Năm nay, Titans cũng đấu với Eagles nhưng ở Nashville. Vừa cùng nàng bay về đến nơi thì đồng đội cũ đã kéo hắn và Jackson đi uống một chầu rồi. Sau khi bán căn hộ gác mái ngày trước, Abby và hắn mua một ca bin gỗ nhỏ phía đông thành phố. Tuy không thuận tiện như trước kia nhưng rất yên tĩnh và riêng tư. Nếu không phải giờ cao điểm, đường từ đó lái vào đến sân vận động của Titans chưa đến mười phút.
Keith ngồi cạnh Mike Crawford ở quầy rượu. Đây sẽ là lần đầu tiên hai người họ có dịp đấu trực tiếp với nhau ngoài luyện tập. Từ lúc bình phục chấn thương Mike tiến bộ rất nhiều. Anh ta không chỉ chăm chú vào các kịch bản đi bóng bài bản hơn mà còn liều mình như trước. Cũng vì thế, bốn trận đầu, anh ta dẫn Titans bất bại, không kém thành tích của Keith với Eagles nửa li.
Mike nhấp một ngụm Ardbeg rồi nhìn hắn từ tốn lắc lắc ly MaCallan đưa lên mũi chứ không uống thì bật cười:
- Chúng ta cũng chỉ uống một ly mà tôi mời mà. Yên tâm không bỏ thuốc anh đâu.
- Tôi đâu sợ điều đó. – Hắn nhìn sang Mike – Chỉ là rượu này khi cảm xúc của tôi khác đi thì hương vị cũng thay đổi.
- Không còn ngon nữa? – Anh ta hỏi.
- Không phải. – Keith lắc đầu – Chỉ là muốn thưởng thức nó chậm rãi hơn, muốn nghe câu chuyện của nó hơn thôi.
- Tôi không nghĩ nhiều đến thế. – Mike nhún vai. Anh ta nhấp lên ly của mình lần nữa – Rượu ngon là rượu ngon.
Trên màn hình ti vi, bình luận viên tiếp tục bàn về cuộc đối đầu giữa hai tiền vệ cũ mới của Tennessee Titans. Họ chia làm hai phe sôi nổi. Người cho rằng Keith tuy có một mùa giải xuất sắc vào năm trước nhưng không ai có thể đảm bảo được rằng với tuổi tác tăng cao, phong độ của hắn có thể ổn định được hơn. Dù sao thì mấy năm trước, hắn cũng đã không chơi quá tốt. Crawford thì ngược lại, mới có hơn ba năm trong giải, chấn thương xong, phong độ còn tốt hơn. Chỉ xét riêng điểm này, đặt cược vào Mike có vẻ có lợi hơn.
Tranh luận bất phân thắng bại nên tất cả bình luận quay sang phía khách mời đặc biệt của họ, Peyton Manning. Đây là một trong những Tiền vệ nhà nghề được mệnh danh là xuất sắc nhất mọi thời đại. Anh cười rất thân thiện trước khi nêu quan điểm:
- Mike Crawford đã tiến bộ rất nhiều sau khi bị chấn thương. Kịch bản chơi bóng rõ hơn, vẫn có những đường bóng rủi ro cao nhưng tính toán rất trầm ổn. Tôi tin rằng Crawford sẽ còn tiến rất xa trong mùa giải năm nay và những năm tới nữa. Keith Patrick.. – Nét mặt của của Peyton tươi tắn hơn, hồi tưởng lần gặp mặt hắn mùa tuyển nghề năm đó –.. từ đầu mùa đến giờ, Keith có nhiều kịch bản tập bóng mới. Với tám năm tuổi nghề, tôi nghĩ rằng cậu ấy vẫn thay đổi mỗi ngày. Chỉ nguyên trong bốn trận vừa rồi, Keith Patrick đã không chỉ dựa vào những đường chuyền cho Jackson Bennett nữa mà rất hiệu quả khi chuyền xa cho Ed Harris và Howard Knightly. Tôi thấy nhiều năm tuổi nghề cho Keith khả năng sáng tạo vượt bậc trong mọi tình huống. Dù sao thì bóng bầu dục là môn thể thao đồng đội, chúng ta phải xét đến cả đội nữa chứ.
Ai nấy nghe đều phát hiện ra Peyton nghiêng về Keith nhiều hơn một chút. Ngay cả Mike ngồi bên cạnh hắn cũng thở dài:
- Cứ phải cố hết sức trận ngày mai thì mới biết được.
- Đúng vậy. – Hắn gật đầu – Nói chỉ nói thôi. Hơn nữa tôi từng gặp Peyton, nên chắc anh ấy thiên vị tôi.
- Anh từng gặp Peyton sao? – Mike tròn mắt hỏi. Anh ta cũng rất ngưỡng mộ Tiền vệ nổi tiếng này
- Phải. – Keith gật đầu – Mùa tuyển nhà nghề năm đó, tôi cũng như cậu, đã cố hơi quá sức trong vòng loại mùa xuân. Anh ấy nhìn tôi hơi tập tễnh, ngồi xuống cạnh rồi nói: "Vào được giải nhà nghề là ở kĩ năng, nhưng tồn tại và chiến đấu lâu dài được là ở cái đầu." Lời khuyên đó đi với tôi tới tận bây giờ đấy.
Hắn chỉ nói đến vậy rồi tính tiền ở quầy, quay lưng đi khỏi. Mike Crawford gọi với theo:
- Keith – Tuyển thủ trẻ hơn hơi ngập ngừng – Giờ này năm ngoái tôi còn đang ở trong phòng thay đồ cười nhạo anh với đám Logan. Nhưng mà mùa giải trước.. anh thực sự đã cho tôi thế thế nào mới là tình thần lãnh đạo trong giải nhà nghề. – Mike đưa mắt nhìn ly MaCallan chỉ uống có một nửa của hắn, nói. – Anh luôn biết thế nào là vừa đủ nhưng chưa bao giờ ngừng cố gắng. Thế nhưng, tôi sẽ không ngừng cuộc chiến giữa hai chúng ta đâu.
Mike nói rồi chìa bàn tay về phía Keith. Hắn vui vẻ đáp lại cử chỉ này. Có đối thủ để cạnh tranh trong thể thao sẽ khiến một người không ngừng cố gắng trau dồi.
* * *
Ngày hôm sau, khi trận bóng bắt đầu, Abby điềm nhiên ngồi trên bốt chủ ngắm màn hình ti vi. Amy hỏi:
- Hôm nay cô không xuống sân cổ vũ cho vị hôn phu của mình sao? – Bà khiêu khích – Sợ chàng thua cuộc nên trốn ở đây?
- Theo số liệu thống kê, thì tôi vẫn đặt cửa của Keith nhiều hơn đấy. – Nàng giơ màn hình chơi bóng ảo Fantasy Footall ra trước mặt Amy.
- Không sợ tôi sẽ giận cắt hợp đồng nếu Keith nhà cô thắng Titans sao? – Bà bật cười.
- Cả hai chúng ta đều biết hợp đồng của tôi có lợi về mặt tài chính cho đội bóng. Còn bà đã cười như vậy rồi thì chắc chắn sẽ không trách tôi đâu. – Abby tươi tắn đáp lời.
Amy dường như thực sự không phật ý, nhảy lên cổ vũ cho từng đường bóng của Titans. Hai người phụ nữ đua nhau nói ngược và dè bỉu đội đối phương cứ như thể những người khác không tồn tại. Tình bạn giữa họ không rõ tại sao trở nên ngày càng rõ ràng.
Keith Patrick và Mike Crawford giằng co cả trận. Cứ mỗi khi Mike về đích và dẫn trước là Keith sẽ theo sau, còn bồi thêm những pha chuyển đổi hai điểm thành công, để Titans muốn thắng cũng phải cố hết sức để về đích chứ không thể dựa vào những cú đá giữa sân. Đến hiệp ba, Mike bắt đầu mất bình tĩnh ném hai lượt bóng cho đối phương. Keith không bỏ lỡ những cơ hội này để ghi điểm và giành chiến thắng chung cuộc trước đội bóng từng nhiều năm là nhà của mình.
Khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, Amy quay sang nàng thở dài, tuy nét mặt vẫn tươi tỉnh:
- Tôi không biết chơi với cô là lời hay lỗ. Chúng ta làm ăn hợp nhưng cô cuốn mất Keith từ Titans đi.. Mùa bóng này vất vả hơn rồi.
- Nhưng hợp đồng chuyển nhượng với Keith và Eagles, nếu tôi không nhầm thì Jeffrey Lurie cũng trả cho Titans một món tiền đánh đổi vinh quang chiến thắng phải không?
Amy nghiêng đầu. Để Keith kết thúc hợp đồng với Titans sớm một năm, quả thật Eagles đã bỏ ra không ít. Bà gãi mũi, có ý tò mò:
- Cô không phải ũng chơi với Jeffrey chứ?
- Tôi chỉ gặp ông ấy một vài lần với Keith.. còn tới giờ, ông ấy chắc cũng nghĩ tôi là bà nội chợ.
- Cô thật là.. – Amy phì cười -.. ở Philly mà không chơi với chủ Eagles cho tiện, chạy xuống đây làm gì?
Tuy nói vậy nhưng gương mặt bà chủ của Titans có gì đó hài lòng hơn. Có cảm giác dường như quan hệ giữa họ đã từ lâu không chỉ là làm ăn vậy:
- Mai cô có đi đánh golf với tôi không? – Họ cứ vài ba tuần lại có một lịch riêng như thế này.
- Đương nhiên rồi – Nàng thuận tiện hỏi thêm. – Nhưng mà lần này Keith đi cùng được chứ.
- Sao lại không? – Amy rất hài lòng. Giờ họ đã là bạn. Bà còn coi Abby như một cô cháu gái nên gặp Keith dưới tư cách vị hôn phu của nàng cũng có cái hay.
Jacob Lionelson cũng có mặt khi nàng và Amy đi đánh. Vì vạch xuất phát tại mỗi lỗ của nam xa hơn, nên ông ta và Keith đi cùng xe, để hai người phụ nữ rì rầm vừa tâm sự, vừa chơi bóng. Hắn đúng là vận động viên nên đánh đường bóng xa thật có điều không thẳng toàn bị móc câu sang phải thôi. Đến lỗ thứ ba, Jacob cười thật lòng:
- Cũng may có Abby vào, cậu quay lại được trong bóng bầu dục, chứ nếu chuyển sang chơi golf thì sẽ phá sản mất.
Keith nhíu mày, tuy không cố tình nhưng Lionelson dường như có ý nói ngoài khả năng và phong độ hiện thời, hắn không có gì quá đặc biệt vậy. Lời nói ra đến đầu lưỡi, hắn cân nhắc vài lượt rồi nở một nụ cười tự nhiên:
- Đúng là có phần của Abby.. nhưng cô ấy giúp tôi tự tin và an tâm đ ến mức tôi cảm thấy dù mai có không chơi bóng nữa, tôi vẫn cảm thấy rất xứng đáng.
Jacob gật gù, cũng phát hiện ra ý tứ mình chưa hợp lý, chân tình hỏi:
- Vậy cậu có kế hoạch sau bóng bầu dục chưa?
- Tôi cũng có một vải khoản đầu tư. Những tài khoản thụ động không nói. Công ty gia đình anh tôi làm rất tốt và tôi có một khoản đầu tư cho một doanh nghiệp nghiên cứu về cấy da cá cho bệnh nhân bỏng nữa. – Gương mặt Keith khá tự hào.
Phía bên này, ánh mắt Jacob Lionelson có vẻ ngạc nhiên hơn:
- Cậu không phải đang nói đến Mermaid Skin của Bill Clark đấy chứ?
- Đúng là Mermaid Skin. – Keith nhướng mày – Nhưng sao ông lại biết?
Jacob thở dài nhưng gương mặt giãn ra đôi phần:
- Cách đây bốn năm, con trai nhỏ của tôi gặp tai nạn ô tô, bỏng 40% cơ thể. Ngay cả lấy da phục hồi cũng khó. Lúc đó Mermaid Skin mới trong giai đoạn thử nghiệm thôi nhưng cuối cùng rất hiệu quả. Tôi còn gặp cá nhân Bill Clark để cảm ơn nữa. Còn cậu thì sao?
- Bill là bạn tôi. – Hắn từ tốn đáp – Tôi muốn học nhanh, ra trường sớm nên nên nhờ anh ấy hướng dẫn một số môn.
- Tôi nhớ không nhầm thì cậu tốt nghiệp trong vòng có hơn hai năm. Điểm phẩy cũng 4.0 thì phải? – Jacob im lặng đánh bóng lên sân lỗ rồi mới nghe hắn trả lời.
- Không ngờ ông còn nhớ đến cả chuyện đó.
- Có gì đâu. Cậu là hạt giống số một năm đó mà, còn thắng cả cúp Heisman nữa. – Lionelson đợi Keith đánh xong bóng, lại hỏi – Nhưng mà nói như vậy, Bill Clark tìm đến cậu để nhờ đầu tư cho Mermaid Skin sao?
- Phải. – Keith gật đầu – Bill có ý tưởng từ khi còn làm luận văn thạc sĩ sinh học trong trường. Năm đó, để tôi kí hợp đồng tám năm, Titans đưa ra một khoản thưởng kí năm triệu, hơn hai triệu trong số đó tôi đã bỏ cho Bill khởi nghiệp. Tôi giữ một ít cổ phần, nhưng có khá nhiều quyền chọn mua của Mermaid.
Mắt Jacob càng tròn hơn, gần nửa số tiền khó khăn lắm mới chạm tay được vào, Keith Patrick bỏ ra cho bạn sao. Ông ta cụp mắt nhưng hơi mỉm cười:
- Chẳng trách sao Bill luôn nói đến một nhà đầu tư thiên thần bí ẩn ngày anh ta mới bắt đầu. Đợt đó tôi rất muốn vào vốn thêm vì biết ơn mà Bill không chịu đó. Sắp tới, Mermaid phát hành công khai, xem ra cậu thắng đậm rồi. – Không hiểu nghĩ gì, Jacob hỏi. – Vậy cậu có đầu tư cho Abby không?
Hắn nhìn nàng và Amy đang đánh bóng phía trước, nhẹ giọng trả lời:
- Khi chúng tôi gặp nhau, cô ấy đã có cả giang sơn riêng rồi. Đâu có cần đến tôi chứ.
- Cậu có thể làm đại diện thương hiệu cho Abby được. – Ông trùm trong giới quản lý bóng bầu dục vui vẻ, nhớ lại những ngày đầu mình liên tục từ chối nàng và những thuận lợi hợp đồng suốt từ đầu mùa giải. – Phải nói thật, ban đầu tôi cũng chỉ nghĩ Abby kinh doanh nhỏ, không khác gì những nhà cung cấp "ời ời" mới gọi tôi. Càng về sau, tôi mới càng nhìn thấy sự bình tĩnh và tham vọng trong cô ấy. Thứ Abby bán ban đầu chỉ là hàng hóa nhưng cô ấy kiên nhẫn xây hệ sinh thái cho mô hình thanh toán quốc tế của mình. Từ đầu mùa đến giờ, Abby có thêm khá nhiều ông lớn máu mặt trên nền tảng đó. Đợi năm sau, chắc sẽ phát hành cổ phiếu phổ thông thôi.
- Cái này thì tôi không biết lắm. – Hắn thành thật thừa nhận – Khi nào cô ấy cần tôi giúp thì tôi ở đó thôi.
Jacob Lionelson gật đầu, cân nhắc thêm vài lần mới nói:
- Thật ra tôi hỏi anh kế hoạch sau khi thi đấu còn là vì tôi thấy anh có khả năng huấn luyện. Nếu vẫn còn tình yêu với bóng bầu dục, vài năm tới, anh có muốn thử sức không?
Keith ngây người. Jacob Lionelson, một tượng đài trong quản lý thể thao, trực tiếp hỏi hắn câu này sao? Bóng bầu dục là một bộ môn hơi kì lạ. Tuyển thủ chơi tốt chưa chắc sau này đã trở thành huấn luyện. Thực ra trong 32 đội nhà nghề Mỹ, chỉ có tám đội từng đặt cựu tuyển thủ vào vị trí Huấn luyện viên trưởng thôi. Còn lại, hầu hết là những người học chuyên ngành quản lý có đam mê với bóng bầu dục. Thời trẻ, họ có thể là chỉ là chân chạy, giặt đồ trong đội nhưng chỉ cần một cơ hội, họ còn tỏa sáng hơn tuyển thủ nữa.
Hắn hiện thời vẫn có ý định tiếp tục chơi nên không nghĩ quá nhiều. Thế nhưng cơ hội mở thì hắn thấy không nên đóng lại, hít một hơi dài hỏi Lionelson:
- Ông thực sự thấy tôi có thể được?
Người đàn ông đã nhiều năm sống trên đỉnh cao của giới quản lý thể thao gật đầu:
- Thật ra kĩ năng của anh xuất chúng, nhưng đó không phải là thứ sẽ giữ được vinh quang dài lâu cho một tuyển thủ. Tôi để ý thấy dù chơi ở Nashville hay Philly, cái khiến anh rất khác là dường như anh chơi được với cả đội hình tấn công và phòng vệ. Anh còn chơi thì huấn luyện sẽ rất dễ dàng dùng tinh thần của anh để xây cả một đội từ gốc. Nếu không chơi nữa.. – Jacob trầm ngâm –.. thì hiểu được tâm tư và cách chơi của từng tuyển thủ trong đội, không phải ai cũng làm được như vậy đâu.
Hắn suy nghĩ vài giây rồi mới trả lời:
- Tôi sẽ cân nhắc thêm.
Abby đánh bóng xong nhìn về phía Jacob và hắn tò mò:
- Không hiểu hai họ nói chuyện gì được cả buổi vậy nhỉ?
- Cũng giống chúng ta thôi. – Amy nhẹ nhàng – Chuyện phiếm. Cơ mà tôi đoán, vẫn không gì khác ngoài bóng bầu dục đâu. – Nàng phì cười còn Amy Adams vẫn hỏi tiếp – Còn cô thì bao giờ mới công khai danh tính thật để đám người kia bớt mở miệng bậy bạ chứ?
- Không cần gấp. – Abby mỉm cười – Hơn nữa, tôi cũng không hẳn quan tâm đ ến mấy thứ phù phiếm đó mà.
Amy gật đầu. Quả thật nàng không quan tâm. Hết mùa giải này, nàng sẽ có bản hoàn chỉnh cho phần mềm và cũng có đến hàng nghìn đơn vị sử dụng nền tảng thanh toán của nàng rồi. Sang năm mới, phát hành công khai là hợp lý. Thế nhưng, nàng vẫn đang cân nhắc tự mình ra mặt hay để Linda lộ diện thay mình thôi. Cô bạn nàng không thoải mái với ý tưởng lên đài diễn một mình. Cơ mà, Abby luôn không thích làm trung tâm sự chú ý. Yêu Keith như bây giờ đã giới hạn tự do của nàng khá nhiều rồi. Tự mình nổi tiếng, nàng không biết sẽ mệt mỏi hơn bao nhiêu.