Edit: Chanh
Beta: Thu Candy
Sau khi gói ghém những đặc sản mà cậu mang theo, Ôn Nhuận trực tiếp lái xe đến Tùng Hải Hào Đình.
Công ty đã tặng cho cậu một chiếc xe cách đây nhiều năm.
Bề ngoài nhìn không cao cấp và không bắt mắt cho lắm, nhưng lại rất tiện cho việc đi lại hằng ngày.
Đặt túi ở ghế sau, Ôn Nhuận mới lái xe đến Tùng Hải Hào Đình.
Ngay cả trong dịp Tết Nguyên Đán, an ninh của Tùng Hải Hào Đình vẫn rất nghiêm ngặt, Ôn Nhuận đã đến cửa tiểu khu và gửi một tin nhắn cho Trịnh Tuyên, sau khi Trịnh Tuyên xác nhận nhận với bảo an, thì mới cho cậu đi vào.
Vừa đỗ xe xong, đúng lúc Trịnh Tuyên xuống lầu đón cậu, hai người cầm theo túi đặc sản đi thang máy lên lầu, nhìn số tầng càng lúc càng tăng lên, Ôn Nhuận cảm thấy trở nên căng thẳng vô cùng.
Đây là lần đầu tiên cậu đến nhà Diệp Hàn Thanh, trong dịp năm mới, đáng lẽ ra chỉ có bạn bè thân thiết mới đến nhà đối phương để chúc tết.
Nhưng bây giờ cậu chuẩn bị đến nhà Diệp Hàn Thanh để làm việc này.
Trong lòng Ôn Nhuận mừng thầm, cậu kìm lòng không cười mỉm, nhẹ nhàng thở dài đầy ủ rũ.
“Tới rồi.”
Thang máy dừng lại, Ôn Nhuận chậm rãi bước theo Trịnh Tuyên đi về phía sau, hành lang trải thảm cực kỳ yên tĩnh, trên cột và tường đều dán chữ phúc tinh xảo, thậm chí có cả cây cỏ dọc hai bên hành lang.
Một phong bì nhỏ màu đỏ cũng được treo lên để trang trí nhận dịp tết.
Nhưng Ôn Nhuận bước tới hàng lang , luôn cảm thấy thiếu một chút không khí Tết Nguyên Đán, cho dù được khoác lên mình vẻ ngoài rất phong phú và tinh xảo, nhưng vẫn để vẫn lộ ra một sự cô độc mà có dùng tiền cũng không mua được.
Có lẽ người có tiền thường không coi trọng những thứ này? Ôn Nhuận nghĩ.
Trịnh Tuyên mở của bằng mật mã, chờ Ôn Nhuận đi vào, khi nhìn thấy nhà của Diệp Hàn Thanh, cảm giác càng trở nên mãnh liệt.
Nhà của Diệp Hàn Thanh rất rộng, nhưng không có nhiều đồ vật trong đó, ngoại trừ những vật dụng và đồ đạc cần thiết, tất cả những gì còn lại chỉ là một khoảng không gian rộng lớn.
Nó giống như một ngôi nhà kiểu mẫu mới được tân trang lại, trông rất tinh tế, nhưng không có một chút hơi ấm, rất lạnh lẽo.
Ôn Nhuận đặt những đặc sản đặc biệt mà cậu mang đến lên bàn trà và chào người đàn ông đang ngồi bên cửa sổ kiểu Pháp quay lưng lại với họ.
“Diệp tổng, chúc mừng năm mới.”
Diệp Hàn Thanh liếc mắt nhìn lại, đôi môi hình vòng cung cong nhẹ, “Năm mới vui vẻ.”
Nói xong câu này, hắn lại xoay người sang chỗ khác, mặc kệ Ôn Nhuận với một vẻ mặt trầm ngâm phía sau, không hiểu hắn đang nghĩ gì.
“Cậu mang cái gì tới vậy? Có thể ăn luôn được không?”
Trịnh Tuyên không thèm đếm xỉa đến giọng nói của Diệp Hàn Thanh, buổi sáng anh vẫn chưa ăn gì, sau khi ngồi xuống liền bắt đầu tìm đặc sản đặc biệt mà Ôn Nhuận mang đến.
“Có thịt bò khô do mẹ tôi làm.”
Ôn Nhuận lấy ra một gói thịt bò khô còn mới nguyên đưa cho hắn, thấy Trịnh Tuyên cầm lấy bắt đầu ăn, trong lòng càng thêm thắc mắc, “Mọi người còn chưa ăn cơm sao?”
“Chưa ăn.” Trịnh Tuyên miệng ăn khô bò, không quên trách móc, cũng không biết là nói cho Ôn Nhuận nghe hay là cấp trên Diệp Hàn Thanh nghe.
“Hai ngày nay ăn mì gói, một thùng mà đêm qua cũng ăn hết rồi, còn chưa có đi mua cái khác.”
Ôn Nhuận tròn mắt ngạc nhiên nhìn hắn, “Mì gói?”
Trịnh Tuyên từ từ thở dài một hơi, lại xé một miếng khô bò bỏ vào trong miệng, “Ừ.”
“Giao thừa cũng ăn mì gói sao?” Ôn Nhuận suy nghĩ, chẳng phải là ngày cuối năm sau khi rời sân bay, Trịnh Tuyên liền tới đây ở luôn hay sao.
Sau đó hai người cùng nhau ăn mì gói? Hôm nay mới mùng hai mà, đêm giao thừa cũng ăn mì gói có phải thảm quá rồi không.
Trộm liếc liếc mắt nhìn bóng dáng không nhúc nhích trước khung cửa sổ sát đất, Ôn Nhuận có chút đau lòng, nhẹ giọng nói: “Trong nhà có đồ ăn không? Hay mình nấu cơm đi? Vừa lúc tôi cũng chưa có ăn cơm,”
Nói xong cậu lại nói thêm, “Ăn nhiều mỳ gói không tốt cho sức khỏe.”
“Cậu xem trong tủ lạnh có gì không?” Trịnh Tuyên kỳ thật cũng không biết có đồ ăn hay không.
Diệp Hàn Thanh vào ngày liền tự nhốt mình ở trong nhà, người nấu cơm đã về nhà ăn Tết trước đó vài ngày và người chăm sóc Diệp gia lần lượt ra ngoài ăn cơm, chỉ còn hắn và Diệp Hàn Thanh tự lực cánh sinh.
Diệp Hàn Thanh mấy ngày nay cảm xúc không ổn định, hắn dành phần lớn thời gian ở trong phòng ngủ, Trịnh Tuyên sợ hắn sẽ làm loạn, chỉ biết lo lắng cho hắn từ bên ngoài, anh ấy có thể sống sót được là nhờ vào thùng mỳ đã chuẩn bị trước khi tới đây.
Tất nhiên những điều này Ôn Nhuận đều không biết.
Cậu đi vào phòng bếp mở tủ lạnh ra nhìn, liền thấy tủ lạnh trống trơn, không có gì có thể ăn được.
Ôn Nhuận khẽ thở dài, thò đầu từ trong bếp ra ngoài nói: “Tủ lạnh cũng không có đồ ăn, hay chúng ta đi ra ngoài mua một ít đồ đi?”
Trịnh Tuyên đồng ý ngay lập tức, hai người thay giày chuẩn bị ra cửa, Ôn Nhuận nhìn Diệp Hàn Thanh đang ngồi một mình, phồng má lên tiếng hỏi: “Diệp tổng có muốn cùng chúng tôi ra ngoài đi dạo không?”
“Các cậu đi đi.”
Hắn không có quay đầu lại, cứ như vậy ngồi thẳng sống lưng, yên lặng ngồi trước cửa sổ, giọng nói có chút khàn khàn và khô khốc.
Bởi vì đưa lưng về phía sau, Ôn Nhuận cũng không nhìn được biểu cảm trên mặt hắn, chỉ là cảm tâm trạng hắn đang rất nặng nề.
Chưa từng thấy qua như vậy trước đây.
Ôn nhuận đi theo Trịnh Tuyên ra cửa như người mất hồn, vào thang máy cậu mới hỏi: “Diệp tổng làm sao vậy? Tôi cảm giác tâm trạng của ngài ấy không tốt.”
Trịnh Tuyên không giải thích quá nhiều, chỉ là cười nói: “Cứ vào ngày này hằng năm là tâm trạng của Diệp tổng đều không tốt, còn chính xác hơn là kỳ kinh nguyệt của con gái.”
Ôn Nhuận vừa định hỏi vì sao mấy ngày nay tâm trạng hắn không tốt, bỗng nhiên nhớ tới mẹ Diệp Hàn Thanh đã không còn nữa.
Sau đó cậu cũng biết được rằng trong vụ tai nạn xe năm trước, Diệp Hàn Thanh không chỉ mất đi đôi chân, hắn cũng mồ côi mẹ, ngay cả em gái duy nhất của hắn cũng thành người thực vật.
Hắn dường như có quan hệ không tốt lắm với cha mình.
Nghĩ đến cảnh hắn sống một mình trong một ngôi nhà to lớn, nhưng lại không được nhiều người yêu quý, Ôn Nhuận hiểu được tại sao hắn lại có tâm trạng tồi tệ như vậy.
Cậu không tiếp tục hỏi Trịnh Tuyên nữa mà nói: “Hôm nay mua thêm đồ ăn nào.”
……
Siêu thị trong tiểu khu còn chưa mở cửa, hai người lái xe đi siêu thị bên ngoài.
Ôn Nhuận đẩy xe mua sắm, vừa chọn vừa mua một nửa xe rau và thịt, khi đi ngang qua quầy gà, Ôn Nhuận nghĩ rằng Diệp Hàn Thanh có vẻ thích canh gà nên lại thêm một con gà nữa.
Trước khi thanh toán, họ mua thêm ít trái cây, cả hai người lấy đầy ắp đồ ăn.
Khi trở về Diệp Hàn Thanh vẫn ngồi ở vị trí cũ, không nhúc nhích, bất động giống như một tác phẩm điêu khắc.
Trịnh Tuyên đảo mắt không quan tâm, cùng Ôn Nhuận đi vào phòng bếp nấu cơm.
Trịnh Tuyên hoàn toàn không biết nấu cơm, muốn phụ giúp nhưng đều bị đuổi ra ngoài, đành chán nản đi tìm Diệp Hàn Thanh.
Diệp Hàn Thanh đối mặt với cửa sổ, rũ mắt không biết suy nghĩ cái gì.
“Cảm giác trong nhà có người nấu ăn thật là tốt.” Trịnh Tuyên ôm tay dựa vào tường, tự nhủ: “Tôi cảm giác trong nhà cuối cùng cũng có hơi người rồi.”
Diệp Hàn Thanh không để ý đến hắn.
Hắn không ngừng cố gắng, “Gia Gia khẳng định thích chị dâu này.”
Diệp Hàn Thanh nhướng mi liếc hắn một cái, sau đó lại trở về vẻ trầm ngâm ban đầu.
Trịnh Tuyên không kìm lòng được nữa, liếc nhìn người đàn ông đang bận rộn trong phòng bếp, hạ giọng mắng: “Cậu tiếp theo định làm gì, đến khi người ta chạy mất cậu đừng có mà khóc với tôi.”
Diệp Hàn Thanh đang trầm mặc cuối cùng cũng động đậy, khẽ mở miệng nói một chữ, “Cút.”
“……”
Trịnh Tuyên đứng thẳng người giơ ngón giữa với hắn, nghiến răng nói: “Có bản lĩnh lát nữa cậu đừng có ăn.”
Ôn Nhuận không biết hai người kia đang cãi nhau trong lúc cậu không để ý, cậu còn nghĩ bọn họ chưa ăn tối hôm giao thừa, hôm nay mua chút đồ ăn lát nữa có thể ăn bù rồi…
Nước dùng gà được ninh trước, sau đó mới cho xúc xích và thịt xông khói vào.
Sau khi bận rộn gần hai tiếng, cậu đã làm chín món ăn và một món canh.
Nhìn những món ăn này thực sự là quá nhiều cho ba người.
Nhưng ở quê của Ôn Nhuận, truyền thống của bữa tối đêm giao thừa là phải đủ mười món, nghĩa là hoàn hảo.
Trên bàn cũng phải có cá, có nghĩa là nhiều hơn mọi năm.
Vì cần phải chuẩn bị bữa tối giao thừa, nên việc làm theo các phong tục tập quán xưa nay là điều đương nhiên.
Bàn ăn dài lát đá hoa cương đầy ắp đồ ăn mới ra nồi thơm nức, thịt ba chỉ xào tỏi, tôm xào hành lá, cá chua ngọt.
Ức bò nướng khoai tây……canh gà đông trùng hạ thảo.
Mười món ăn trang trí cẩn thận và đẹp mắt trên chén đĩa, chỉ cần nhìn thôi đã muốn ăn.
Trịnh Tuyên đi tới trên giá rượu lấy rượu đỏ, khi đi ngang qua Diệp Hàn Thanh, anh ta cố ý nói: “Ôn Nhuận, đến đẩy Diệp tổng đi.
Xe lăn của hắn hình như hỏng rồi.”
Ôn Nhuận không rõ nguyên do, cởi tạp dề vội vàng ra ngoài, nhìn thấy Diệp Hàn Thanh tay đang đặt ở bánh xe lăn không nhúc nhích, cậu mới tin là thật.
Nói một tiếng “Tôi sẽ đẩy anh qua” cậu liền đẩy Diệp Hàn Thanh đến bàn ăn.
Chiều cao của xe lăn hơi thấp, Ôn Nhuận sợ hắn ăn không tiện, liền đem ghế ngồi bên cạnh nhẹ giọng hỏi: “Có cần tôi giúp không?”
Diệp Hàn Thanh nhìn cậu đăm chiêu, khẽ lắc đầu, rồi từ trên xe lăn chuyển sang ghế bên cạnh.
Cánh tay của hắn rất khoẻ, và Ôn Nhuận thậm chí còn nhìn thấy các cơ nổi lên dưới lớp quần áo của hắn khi hắn chống người lên, Diệp Hàn Thanh tự mình chuyển qua ghế ngồi một cách thuần thục, phát hiện Ôn Nhuận còn nhìn mình, liền quay đầu nhìn cậu, giọng khàn khàn nói một tiếng cảm ơn, “Cậu vất vả rồi.”
Ôn Nhuận mở to hai mắt nhìn hắn, cười lắc đầu nói không vất vả.
Lại thấy giọng hắn hơi khàn khàn, liền bưng cho hắn một chén canh gà đặt vào tay, “Uống chút canh cho ấm bụng.”
“Tôi cũng muốn ấm bụng.” Trịnh Tuyên cầm lấy rượu đỏ đã chọn đi qua, nói một câu trêu chọc.
Đáng tiếc Ôn Nhuận hoàn toàn không có nhìn ra sự trâm trọc của anh ta, nghe vậy cũng thành thật bưng cho anh ta một chén canh gà đặt ở trước mặt.
Trịnh Tuyên bị cậu làm cho nghẹn lời, sờ sờ cái mũi hậm hực ngồi xuống.
Diệp Hàn Thanh lạnh lùng liếc anh ta một cái, quay đầu lại chậm rãi uống canh.
Chai rượu đỏ mà Trịnh Tuyên mang đến chưa được mở ra.
Ngược lại, Ôn Nhuận hầm một nồi canh gà đã được uống hơn phân nửa.
Sau khi ăn xong Trịnh Tuyên chủ động đi rửa chén, Ôn Nhuận đẩy Diệp Hàn Thanh đến phòng khách, chờ hắn ở trên sô pha rồi cậu ngồi xuống sau, cầm lấy điều khiển từ xa mở TV.
Cậu không biết Diệp Hàn Thanh ngày thường sau khi ăn xong sẽ làm cái gì, hiện tại Trịnh Tuyên ở phòng bếp rửa chén nên phòng khách chỉ còn lại hai người, cậu cùng Diệp Hàn Thanh, nhất thời không biết nên nói cái gì, đành phải cầm điều khiển chuyển kênh liên tục.
Vào mùng Tết, các đài vẫn đang phát lại chương trình đêm giao thừa, trên ti vi Quách Đức Cương diễn hài kịch đối thoại, Vu Khiêm cùng anh ta phối hợp hết sức ăn ý.
Trịnh Tuyên ở trong bếp nghe thấy liền chạy ra xem một lúc, đợi đến khi diễn hết mới quay lại vào trong rửa nốt bát.
Một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
Ôn Nhuận suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nghĩ ra chuyện để nói.
Quay đầu lại đang chuẩn bị nói chuyện, liền phát hiện Diệp Hàn Thanh đã nằm ngủ trên sô pha từ bao giờ rồi.
Người đàn ông to lớn gục đầu trên ghế sô pha màu đen, mặc dù đã ngủ say nhưng khóe miệng vẫn mím chặt, bọng mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi vì lâu ngày không được ngủ ngon.
Sắc mặt cũng có chút không tốt, môi nhợt nhạt khô khốc, đôi mắt đen thâm thúy nặng trĩu cả ngày nhắm nghiền, hơi thở lạnh như băng đọng lại khắp cơ thể cũng đã nhạt đi rất nhiều, thế nhưng trông lại có chút đáng thương.
Ôn Nhuận đột nhiên nhổm dậy, cậu nhỏ giọng gọi Diệp Hàn Thanh, nhưng hắn dường như rất mệt, ngủ thật sự sâu, Ôn Nhuận tiến đến trước mặt gọi hai tiếng cũng không thấy hắn tỉnh lại, chỉ thấy hắn khó chịu cau mày tạo ra một cái rãnh sâu ngay giữa hai lông mày.
Lén nhìn trộm vào bếp, Trịnh Tuyên vẫn đang bận rộn ở đó.
Ôn Nhuận vô thức cúi người lại gần, do dự giơ tay lên, ấn vào nếp gấp giữa hai lông mày và nhanh chóng thu tay lại.
Da hắn rất lạnh, Ôn Nhuận chỉ cần chạm nhẹ vào, ngón tay đã cảm thấy như bị điện giật.
Cậu không dám động vào nữa, vặn nhỏ âm thanh TV, đứng dậy đi vào bếp tìm Trịnh Tuyên.
Nghe thấy hắn ngủ trên sô pha, Trịnh Tuyên nhướng mày liếc nhìn, nhưng chỉ thấy một nửa bóng lưng đen kịt lộ ra từ trên ghế.
“Cứ để cho hắn ở trên sô pha ngủ đi, đừng đánh thức, hắn đã hai ngày không ngủ rồi.” Trịnh Tuyên hạ giọng nói.
Ôn Nhuận ngây người, nhưng cũng không hỏi thêm, chỉ hỏi anh ta chăn ở đâu, sau đó xoay người đi lấy, cẩn thận đắp cho Diệp Hàn Thanh.
Diệp Hàn Thanh chỉ ngồi cúi người về phía trước, đầu nghiêng sang một bên, Ôn Nhuận sợ rằng ngủ ở tư thế này lâu sẽ không thoải mái.
Sau khi suy nghĩ về điều đó, cậu liền ôm hắn đặt nằm thẳng trên ghế sô pha.
Sau đó lại cởi giày và đặt hai chân duỗi thẳng trên ghế.
Sôpha tuy to rộng, nhưng là Diệp Hàn Thanh thân hình cao lớn lại thêm đôi chân dài, nên ngủ ở đây nhìn rất chật trội, Ôn Nhuận đắp chăn cho hắn và ngồi xổm bên cạnh nhìn hắn.
Trịnh Tuyên nói hắn hai ngày không có ngủ , chả trách hai mắt nặng trĩu như vậy, cậu lay hắn như thế cũng không có tỉnh.
Ánh mắt dịu dàng lại di chuyển đến chân hắn, đây là lần đầu tiên cậu chạm vào chân của Diệp Hàn Thanh.
Diệp Hàn Thanh cao và chân dài, mặc dù không đứng dậy được nhưng chân của hắn vẫn ở đó kia mà, sờ vào chỉ cảm thấy rất gầy, so với cánh tay cơ bắp săn chắc thì chân của hắn có vẻ quá gầy.
Người ta nói rằng nếu đôi chân tàn tật lâu ngày không vận động, các cơ sẽ dần bị teo và thoái hóa.
Một số sẽ bị đau khi trời mưa, muốn khỏi bị đau thì phải xoa bóp hàng ngày để thúc đẩy tuần hoàn máu ở chân.
Không biết Diệp Hàn Thanh có mát xa định kỳ hay không…… Ôn Nhuận ngồi xổm một bên ghế sô pha, ngổn ngang với mớ suy nghĩ trong đầu.
Đang lúc miên man suy nghĩ, chuông cửa bỗng nhiên “Leng keng leng keng” vang lên, Diệp Hàn Thanh lông mi khẽ động đậy, đang định tỉnh giấc, Ôn Nhuận theo bản năng duỗi tay che lỗ tai hắn lại, nhỏ giọng nói vào tai hắn hai câu, “Không có việc gì, ngủ đi……”
Có lẽ là chuông cửa đã ngừng, hoặc có lẽ là cậu nói có tác dụng.
Vẻ mặt Diệp Hàn Thanh bình tĩnh trở lại, Ôn Nhuận cẩn thận đưa tay ấn nếp nhăn giữa lông mày hắn trước khi đứng dậy mở cửa.
Trịnh Tuyên đã mở cửa trước, anh ta dùng thân mình chặn nửa cánh cửa lại, không cho bất cứ ai từ bên ngoài vào.
Ôn Nhuận qua đi, vừa lúc nghe thấy một người phụ nữ ôn nhu nói: “Nay là mùng , Hàn Thanh còn không chịu về nhà, tôi cùng bố của cậu ấy rất lo lắng, mới qua đây xem thử.”
Giọng nói của Trịnh Tuyên rất lạnh lùng, còn có chút châm chọc, “Bà Khâu, cô giả bộ như vậy mỗi ngày có mệt không? Bà không mệt thì tôi xem cũng thấy mệt.
Diệp Hàn Thanh sẽ không về đâu, vì vậy hãy về cho.
“
Tầm mắt Ôn Nhuận lướt qua hắn nhìn về phía ngoài cửa, liền thấy một người phụ nữ ăn mặc lịch sự, dịu dàng với một thiếu niên đang đứng ngoài cửa.
Người phụ nữ còn rất trẻ, trông như đã ngoài ba mươi tuổi, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng, Trịnh Tuyên đá đểu bà ta, cũng không thấy bà ta bực bội, vẫn dịu dàng nói: “Nhà họ Diệp là nhà của cậu ấy.
Nếu không quay về thì biết đi đâu? Còn có bệnh của Gia Gia nữa.
Nghe nói có chuyên gia nước ngoài đã chữa thành công cho một người thực vật.
Cả tôi và bố cậu ấy đều muốn gửi cậu ấy đến thử… “
“Bà còn dám nhắc tới Gia Gia?!” lời bà ta nói còn chưa dứt, đã bị Trịnh Tuyên bóp lấy cổ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải tại bà, Gia Gia tại sao lại như vậy?”
“Anh làm gì vậy? Buông mẹ tôi ra!”
Thiếu niên phía sau hung hăng bẻ tay anh ta ra, bảo vệ người phụ nữ phía sau, nhìn anh ta với mắt đầy khiêu khích, “Nếu không phải ba tôi muốn hắn trở về, anh cho rằng ai sẽ quan tâm đến kẻ điên đó? Tốt nhất hắn chết quách ở đâu đó đi cho xong, vĩnh viễn đừng quay về Diệp gia nữa”
“Cậu nói ai là kẻ điên?”
Ôn Nhuận vốn dĩ do dự không muốn tiến lên, nghe xong một hồi cũng đoán được người phụ nữ ở cửa là mẹ kế của Diệp Hàn Thanh, Khâu Kế Hà.
Xem thái độ của Trịnh Tuyên cũng biết quan hệ của Diệp Hàn Thanh và mẹ kế rất xấu, vốn dĩ cậu không muốn xen vào, đang định lặng lẽ quay về, nhưng đột nhiên cậu nghe thấy người thanh niên đi theo mắng Diệp Hàn Thanh là kẻ điên.
Cậu vô thức cảm thấy tức giận khi nghe lời này, giống như khi ở công ty nghe được những người đó nói Diệp Hàn Thanh tính khí thất thường, tâm lý biến thái làm cậu thực sự tức giận.
Diệp Hàn Thanh rõ ràng rất tốt, nhưng những người này luôn gán ghép cho hắn những lời không hay, giống như chỉ có hắn đáng bị dìm xuống đáy xã hội, còn bọn họ là người ngay thẳng và trong sạch vậy.
Bước tới cửa, Ôn Nhuận lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cậu thanh niên tức giận nói: “Nếu như các người không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ tới.”
Khâu Kế Hà không nghĩ tới trong nhà Diệp Hàn Thanh đột nhiên xuất hiện gương mặt mà cô chưa từng thấy qua bao giờ.
Bà ta nheo mắt, ho khan hai tiếng, một lần nữa đưa lên gương mặt tươi cười nói: “Cậu là bạn của Hàn Thanh à? Tôi là mẹ của cậu ấy, đây là việc của nhà chúng tôi, cậu có thể không biết nhiều……”
“Tôi đúng là không biết nhiều về gia đình các người, nhưng tôi biết mẹ của Diệp Hàn Thanh đã sớm qua đời rồi.”
Ôn Nhuận trầm mặt chặn ngang lời bà ta, lại chỉ vào phía sau bà ta – Diệp Thu Đình nói: “Cậu ta vừa rồi còn nhục mạ nguyền rủa Diệp Hàn Thanh, nếu bà thật sự là mẹ của hắn, có thể nghe người khác nguyền rủa con mình chết ở bên ngoài hay sao?”
“Nếu muốn tùy tiện nhận con trai, thì phải xem có đủ tư cách làm mẹ hay không.”
Khâu Kế Hà tức khắc nghẹn lại, không nghĩ tới miệng của người thanh niên đột nhiên xuất hiện lại sắc bén như vậy, nét mặt giả tạo cứng đờ, hít hai hơi thật sâu, đôi mắt đỏ bừng năm lấy con trai, miễn cưỡng cười nói: “Tôi biết Hàn Thanh vẫn luôn không muốn thừa nhận người mẹ này, cậu ấy đối với tôi và bố cậu ấy có chút hiểu lầm, tôi cũng không muốn miễn cưỡng cậu ấy.
Chỉ là ngày mai trong nhà có yến tiệc, rất nhiều trưởng bối của Diệp gia đều sẽ đến, nên bố cậu ấy cần cậu ấy phải trở về một chuyến.”
Ôn Nhuận dùng vẻ mặt lạnh lùng nói với nhân viên bảo vệ bên kia hành lang đang chần chừ không dám đi tới: “Hai người này đột nhiên tới đây đòi nhận con trai.
Tôi nghi ngờ bọn họ là một nhóm lừa đảo.
Các anh làm bảo vệ kiểu gì vậy? Cứ như thế mà cho người lạ vào được à?”
Bây giờ sắc mặt Khâu Kế Hà cùng Diệp Thu Đình rất khó coi, nhân viên bảo vệ mỉm cười và yêu cầu bọn họ đi xuống một cách lịch sự.
Bọn họ đương nhiên là biết Khâu Kế Hà.
Phu nhân chủ tịch tập đoàn Diệp thị, có ai lại không biết?
Nếu có thể làm bảo vệ ở đây, thì phải có khả năng quan sát tốt, cho nên vừa nghe đối phương là tới tìm Diệp tổng, bọn họ liền vui vẻ cho đi.
Ai ngờ rằng muốn nịnh bợ một chút lại gặp ngay phải loại người xấu xa này.
Nhân viên bảo vệ liên tục xin lỗi, cũng không dám nặng lời với mẹ con Khâu Kế Hà nên chỉ có thể yêu cầu bên kia cẩn thận đi xuống…
“Lần sau lại tùy tiện cho người đi lên, tôi sẽ khiếu nại các người.” Ôn Nhuận hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn lại sắc mặt khó coi của hai mẹ con bọn họ ở cửa ra vào, đóng mạnh cửa vào.
Vừa đóng cửa lại, Ôn Nhuận liền cảm thấy lo lắng, giống như một chú cún con rũ tai xuống, đáng thương hỏi Trịnh Tuyên: “Tôi không có gây rắc rồi gì, đúng không?”
Sau đó, cậu nhận ra rằng cậu cảm thấy xấu hổ về hành vi vượt quá giới hạn của mình, “Tôi chỉ là nghe họ mắng Diệp tổng, nên tôi đã rất tức giận…”
Trịnh Tuyên ôm hai tay vào lòng, thú vị nhìn cậu, xoa xoa đầu cậu, vui vẻ nói: “Không phiền phức, cậu làm rất tốt.
Nếu Diệp Hàn Thanh nhìn thấy, có thể còn khen cậu nữa.”
“Nhưng có vẻ cậu rất ghét người phụ nữ đó?” Trịnh Tuyên cảm thấy ngạc nhiên.
Phải nói rằng Khâu Kế Hà luôn đóng kịch, giả làm mẹ tốt, nếu người nào không biết nội tình của Diệp gia, nhìn thấy dáng vẻ phục tùng của bà ta, rất có thể sẽ bị lừa gạt.
Nhưng không ngờ hôm nay Ôn Nhuận không cho bà ta chút mặt mũi nào.
Ôn Nhuận phồng má chán ghét nói: “Kỹ năng diễn xuất của bà ta quá tệ.
Lời thoại thì tốt, nhưng ánh mắt và hành động của cơ thể thì quá giả.” Thoạt nhìn là thấy bà ta không cảm có lòng tốt.
Trịnh Tuyên không ngờ đó là lý do, anh ta sửng sốt một hồi rồi cười thành tiếng, sau đó đánh yêu cậu một cái thật mạnh tỏ vẻ tán thành.
Hai người thì thầm vài câu trên hành lang, Ôn Nhuận nhẹ nhàng bước tới nhìn thấy Diệp Hàn Thanh, Diệp Hàn Thanh vẫn đang ngủ say, không bị đánh thức bởi tiếng ồn ào ngoài cửa và có lẽ cuối cùng cũng đã được nghỉ ngơi.
Ngay cả khóe miệng cũng hơi cười mỉm, có lẽ là đã có một giấc mơ đẹp.
Chỉ là, chăn trên người hắn tuột xuống đất, một chân cũng trượt khỏi sô pha.
Ôn Nhuận thở dài một hơi, gác chân lại trên sô pha, đắp chăn cho hắn, ánh mắt càng thêm buồn.
Chẳng trách hắn thậm chí còn không ăn bữa tối giao thừa trong năm mới, và không lạ gì khi Trịnh Tuyen nói rằng hắn đã không ngủ đã hai ngày.
Ôn Nhuận tuy rằng không hỏi, nhưng trong lòng cậu cũng có vài phần đoán được.
Nhưng suy đoán chắc chắn không sốc bằng việc cậu tận mắt chứng kiến.
Ôn Nhuận nghĩ đến mẹ kế cực kỳ xấu tính, lại nghĩ đến người cha tìm đến công ty mà đập đầu, cậu cảm thương cho mối quan hệ mẹ kế con chồng này.
Diệp Hàn Thanh tội nghiệp có nhà mà không thể quay về, vì vậy hắn chỉ có thể sống một mình trong ngôi nhà lớn sang trọng này.
Sau này nếu có cơ hội, nhất định phải đối xử tốt hơn với hắn, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Diệp Hàn Thanh, trong lòng cậu thầm nghĩ.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngoại truyện – Diệp Tổng: Bà xã của tôi thật lợi hại.