Edit: Hang
Beta: Mai Nhi, Ang Nguyễn
Diệp Hàn Thanh nhắm mắt, vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt ôn nhu kia dừng lại trên người.
Ôn Nhuận ngồi xổm ở nơi đó nhìn hắn rất lâu, mới chậm rãi đứng dậy, nhẹ bước rời đi.
Trong lòng Diệp Hàn Thanh mềm mại đến rối tinh rối mù, cả hận ý hai mẹ con Khâu Kế Hà mang đến đều bị hòa tan đi rất nhiều.
Lúc trước nghe Trịnh Tuyên diễn tả qua cho hắn tên nhóc này ở trước mặt người ngoài làm thế nào bảo vệ mình, nhưng lại trước sau lại không thể tưởng tượng ra được bộ dáng tên nhóc ngoan ngoãn mềm mại này cùng người khác cãi nhau sẽ như thế nào.
Bây giờ hắn biết rồi, còn tận mắt nhìn thấy.
Tên nhóc từ trước đến giờ ngoan ngoãn mềm mại, sẽ giống như chó con bị chọc giận, nhe răng nanh lên, lộ ra móng vuốt, dù cho khi oán giận người còn mang theo một cổ khí vô hại.
Hắn được cậu bảo vệ như bảo vật, chỉ cần có người dám mơ ước, cậu đều sẽ không chút do dự xông lên, dù cho nanh vuốt non nớt, cũng không có chút sợ sệt nào.
Qua đi ba mươi năm, bất kể là trước lúc xảy ra chuyện hay là sau khi xảy ra chuyện, hắn đều là đảm nhiệm vai trò bảo vệ, ngoại trừ mẹ hắn đã từng, thì chưa bao giờ có người bảo vệ hắn như vậy.
Một người mềm mại tính tình tốt như vậy, lại sẽ vì bảo vệ hắn mà hung hăng cùng người khác cãi nhau, càng làm cho người kinh ngạc chính là, cậu vậy mà còn cãi thắng.
Diệp Hàn Thanh cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, lại có chút nhàn nhạt tiếc nuối.
Đáng tiếc lúc đó cậu quay lưng lại với mình, hắn nhìn không thấy biểu cảm trên mặt cậu.
Có điều hắn đoán, đôi mắt đen ướt át kia khẳng định là đang bừng lên vì tức giận, lông mày dài nhếch lên không vui, hai má sẽ hơi phồng lên, đôi môi có chút hồng nhạt đóng mở, lời nói ra làm người khác tức giận…..
Diệp Hàn Thanh dùng trí tưởng tượng để ghép lại dáng vẻ Ôn Nhuận lúc đó, bỗng nhiên có chút miệng đắng lưỡi khô.
Ngay sau đó lại có chút buồn bực, hắn không nên giả vờ ngủ, như vậy thì sẽ không để người nhà họ Diệp nhìn thấy một mặt như thế của cậu.
Một mặt tốt đẹp như vậy, chỉ nên để một mình hắn xem.
Người nhà họ Diệp nhìn cậu nhiều, hắn cảm thấy đang làm bẩn cậu.
Ôn Nhuận chẳng hề biết tư thế oai hùng của mình đã lặng lẽ rơi vào trong mắt Diệp Hàn Thanh, cậu đang nhỏ giọng cùng Trịnh Tuyên thương lượng, muốn đi xem nhà mới công ty đã sắp xếp.
Mặc dù một năm trước nói công ty sắp xếp cho cậu nhà là ở Tùng Hải Hào Đình, nhưng bởi vì không bao lâu cậu liền vào tổ quay phim, thế cho nên đến bây giờ cậu chưa kịp qua đây nhìn một cái.
Đúng lúc bây giờ Diệp Hàn Thanh ngủ rồi, cậu không muốn ồn ào để hắn ngủ, không bằng liền đi nhà mới xem xem, hơn nữa trong nhà đồ dùng còn thiếu, hiện tại cũng nên sắm thêm, như vậy đợi cậu quay phim xong, vừa lúc dọn qua đây.
Trịnh Tuyên nhìn sô pha trong phòng khách một cái, nói được.
Hai người nhẹ tay nhẹ chân mở cửa đi ra ngoài.
Lại cẩn thận đóng cửa vào.
Ôn Nhuận đi tới cửa thang máy, lại bị Trịnh Tuyên kéo lại: “Cậu đi đâu?”
“Đợi thang máy a, nhà ở căn nào?” Ôn Nhuận nghi hoặc nói.
Trịnh Tuyên lộ ra vẻ mặt cực kỳ vi diệu lại biến mất rất nhanh, một mặt chính trực nói: “Ở căn này.”
Vừa nói ngón tay hắn vừa chỉ: “Đây, chính là căn này.”
Công ty sắp xếp nhà ở, vậy mà ở bên cạnh nhà Diệp Hàn Thanh.
Ôn Nhuận mở to mắt, ngốc một hồi lâu, mới lẩm bẩm hỏi: “Tại sao công ty lại sắp xếp cho tôi nhà ở đây chứ? Tôi nghe nói so với tôi các vị tiền bồi lớn hơn rất nhiều, cũng không đến bên này ở.”
Cậu cũng không ngốc, công ty sắp xếp nhà ở tại Tùng Hải Hào Đình, lại vừa vặn ở bên cạnh Diệp Hàn Thanh, này nhìn thế nào cũng không bình thường.
Trịnh Tuyên hơi mỉm cười, đem lý do đã sớm chuẩn bị tốt lấy ra: “Ừ, vốn dĩ cậu không nên ở nơi này, nhưng vì gần đây danh sách phòng của công ty tương đối chặt chẽ, tiểu khu cao cấp bảo an tương đối tốt nên nhà ở đều đầy, tạm thời không thể ra phòng khác.
Vừa lúc tôi cùng Diệp tổng quen biết, biết cậu ở bên này có căn phòng trống, liền cùng cậu nói một tiếng, để cậu đến bên này ở tạm.”
“Hóa ra là như vậy……”
Sự hoài nghi trong lòng Ôn Nhuận tức khắc được xóa bỏ.
Cong đôi mắt lộ ra gương mặt tươi cười: “Cảm ơn anh Trịnh, cũng cảm ơn Diệp tổng.”
Trịnh Tuyên hơi nhướng mày: “Đây là trách nhiệm của tôi, ngược lại Diệp tổng bên kia, nếu như cậu muốn cảm ơn cậu ta, có rảnh thì sang nhà cậu ta thăm đi.”
“Tình hình nhà cậu ta, hôm nay cậu cũng nhìn thấy rồi, cậu ta với trong nhà quan hệ không tốt lắm, đã dọn đến bên này sống một mình từ rất sớm.
Mấy năm nay cậu ta vì vụ tai nạn xe kia, tinh thần luôn không quá ổn định, tôi sống ở xa, không thể thường xuyên đến thăm cậu ta, sau này cậu dọn qua đây, nếu như thuận tiện, có thể qua cùng cậu ta nói chuyện, như vậy tâm tình của cậu ta có lẽ sẽ tốt lên.”
Ôn Nhuận nghe cau mày một chút, cuối cùng trịnh trọng gật đầu: “Chỉ cần Diệp tổng không chê tôi phiền, tôi sẽ thường xuyên đi sang thăm.”
Trịnh Tuyên nhìn cậu cười cười.
Trong lòng nghĩ tôi chỉ có thể giúp đến đây, nếu như Diệp Hàn Thanh còn không biết nắm bắt cơ hội, vậy thì đáng đời cậu ta không ai thương.
“Vào xem thử đi.” Trịnh Tuyên nhập mật mã mở cửa, để Ôn Nhuận đi vào xem thử.
Bố cục căn hộ này cùng nhà Diệp Hàn Thanh giống nhau.
Phòng ở của Tùng Hải Hào Đình, một tầng chỉ có hai hộ, diện tích bố cục đều giống nhau.
Có điều phong cách trang trí của Ôn Nhuận theo hướng mới mẻ.
Nội thất là màu trắng, rèm cửa sổ khăn trải bàn đều là màu be nhạt, thảm trải sàn là màu xanh mạ, tổng thể nhìn lên sống động ấm áp rất nhiều.
Không giống nhà Diệp Hàn Thanh, hầu hết màu xám đen là màu chủ đạo, rõ ràng cảm giác rất ngột ngạt.
Sau khi đi dạo một vòng, Ôn Nhuận cười nói: “Căn hộ này tôi rất thích, xem ra là thật sự phải cẩn thận cảm ơn Diệp tổng.”
Trịnh Tuyên gật đầu, nói: “Đợi đến khi chính thức chuyển nhà, có thể mời Diệp tổng qua đây uống rượu ấm.”
Ôn Nhuận “Ừ” một tiếng, lại chạy đi xem phòng bếp.
Sau khi cậu rời đi, nụ cười trên mặt Trịnh tuyên có chút nhạt xuống, ánh mắt quan sát ngôi nhà có chút ảm đạm.
Hai căn hộ liền kề một tầng này, thực ra là Diệp Hàn Thanh đặc biệt mua, một căn chuẩn bị để cả nhà ở, một căn là chuẩn bị cho em gái Diệp Gia.
Trịnh Tuyên còn nhớ rõ mấy ngày trước khi mở phiên tòa, Diệp Hàn Thanh đặc biệt cùng Trịnh Tuyên đến xem qua nơi này, lúc đó hắn cười nói, chờ mẹ ly hôn rồi, liền đưa mẹ và em gái dọn tới đây, bên cạnh căn hộ kia chính là quà tốt nghiệp của Diệp Gia, đợi sau khi Diệp Gia kết hôn rồi, còn có thể coi là phòng tân hôn, sau khi kết hôn ở gần rồi, mẹ cũng không cần lo lắng con gái sau khi gả chồng bị bắt nạt.
Khi đó Trịnh Tuyên cùng với Diệp Gia ở bên nhau chưa lâu, vẫn còn chưa chuẩn bị tinh thần để nói rõ với Diệp Hàn Thanh và mẹ Cố, nghe thấy lời nói đầy ẩn ý của hắn mới biết được rằng toàn bộ kế hoạch của mình đã bị người này nhìn thấu từ lâu rồi.
Diệp Gia nhỏ hơn Diệp Hàn Thanh ba tuổi, hai anh em trước sau thi cùng một trường đại học.
Diệp Gia khi năm nhất đại học, Trịnh Tuyên cùng Diệp Hàn Thanh đã làm bạn cùng phòng sắp bốn năm rồi, quan hệ rất thân thiết.
Năm nhất đại học khai giảng, Trịnh Tuyên cùng Diệp Hàn Thanh đi đón em gái, sau đó đối với Diệp Gia nhất kiến chung tình.
Vì để ôm được mỹ nhân về, Trịnh Tuyên vạch kế hoạch hơn ba năm, mới cuối cùng trước khi Diệp Gia tốt nghiệp bày tỏ thành công.
Trịnh Tuyên và Diệp Hàn Thanh đều lên kế hoạch rất tốt.
Lại không nghĩ đến trên đường đến mở phiên tòa sẽ xảy ra tai nạn.
Mẹ Cố vì bảo vệ con gái chết ngay tại chỗ, Diệp Gia thành người thực vật, chỉ có Diệp Hàn Thanh tránh thoát một kiếp, nhặt về một cái mạng.
Hai căn hộ của Diệp Hàn Thanh vẫn chưa kịp tặng, mà Gia Gia của hắn mãi mãi ngừng ở tuổi .
Trịnh Tuyên nhắm mắt, đem chua xót tràn ra trên mũi ép trở về, thở ra một hơi dài, lại khôi phục vẻ mặt cà lơ phất phơ.
Sau khi từ Diệp gia dọn ra ngoài, Diệp Hàn Thanh liền sống ở trong căn hộ kia lúc đầu chuẩn bị cho cả nhà ở.
Diệp Gia trong một năm phần lớn thời gian đều ở viện điều dưỡng, thời gian ăn tết được đón trở về ở mấy ngày, cũng là cùng Diệp Hàn Thanh sống cùng nhau.
Căn hộ này vẫn chưa kịp tặng ra, liền như vậy luôn luôn bỏ trống.
Hiện tại cho Ôn Nhuận ở, lại vừa lúc.
Đợi Gia Gia tỉnh rồi, có lẽ sẽ rất thích chị dâu nhỏ này.
Ôn Nhuận xem qua phòng ở, đem đồ vật còn thiếu từ trên xuống dưới đơn hàng đều đặt tại TaoBao, sau đó mới cùng Trịnh Tuyên cùng nhau đi về.
Trên sô pha Diệp Hàn Thanh vẫn đang ngủ.
Lần này hắn là thật sự ngủ rồi, hàn khí giữa mày tản đi, thay vào đó chính là nơi khóe miệng có độ cong nhàn nhạt.
Sau cơm tối, Ôn Nhuận vốn dĩ chuẩn bị đi về, tại Trịnh Tuyên cố gắng giữ lại cuối cùng quyết định ở lại một đêm, ngày mai sau khi chuẩn bị cơm sáng cho mọi người lại rời đi.
Diệp Hàn Thanh ngược lại không nói gì, nhưng sắc mặt vẫn luôn rất tốt.
Ăn cơm ngủ tất cả bình thường, cuối cùng cũng không có chà đạp bản thân.
Trịnh Tuyên cảm tạ trời đất.
Mồng tết, Ôn Nhuận mua vé máy bay lúc giờ chiều đi thành phố S, đoàn phim mồng chính thức khai máy, cậu với Trịnh Tuyên cùng nhau vội vàng đi qua.
Sau khi ăn xong cơm sáng không có việc gì, ba người liền ngồi thành hàng, xem Quách Đức Cương cùng Vu Khiêm nói hài, Trịnh Tuyên ngồi ở giữa, Diệp Hàn Thanh cùng Ôn Nhuận một trái một phải ngồi ở cạnh hắn.
Ôn Nhuận vẫn hoàn toàn không có cảm giác, thỉnh thoảng liền cười theo hai tiếng, Trịnh Tuyên như đứng trên đống lửa, ngồi trong đống than, ngay cả phim hài thích nhất cũng không có tâm tư xem, hận không thể co cẳng chạy.
Ánh mắt Diệp Hàn Thanh tựa như dao nhỏ rơi trên người hắn, nhưng bây giờ đổi vị trí thì quá rõ ràng rồi, hắn chỉ có thể căng da đầu ngồi đây.
Lại chịu đựng thêm phút, không chịu nổi nữa, Trịnh Tuyên đột nhiên đứng dậy, hai người đang ngồi đồng thời quay đầu nhìn hắn.
Trịnh Tuyên cười gượng: “Tôi bỗng nhiên muốn ăn sủi cảo, tôi đi ra ngoài mua ít sủi cảo.”
Ôn Nhuận mắt sáng lên, phụ họa nói: “Không bằng chúng ta tự mình làm đi, mua ít da sủi cảo, tự mình làm nhân.”
Trịnh Tuyên nơi nào sẽ làm sủi cảo, hắn cũng căn bản không muốn ăn sủi cảo, hắn chỉ muốn chạy lấy người.
Nhưng Ôn Nhuận đã nói, hắn chỉ có thể gật đầu, một bộ dáng vẻ rất vui vẻ nói: “Được a, tôi thích nhất là ăn sủi cảo.”
Thế là ba người liền đi ra khỏi cửa mua da sủi cảo.
Hôm nay Diệp Hàn Thanh tâm tình rất tốt, cũng đi theo cùng nhau ra cửa.
Ba người đi siêu thị dạo cả nửa ngày, mua được thịt lợn rau hẹ cùng cải thảo.
Ôn Nhuận lại chỉ huy Trịnh Tuyên hướng trong hẻm nhỏ, sau cong rẽ cuối cùng tìm được chợ bán thức ăn, lại đi vào bên trong mua hai tá da sủi cảo.
Thu hoạch tương đối lớn ba người dẹp đường hồi phủ, đến nhà liền nghe thấy di động của Diệp Hàn Thanh đang điên cuồng kêu, Diệp Hàn Thanh chuyển xe lăn đi qua, cầm lên xem cái, sau đó mặt không biểu tình tắt đi.
Qua hai giây, lại vang lên.
Lần này Diệp Hàn Thanh nhận, thanh âm lại có chút lạnh: “Thế nào?”
Trong loa truyền ra một giọng đàn ông trung niên, trước tiên là mắng vài câu, cuối cùng thanh âm phẫn nộ ra lệnh nói: “Mặc kệ anh ở nơi nào, lập tức cút về cho tôi.”
Diệp Hàn Thanh nhàn nhạt nói câu “Không về”, liền lưu loát tắt điện thoại, sau đó đem số điện thoại kéo vào danh sách đen rồi tắt máy, liền mạch lưu loát.
Ôn Nhuận nhớ đến ngày hôm qua người phụ nữ kia nói, giống như hôm nay có cái gì yến gia, khiến Diệp Hàn Thanh nhất định phải trở về.
Có điều nhìn dáng vẻ Diệp Hàn Thanh chẳng hề muốn chuẩn bị trở về, Ôn Nhuận liền làm ra vẻ bộ dáng không nghe thấy mỉm cười: “Tôi đi làm nhân trước, các anh chờ chút.”
Cậu xách theo thịt và rau tươi mới đi vào phòng bếp, chỉ chốc lát trong phòng bếp liền truyền đến “cạch cạch cạch” tiếng băm nhân thịt.
Diệp Hàn Thanh tựa sát bên trong xe lăn, hàn khí trên mặt đã bớt đi, có chút hưởng thụ nghe theo âm thanh “cạch cạch cạch.”
“Thật sự không trở về?” Trịnh Tuyên đi tới.
“Không về.”
Khóe miệng Diệp Hàn Thanh hiện lên một tia cười khẩy: “Cậu nhỏ bên kia đã bắt đầu hành động rồi, Diệp Mậu Khai nhảy nhót không được bao lâu nữa.”
Năm năm trước sau khi hắn cùng Diệp gia ồn ào trở mặt, liền rút khỏi quản lý Diệp thị, thậm chí còn đem một phần nhỏ cổ phần trong tay bán giá cao cho Diệp Mậu Khai.
Sau khi Diệp Mậu Khai mua cổ phần trong tay hắn, ở Diệp thị chiếm giữ cổ phần nhiều nhất, cho nên ông ta mới có thể ngồi vững vị trí chủ tịch nhiều năm như vậy, Diệp thị gần như là ông ta không bán hai giá.
Dựa theo kế hoạch của hắn, Diệp Mậu Khai sau khi toàn quyền tiếp quản Diệp thị, không quá ba năm, Diệp thị nhất định phải xuống dốc.
Thời gian chứng minh dự đoán của hắn không sai.
Diệp Mậu Khai làm người tự đại, bảo thủ.
Diệp thị ở trong tay ông ta ngày càng sa sút, thêm vào hắn và cậu đang âm thầm quạt gió thêm củi, Diệp thị tuy mặt ngoài nhìn còn coi là phong quang, nhưng thực ra từ nền móng đã mục rữa.
Diệp Mậu Khai một lòng muốn cứu vãn Diệp thị, thậm chí muốn để hắn trở về Diệp thị giúp đỡ, hôm nay mời nhiều trưởng bối như vậy Diệp gia đến, chính là muốn lấy trưởng bối đại nghĩa ép hắn.
Đáng tiếc là bàn tính như ý của ông ta đánh sai rồi, hắn cũng không muốn thừa kế Diệp thị, người muốn nhìn thấy Diệp thị tự chịu diệt vong nhất, chính là hắn.
Khâu Kế Hà tính kế chiếm đoạt tài sản của Diệp gia, Diệp Mậu Khai âm mưu chiếm lấy cổ phần trong tay hắn.
Nếu đã như vậy hắn sẽ khiến cho bọn họ trắng tay, tận mắt nhìn thấy tập đoàn Diệp thị phá sản, mọi tính toán đều rơi vào khoảng không.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường
Diệp tổng: Lão bà tuyệt như vậy, vẫn là giấu đi mới tốt.