Khi thí sinh số Killua bước vào, Du Quai cũng không để ý đến cậu, nó đang ngoan ngoãn ngồi bên Hisoka chờ kẹo. Người ngày càng đông, Killua tùy tiện tựa vào một góc tường, không nhìn thấy Du Quai.
Cửa thang máy lại bật mở, tất cả những người nhìn vào trong đó đều sợ hãi lùi ra sau. Thí sing số quái dị, đầu đầy đinh bước vào, trên vai vác chiếc thùng lớn có nhẵn ghi là kẹo, miệng kêu katakata. Anh cứng nhắc xoay đầu, thấy người đang đứng đằng xa vẫy tay với mình.
"Nè ~~ Cậu tới muộn nhé ~."
"Katakatakata......."
Thí sinh bỗng im lặng, khuôn mặt đờ đẫn thoáng lộ vẻ kinh ngạc. Một đứa bé đáng yêu thò đầu ra từ sau chân Hisoska, nhìn chằm chằm vào thùng kẹo trên vai anh, nói: "Kẹo."
Thí sinh ngồi xuống, véo má bé con, không còn kêu katakata nữa mà nói chuyện bằng một giọng nam trong trẻo trái ngược hoàn toàn với bộ dạng quái đản của mình: "Nghe lời anh thì anh cho kẹo."
"Ưʍ." Du Quai gật đầu, bước hẳn ra từ sau lưng Hisoka, lễ phép tự giới thiệu mình: "Grao, em là Du Quai." Chìa tay: "Kẹo."
Thí sinh vỗ vỗ đầu nó, lấy một cái kẹo: "Bơ Hisoka thì anh cho em tất cả kẹo."
"Ưʍ." Du Quai gật đầu, nhận lấy kẹo, rất nghe lời không thèm để ý đến Hisoka nữa.
"Này ~" Hisoka phồng má thành mặt bánh bao, ném mấy quân Poker về phía thí sinh : "Tôi tìm thấy thằng nhóc trước mà ~!"
"Và chính anh cũng là người làm lạc mất em ấy."Tiếp lấy quân bài, thí sinh lạnh lùng nói. Khi nghe bảo thằng nhóc bị mất đi sức mạnh, anh đã định dẫn nó về nhà rồi. Dù không có sức mạnh như trước, nhưng với vẻ bề ngoài ngây thơ xinh đẹp, học thêm một vài kĩ năng ám sát nữa là nó sẽ là một sát thủ tuyệt vời. Vả lại Du Quai không có sức mạnh thì dễ cướp nó khỏi tay Lũ Đoàn hơn.
Ai dè đợi đến khi anh hoàn thành nhiệm vụ định đi đón nhóc về thì lại hay tin nó đã bị Hisoka "gϊếŧ", anh cũng không tài nào tìm được tung tích thằng bé. Một năm sau, Hisoka phụng phịu kể với anh là lần này lạc mất thằng nhóc thật rồi, còn nhờ anh tìm hộ. Anh bực suýt nữa là gϊếŧ Hisoka rồi.
Một tay vác thùng, tay kia kẹp Du Quai. Nó miệng ăn kẹo, chẳng thèm để ý đến Hisoka, cứ thế tung tẩy theo người lạ luôn.
Hisoka buồn bực ngồi xào bài. Hắn định cướp thùng kẹo kia để dụ thằng nhóc về, nhưng nghĩ đến chỉ số thông minh của Du Quai, không chừng nó lại tưởng mình cướp kẹo của nó, nên đành thôi. Hisoka chưa muốn đánh luôn với Du Quai lúc này, chỉ có thể bất đắc dĩ theo sau hai người.
Thí sinh số bế Du Quai vào một góc nhỏ, quay đầu nhìn thí sinh số Killua một cái, từ góc này có thể dễ dàng quan sát được cậu, anh liền hài lòng gật đầu, ngồi xuống, đặt Du Quai sang một bên. Du Quai ngoan ngoãn ngồi yên, miệng ngậm kẹo, ngẩng đầu nói: "Grao, em tên là Du Quai."
Thí sinh nhìn Du Quai, lại phát ra âm thanh katakata.
"Katakata." Du Quai gật đầu, nhớ tên ảnh rồi, lại im lặng ăn kẹo.
Lại vài giờ đồng hồ trôi qua, thí sinh đến ngày càng nhiều, dần dần căn phòng đã trở nên đông nghịt. Cửa thang máy lại mở, bên trong truyền tới một giọng nói đầy sức sống: "Woa đông ghê !"
Gon rốt cuộc đã đến hội trường kì thi thợ săn, bên cạnh cậu là những người bạn mới làm quen trên đường là Leorio và Kurapika.
"Tính cả các cậu là ." Bỗng có một ông chú nhảy từ trên cao xuống, Gon quay sang nhìn. Ông chú tự giới thiệu mình là Tompa, đã tham gia thi thợ săn lần. Tompa nói: "Kì này có thí nhiều sinh trẻ tuổi thật đấy."
Tompa chỉ sang một phía, Gon nhìn sang thì thấy một thiếu niên tóc bạc tầm tuổi, sau đó Tompa nghi hoặc nói: "Lạ thật, tôi nhớ không nhầm là có đứa bé còn nhỏ hơn cơ mà nhỉ......."
Xoẹtttttttt—"Aaaa ! ! !"
Một quân bài Poker cắm vào tường. Người đàn ông kêu gào thảm thiết khuỵu gối xuống sàn, thanh niên ăn mặc kiểu thằng hề đứng cạnh hăn, lạnh lùng nói: "Ngươi nên cẩn thận hơn một chút. Phải xin lỗi khi va vào ai đó nhé."
"Một kẻ nguy hiểm lại có mặt trong jif thi lần này.....Số , Hisoka, Nhà Ảo Thuật......" Trán Tompa toát mồ hôi lạnh, kể cho ba người về "sự tích" tàn bạo của Hisoka trong kì thi năm ngoái.
Hisoka đang bực vì bé con bị dụ dỗ đi mất, xử lý mộ tên có mắt không tròng xong thì nhẹ nhõm hẳn, quyết định lại chạy ra chỗ thằng nhóc. Bé con vẫn tiếp tục ngồi ăn kẹo bên ai đó, Hisoka ngồi xổm xuống, véo cái má phính của nó: "Ah ~ Đúng rồi ~ Mấy năm qua em đã ở đâu ~? Ai dạy Niệm cho em ~? Hả ~?"
"Ah—!"
Gon vừa được cảnh báo là phải tránh xa Hisoka, bỗng nhìn thấy hắn ghé lại gần bé con lâu ngày không gặp nhà mình thì hét lên, lao tới.
"Tiểu Quai !"
Gon dùng hết tốc lực chạy tới, đụng phải Hisoka mạnh đến nỗi hắn cũng bị đẩy ra vì không kịp phản ứng. Gon ôm chặt lấy Du Quai, vui vẻ cười to: "Em không có làm sao, thật tốt quá !"
Thả Du Quai ra, cậu ngắm nghía em từ trên xuống dưới, thấy em chẳng thay đổi là bao, hai má vẫn trắng hồng mềm mịn, quần áo sạch sẽ, tóc dài mượt mà, có vẻ không gặp ủy khuất gì. Cậu lại cười to: "Thật tốt quá ! Nhưng sao em lại ở đây ? Ging đưa em tới à ? Ging đâu ?"
Trí nhớ của Du Quai rất kém, nhưng Gon gần như là đứa trẻ duy nhất tầm tuổi mình mà nó từng biết, hai đứa lại còn thân thiết sống với nhau hơn một năm trời, nên dù điều này rất hiếm khi xảy ra, nhưng Du Quai thật sự vẫn nhớ cậu là ai. Thế là nó ngoan ngoãn chào: "Nii -san, chíp chíp chíp !"
"Eh ? Gì cơ ?"
Gon nghi hoặc hỏi, bỗng gương mặt cậu đanh lại, nghiêng đầu, tránh thoát lá bài Poker xẹt qua. Gon xoay người, đứng bật dậy, chặn phía trước Du Quai: "Anh định làm gì em trai tôi !" Nghĩ lại, hình như tên này vừa khi dễ em cậu đây !
Hisoka lật quân bài giữa hai ngón tay, nheo mắt nhìn cậu thiếu niên: "Ah ~ ngươi là ai ~?"
"Tôi là Gon Freecss, anh trai của Tiểu Quai !" Đối diện với một Hisoka đang tràn đầy sát khí, Gon không nao núng chút nào: "Tôi không cho phép anh làm hại em tôi, Hisoka........ah ! !"
Gon bỗng kêu lên, làm Leorio và Kurapika vừa chạy đến cũng giật mình, Hisoka cũng ngơ ngẩn, thấy thiếu niên ban nãy đang tràn đầy địch ý bỗng mặt hổi lỗi nói: " Hisoka...thì ra chú là mẹ.... ...à không, ba của Tiểu Quai sao ?"
Năm đó khi mới tới Đảo Cá Voi, Du Quai có nhắc đến hai cái tên, Hisoka và Chrollo. Dù cảnh sát không tìm thấy hai người này nhưng Gon vẫn luôn ghi nhớ kĩ, cậu muốn giúp em tìm lại gia đình mình. Hôm nay bỗng gặp được, Gon mừng rỡ vô cùng, nhưng vẫn quay sang xác nhận lại với Du Quai một lần nữa.
"Tiểu Quai, đây có phải là ba em không ?"
Du Quai thì ai nói nó cũng gật, lần này cũng vậy: "Ưʍ."
"Hả ?" Mặt Hisoka đờ đẫn.
"Katakata." Thí sinh số lạnh lùng nhìn Hisoka.
"Gon !" Kurapika và Leorio chạy tới, cẩn thận liếc nhìn Hisoka một cái rồi quay sang Gon: "Có sao không ?"
"Kurapika, Leorio !" Gon hưng phấn dắt tay Du Quai: "Để em giới thiệu cho mọi người. Đây là em trai em, Du Quai."
Hai người ngạc nhiên nhìn đứa bé xinh đẹp như búp bê này, sau đó Kurapika liền cười nói: "Đây là đứa em trai mà cậu vẫn đang tìm sao ? Chúc mừng nhé, Gon. "
"Bé như vậy, thằng nhóc làm gì đã đủ tuổi thi thợ săn đâu đúng không ? Sao nó lại ở đây ?" Leorio không nhịn được véo má Du Quai. Bỗng một quân bài bay về phía tay Leorio khiến anh giật bắn, suýt ngã. Anh bực bội trừng mắt nhìn Hisoka.
"Khốn kiếp, anh muốn gì ? !"
"Anh Leorio đừng giận, Hisoka là ba của Tiểu Quai đó !"
"Hả ? Không thể nào !" Kurapika và Leorio đồng thanh kêu lên, mặt không tin.
"........" Hisoka lại đờ đẫn, rồi nhìn Gon, nheo mắt lại: "Ah~ cậu tên là Gon phải không ~ Ai bảo rằng tôi là ba của Du Quai ?"
"Tiểu Quai bảo mà." Gon ngẩng đầu nhìn Hisoka: "Tiểu Quai còn nhắc đến một người nữa tên là Chrollo. Chẳng lẽ người đó......"
"Ah~ Không sai ~ Tôi đúng là......" Hisoka quay mặt sang một bên, dù là dối trá nhưng chữ ba thật là khó nói quá mà ~!
"KA. TA. KA. TA !" Thí sinh số nghiến răng.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, cửa thang máy lại mở. Một thanh niên mặc com lê, trán quấn băng đô, trông rất thư sinh bước vào- người đó không ai khác ngoài Chrollo. Sau lưng anh là Feitan và Shalnark. Vốn theo kế hoạch thì Pakunoda và Machi cũng đi cùng, nhưng vì Uvogin lại gây ra rắc rối nên Chrollo đành cử hai cô đi xử lý.
Vì cũng không rõ ràng thứ cô gái kì quái kia nói cần chú ý trong kì thi thợ săn này là gì, Chrollo liền chậm rãi vượt qua từng bước từng bước nhàm chán của cuộc thi, trở thành một trong những thí sinh cuối cùng có mặt. Vì khi đọc môi cô ta còn từng nhắc tới manga nên Chrollo còn mua mấy cuốn manga đang khá nổi lúc này, mang theo để đọc.
Ba người vừa bước vào trường thi liền nghe thấy tiếng chuông, giám khảo xuất hiện: "Thời gian tiếp nhận đã hết, bây giờ cuộc thi có thể bắt đầu."
Chrollo và mọi người còn chưa kịp nhìn thấy Du Quai thì dòng người đã bắt đầu di chuyển. Ba người chậm rãi theo sau, mà Du Quai và những người khác lại đi ở đằng giữa, nên họ lại càng khó có thể nhìn thấy nhóc lùn nhà mình.
Lúc này Gon đang dắt tay Du Quai, giới thiệu cho nó: "Tiểu Quai, đây là bạn anh Leorio bà Kurapika."
Du Quai rất lễ phép nó: "Grao, Leorio, Kurapika !"
"Eh ? Nhóc con cũng tinh nghịch quá ha." Leorio tưởng Du Quai đang đùa, liền vỗ vỗ đầu thằng nhóc, hỏi Gon: "Em ấy bé như vậy, có chạy nổi không ?"
"Không cần phải lo đâu !" Gon cười trả lời, nhìn sang thấy một người đang cố tránh tầm nhìn của cậu, vui vẻ vẫy tay: "Tompa-san !"
Tompa từ khi thấy Gon và các bạn nói chuyện với Hisoka liền sợ hãi vô cùng, nay thấy Gon gọi mình thì run lẩy bẩy chậm rãi tiến lại gần. Chịu đựng ánh nhìn đáng sợ của Hisoka, hắn lắp bắp hỏi: "Có....có chuyện gì sao ?"
"Tompa-san đã thi lần rồi nên hẳn là biết rất nhiều người phải không, kể cho cháu nghe với !"
"Ku ku~!" Hisoka cười một tiếng, chạy lên phía trước. Hắn rất thích Gon, nhưng nếu họ mà không tự giải quyết nổi tên tép riu này thì hắn cũng chẳng buồn quan tâm đến họ nữa, dù sao thì trái táo nhỏ hoàn mỹ nhất của hắn đã quay trở lại.
"........" Mặt Tompa tái nhợt, trán đổ mồ hôi. Nếu biết trước là họ quen Hisoka thì có đánh chết hắn cũng sẽ không lại gần làm quen: "Được, để, để tôi giới thiệu cho."
Đang lúc Tompa giới thiệu thì thí sinh số Killua lướt ván trượt qua. Gon kêu lên: "Ngầu quá !" Leorio cũng gào lên: "Nhóc kia, không được dùng cái đó, gian lận quá !"
"Sao mà gian......"
Killua quay sang, thấy Du Quai đang đi bên cạnh Gon thì kinh ngạc suýt ngã khỏi ván trượt: "Du Quai—?!"
Cậu kêu không lớn lắm, nhưng đủ để Chrollo, Shalnark và Feitan nghe thấy. Họ nhanh chóng đạp lên vách tường, trực tiếp chặn phía trước Du Quai: "Lâu quá không gặp nhỉ. Du. Quai !"
Du Quai ngẩng đầu nhìn ba thanh niên cao lớn trước mặt mình, dù thấy rất quen, nhưng nó vẫn không tài nào nhớ ra được họ là ai. Phải nói thêm, Chrollo và Shalnark không thay đổi chút nào trong suốt ba năm qua, nhưng do Feitan từng uống thuốc Số chế tạo nên cao lên, bây giờ đã cao cm, trông rất khác. Đương nhiên hắn không hề hay biết chiều cao hiện có của mình đều là nhờ thứ thuốc tăng trưởng đó cả.
Tóm lại thì Du Quai không nhận ra họ, bị Chrollo tức giận xách cổ áo nhấc lên: "Quên bọn anh luôn rồi, hả ?"
Đã nhiều năm Chrollo chưa từng tức giận như vậy, nhưng anh thật không thể chịu đựng nổi thằng nhóc này nữa. Mới ba năm mà nó đã quên họ, lại còn tỏ vẻ đương nhiên như vậy. Uổng công họ lặn lội vào khu rừng nguyên thủy kia để cứu nó, lại còn luôn tìm kiếm tung tích của nó. Thử hỏi như vậy ai mà không giận kia chứ ?
Dù Du Quai không nhận ra khuôn mặt, nhưng nó vẫn nhớ tên. Người mà hay tức giận, hay quay sang mắng nó là......
"Feitan, chíp chíp chíp !"
"Khốn kiếp, ta đang đứng ngay đây !" Feitan hung tợn gõ đầu nó một cái.
"Vậy anh là ai nào ?" Chrollo nhấc Du Quai, giọng âm trầm nói: "Nói sai là không cho ăn kẹo nữa !"
Du Quai chớp mắt, nghiêm túc nhìn người thanh niên tóc đen mắt đen này: "Chrollo, grao."
Cần nói rõ một chút, khi Du Quai gặp người quen thân thì nó nói chào buổi sáng (chíp chíp chíp), gặp người lạ thì nói xin chào (grao). Vậy nên, sự thật là Du Quai vẫn không nhận ra Chrollo. Vừa nói grao nó vừa sẵn sàng rút kiếm để lỡ có đoán sai thì nó sẽ gϊếŧ kẻ định không cho nó ăn kẹo này.