng mình có cửa, còn muốn động vào những thứ hoặc người mà cô ấy quan tâm thì.. không thể trách cô ấy chuyển thân thành sói dữ.

Phoebe xông thẳng vào bữa tiệc ngoài sân, để mặc những ánh mắt soi mói ban đầu, hồn nhiên bắt chuyện với đám tuyển thủ, vợ và bạn gái họ. Cũng phải nói mái tóc vàng hoe cùng vóc dáng khá thể thao của cô ta khiến Phoebe hòa ngay vào khung cảnh, thậm chí trông còn hợp mắt hơn cả Abby.

Gương mặt Keith lập tức xám xịt. Hắn không thích người này, nàng có thể thấy rõ nhưng khi Keith tiến về phía Phoebe để hỏi chuyện thì Abby khoác tay hắn, khẽ lắc đầu. Đây gần như là buổi tiệc ra mắt của hai người với đội của hắn, bất cứ sự chú ý nào với người khác đều thừa thãi.

Chẳng mấy chốc, khi nàng và hắn cùng xuất hiện trong một khung hình, sự nổi bật của Phoebe vãn hẳn đi. Cứ mỗi lần cô ta tiến về phía họ, Abby rất tự nhiên chuyển sang nói chuyện với người khác.

Tiff đứng trong góc cười cười. Trông thật giống một điệu nhảy mà bạn cô ấy là người dẫn dắt. Phoebe kia là thèm muốn ánh mắt của những người nổi tiếng này nhưng đến cuối cùng, câu chuyện của nàng cuốn tất cả họ theo. Cô ta trở thành người ngoài cuộc duy nhất. Tức tối, Phoebe bày ra một gương mặt cười thân thiện nhưng vẫn là tự mình về mất.

Thế nhưng, đến khi tiệc tàn, chỉ còn những người ở lại dọn dẹp, không hiểu sao giọng Keith rất tức giận:

- Em mời Phoebe đến là có mục đích gì chứ?

Ánh mắt Abby mở tròn rồi trùng hẳn xuống. "Mục đích gì?" Câu hỏi như vậy luôn giống như một cú đánh vào trong lòng nàng. Keith nhận ra phản ứng của nàng thì hơi hoảng loạn. Hắn chỉ bị kích động bởi sự hiện diện của con người kia thôi, nhưng phản ứng vừa rồi của nàng là "đau." Keith đưa tay ra muốn nắm lấy nàng thì Abby lùi lại:

- Em đúng là có lỡ nhắc tới bữa tiệc khi nhắn tin với Phoebe, nhưng em chưa từng mời. Em.. – Abby dường như muốn khóc – Em cần không gian một chút.

Nàng quay lưng đi thẳng nhưng dáng vẻ điềm tĩnh không vội vàng lại làm cho Keith cảm thấy như có một bức tường vô hình vừa dựng lên, không dám bước theo nữa. Tiff chạy nhanh theo Abby. Là bạn thân, có những chuyện cô ấy thực sự hiểu nàng hơn người khác. Cô ấy không biết Keith đã nói gì nhưng những lúc Abby càng cố tỏ ra đạo mạo, đường hoàng càng là lúc những tổn thương tận cùng phát tác.

Steve tiến tới cạnh hắn. Nước mắt trào lên khóe nhưng Keith vẫn cố nín vào trong, nhìn sao cũng giống như hai người có hiểu lầm. Anh ta không dám hỏi, chuyển hướng sang việc khác:

- Tôi còn nhớ hai người gặp nhau là ở quầy rượu tôi phục vụ. Hôm đó, Abby còn giả say nữa.

- Phải. – Keith thở dài, hắn vẫn nhớ đến chuyện này.

- Lúc cô gái đó vào đã rất bất lịch sự với Abby. Bản thân tôi cũng rất khó chịu, tưởng cô ấy thuê tôi rồi mà còn để người khác mang đồ ăn tới. Cơ mà lúc Phoebe đó chẳng hỏi ý kiến, cứ xông thẳng ra, tôi thấy rõ cô ta chẳng coi Abby ra gì.

- Cô ta cố tình sao? – Ánh mắt hắn chuyển sang quan tâm.

- Phoebe hỏi, đã vậy còn bồi thêm trước đây với Jackie, cô ta luôn giúp nữa. – Steve gật đầu.

Keith nhắm mắt. Phoebe Shaw quả thực làm hắn nóng quá đầu rồi. Cô ta cũng muốn bắt nạt nàng thôi. Sao hắn phản ứng với nàng như thế chứ? Phoebe nhắc đến người vợ quá cố của hẳn, Abby sẽ cảm thấy thế nào?

Steve phía bên cạnh nhẹ giọng:

- Vừa rồi cô ấy "giả say" để đẩy Phoebe ra. Cô ấy chắc cũng không muốn buổi tiệc ra mắt của anh trước Eagles bị náo loạn.

- Tôi hiểu rồi. – Viền mắt Keith đỏ hoe. Hắn đã không nên nổi nóng như vậy.

Cơ mà, cơn giận của hắn vừa rồi cũng rất có nguyên do. Nếu không phải suốt thời gian trầm cảm hậu sản Phoebe nói ra nói vào, Jackie và Blake chắc sẽ không có kết cục như vậy. Hắn hận cô ta, nhưng Abby đâu có lỗi gì.

Phía bên này, Tiff vẫn chỉ ngồi cạnh, không hỏi nàng một tiếng. Nếu nàng muốn nói, chắc chắn đã nói rồi, đâu cần cô ấy mở miệng. Thế nhưng, Abby không muốn ở một mình, cái này cô ấy biết. Vậy nên, Tiff ở đây chỉ không muốn bạn mình cô đơn, gặm nhấm những nỗi đau trong hưu quạnh.

- Không phải lỗi của Keith. – Abby mở miệng.

- Cậu nói thế thì là thế thôi. – Bạn nàng từ tốn.

- Ý cậu là sao chứ? – Nàng ngửa mặt để nước mắt không chảy ra.

- Keith yêu cậu. Cả chuyến về Việt Nam, tớ đều quan sát được. – Tiff thở dài – Nhưng cậu cũng có thói quen dù lỗi của người ta lè lè trước mặt rồi, cậu vẫn cố đổ lỗi tại bản thân nữa.

- Cậu thật là.. – Abby cười nhưng ánh mắt vẫn đọng nước.

Tiff nắm lên vai, nhìn vào mắt cô bạn mình:

- Nhưng nếu cậu nghĩ không phải là lỗi của Keith, thì có người muốn nói chuyện kìa. – Cô ấy đánh mắt sang hắn.

Keith đang đứng một góc, mắt đỏ hoe nhưng vẫn không dám tiến lại phía này. Abby quay đầu nhìn hắn, nghe bạn mình từ tốn bên tai:

- Hai người đều tổn thương rất nhiều, học cách nói ra với nhau thì tốt hơn là tự mình gồng lên gánh vác cho đối phương đó.

Tiff tiến về phía Keith, đẩy hắn đến chỗ nàng. Hắn ngồi xuống, nắm lấy tay Abby. Những giọt nước trên khóe mắt nàng từ từ lăn xuống. Khó khăn lắm hắn mới tìm được nàng. Dù là vô tình, Keith cũng không muốn làm nàng đau. Thế nhưng, hắn chưa kịp mở miệng xin lỗi, Abby đã lên tiếng hỏi:

- Anh có biết lần đầu tiên Vance nổi nóng với em là khi nào không?

Hắn lắc đầu, ánh mắt của hai người đối diện nhau.

- Ngày hôm đó em mặc một cái váy trắng, chụp ảnh rồi đăng lên lên mạng cho mẹ ngắm vì cái váy đó mẹ gửi mà. Cơ mà.. – Abby nức nở –.. anh ấy về nhà đã rất giận. Hỏi em là đăng nó vì muốn quyến rũ đàn ông bên ngoài đúng không. Câu nguyên văn của anh ấy là.. "mục đích gì?"

Keith thoáng nghe đến đó thì trái tim đã vỡ tan rồi. Lúc trước, hắn cũng dùng cụm đó hỏi về chuyện của Phoebe, vô tình gợi lại những nỗi đau khi chồng cũ của nàng liên tục nghi ngờ rồi buộc tội nàng rồi. Hắn ôm lên vai nàng, để Abby lựa một tư thế dễ chịu hơn gục đầu vào ngực hắn khóc. Keith hôn lên một lọn tóc mai rồi áp má trên trán nàng:

- Anh xin lỗi. Anh không có ý đó đâu.

Hắn xoa xoa trên cánh tay như muốn làm nàng an tâm hơn một chút. Trong cuộc sống trước đây, cả Keith và Abby đều đã tổn thương rất nhiều. Họ đã rất mạnh mẽ để vượt qua, nhưng sự kiện Phoebe lần này đã đụng tới điểm nhạy cảm của cả hai rồi. Tiff nói đúng, cả hai người đều cần nói chuyện nhiều hơn.

Hắn đã ôm nàng rất lâu. Mãi đến khi Abby lấy lại sự bình yên trong tim mình, nàng mới nhẹ nhàng hỏi hắn:

- Còn Phoebe, anh vẫn chưa nói sao anh giận đến vậy? Hôm từ nhà Eastman về, thái độ anh rất khác. Hôm nay?

Đôi mắt Keith đỏ hoe nhìn nàng. Hắn vốn không muốn đụng tới những chuyện xưa cũ này do sợ chính bản thân mình tổn thương, nhưng cảm nhận không thay đổi. Cuối cùng người bị đau là nàng. Hắn mở miêng:

- Phoebe Shaw nói lời cuối tại đám tang của Jackie đấy. – Hắn ngưng giọng, trái tim vẫn rất còn đau đớn.

Abby nhìn nét bi thương trên gương mặt Keith, khẽ hỏi:

- Cô ta đã làm gì Jackie?

Hắn nhìn về phía một cây sồi cao lớn trong góc sân sau của họ, im lặng rất lâu. Từng câu chuyện được kể sau đó cắt trái tim Abby ra thành từng mảnh nhỏ. Nàng đoán không sai Phoebe này không đơn giản mà còn liên quan trực tiếp đến tình hình trầm cảm xấu dần về đoạn cuối đời của Jackie nữa. Người dọn dẹp đã về hết. Bạn nàng và chàng phục vụ quầy rượu năm nào cũng rút đi trước không khí tâm tình riêng tư của hai người. Abby rót một ly MaCallan cho hắn, cất giọng nhẹ nhàng:

- Anh cứ để Phoebe cho em được không?

Keith nhìn sang nàng dò hỏi nhưng chỉ thấy một nét mặt bình thản vô cùng. Hắn không kiềm được:

- Em muốn làm gì chứ?

Abby lắc đầu:

- Không gì cả. Nhưng em không phải Jackie, nhìn cuộc sống và bạn bè bằng con mắt yêu thương hòa đồng nhất. Trong việc này.. em cũng không giống anh, nhiều cảm xúc đến mức khó kiểm soát bản thân mình.

Mùi quế trong rượu tràn lên mắt. Hắn có bi thương, có xúc động, nhưng niềm vui ánh lên trong mắt:

- Đây vốn không phải là việc của em mà.

Abby đang đứng ở một bên, tiến đến chống hai tay lên đầu gối hắn, rồi nhìn thẳng vào mắt:

- Đên bây giờ anh vẫn kẻ vạch việc anh việc em sao?

Keith bật cười:

- Em có biết lúc anh cầu hôn ở đây, Tiff và Linda đã nói gì với anh không?

- Họ đe dọa anh sao? – Abby trở nên nghiêm túc, dù là bạn thân nàng thì chuyện này cũng không được tốt

Hắn đưa tay vuốt lên giữa đôi lông mày của nàng, rồi ôm thẳng Abby vào lòng:

- Em cứ nhíu lại nhiều, sau này sẽ thành nếp trên mặt đấy.

- Anh vẫn chưa nói chuyện hai cô bạn em? – Tuy đã uống hơn một ly Whiskey rồi nhưng nàng vẫn còn khá tỉnh táo.

- Họ nói em yêu ai là sẽ không có giới hạn. Việc của người đó cũng là việc của em luôn, nhưng không có chiều ngược lại?

- Chiều ngược lại? – Nàng ôm lên cổ hắn.

- Mẹ anh đòi kí hợp đồng tiền hôn nhân mang cả nhà đại gia đình anh và nhà Eastman vào, em cũng không kiện cáo. Ngay cả khi mẹ nói không dùng tài khoản chung mà mỗi tháng chỉ trích một phần siêu nhỏ trong thu nhập của anh sang chỗ em, em cũng không thèm kêu. Nếu không phải Linda ép, em cũng không thèm nói cho anh rằng anh giúp tăng nhận diện thương hiệu được cho công ty mới của em nữa. Thế không phải rất một chiều thì là gì? – Hắn phát nhẹ lên mông nàng một cái.

- Em chỉ không muốn phiền người khác thôi. – Abby lí nhí.

- Thật ra đó không phải phiền. – Hắn mỉm cười – Anh biết em giỏi, em muốn làm chắc chắn sẽ làm được. Cơ mà, đàn ông thực sự, khi người phụ nữ của mình dựa vào mình thì không phải là phiền, mà cảm thấy bản thân có giá trị hơn nên đừng đối với anh như người ngoài là được.

- Vâng. – Abby hít một hơi thật sâu.

- Thật ra.. – Keith tựa cằm lên tóc mai nàng –.. em chia tay với chồng cũ cũng không hoàn toàn là lỗi của Vance. – Đợi nàng tròn mắt nhìn, hắn vui vẻ hôn lên cánh mũi. – Anh ấy có nói sự độc lập tuyệt đối của em cũng là một phần nguyên do Vance cảm thấy giá trị của bản thân giảm đi rất nhiều. Cộng thêm bệnh nữa. Càng không giúp được gì em, anh ấy càng cảm thấy đau khổ.

- Anh đang bênh chồng cũ của em sao? – Abby mỉm cười.

- Phải. – Hắn ung dung nhìn lên bầu trời khuya đầy sao. – Anh cũng nghĩ em không nên coi Vance là "trẻ con" để chăm sóc. Anh ấy bệnh nhưng đã khá hơn và cũng là người trưởng thành. Người đàn ông nào cũng muốn cưới vợ nhưng không muốn cưới thêm một bà mẹ nữa đâu.

Nàng nhìn hắn. Mấy hôm nay nói chuyện với chồng cũ, Vance cũng nhắc tới chuyện này. Abby luôn muốn chăm sóc những người mình quan tâm nhưng với người bên mình dường như làm hơi quá khiến họ bị ngợp, hoặc mất tự tin. Keith nói thẳng điều đó ra với nàng, ít nhất, nàng sẽ phải dần điều chỉnh.

Hợp đồng tiền hôn nhân, hắn cũng chuẩn bị gần xong rồi. Hắn đương nhiên không để Kate muốn làm gì thì làm. Thu nhập của hắn nàng vẫn có toàn quyền khi họ vẫn còn trong quan hệ hôn nhân. Keith tách riêng những khoản đầu tư trong gia đình cho mẹ mình quản lý thôi. Ngoài ra, tuy ban đầu Abby không muốn nhưng hắn cũng ép nàng viết những điều khoản tự bảo vệ quyền lợi từ phía công ty GCon Partner và công ty thanh toán mới đang tách ra và thành lập với Linda nữa.

Tình mới chớm đã rất sâu đậm. Không ai trong hai người nghĩ rằng họ sẽ chia tay, nhưng tương lai rất dài, họ đều là người lớn. Thế nên, bất kể thế nào, Keith cũng muốn nàng và hắn có thể dựa dẫm lẫn nhau. Tuy sự đổ vỡ trong hôn nhân trước đây đa phần là do chứng bệnh của Vance nhưng ở cạnh nàng lâu, hắn phát hiện Abby cũng đóng góp cho sự thiếu cân bằng trong một mối quan hệ. Điều này thì theo hắn quan sát là do mẹ nàng hi sinh cho chồng theo đúng cung cách của một người phụ nữ châu Á đúng mực. Nàng chỉ làm theo thôi.

Cơ mà, họ đang ở Mỹ, hắn được dạy lớn trong một gia đình hạnh phúc rất nhiều năm. Dù mẹ ở nhà làm nội trợ, không một ngày nào mà ba hắn không thể hiện sự tôn trọng với bà. Vì thế, Keith hiểu rõ hơn ai hết tầm quan trọng của sự cân bằng. Abby nhất định không thể chăm sóc một chiều với hắn được.

- Nhưng mà chuyện của Phoebe, anh vẫn sẽ để em giải quyết chứ? – Nàng dụi đầu vào cổ hắn.

- Thật là.. – Keith luôn biết Abby bướng bỉnh –.. anh nghĩ em cứ tránh cô ta ra càng xa càng tốt. Con người độc hại đó, không đáng đâu.

- Nếu anh đã nói vậy.. – Ánh mắt Abby trùng xuống –.. nhưng mà mỗi lần gặp ở nhà Eastman thì em phải làm thế nào? Phoebe đó như anh nói thì sẽ cắn chắc không buông đâu.

- Để anh lo được rồi. – Hắn nói bằng giọng rất cưng chiều, đặt lên môi nàng một nụ hôn.

Nàng nói không sai, vì chuyện này liên quan đến Jackie nên cảm xúc của hắn bay quá đầu. Keith vốn tránh mặt từ đó tới giờ vì bản thân không muốn tự mình đau hơn nhưng cô ta có ý định động tới nàng, hắn nhất định sẽ không để yên. Abby hơi mệt, gió thiu thiu trên mặt cùng với sự dịu dàng hắn nên ngủ thiếp đi lúc nào. Hắn ngồi thêm một lúc mới ôm nàng vào giường. Từng bước một, hai người ở bên nhau nên ngày một trở nên mạnh mẽ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio