Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Tam Phong và Lý Đình đã nói chuyện một lúc về toàn bộ quy trình ngày mai.
Vào buổi trưa, bữa tiệc đứng sẽ được tổ chức trong một tòa lâu đài, ước tính khách khứa có khoảng một trăm người, thêm cả các nhân viên phục vụ khác thì khoảng chừng là một trăm năm mươi người.
Tới khi đó, sẽ có một nghi lễ đơn giản.
Với tư cách là bên tổ chức, Lục Tam Phong sẽ gửi lời chào hỏi với tất cả mọi người, đồng thời giới thiệu ngắn gọn sơ qua về bản thân và mục đích của buổi tiệc đứng thương mại cao cấp lần này.
Mãi cho đến tận lúc chập tối, Lục Tam Phong vẫn chưa trở về phòng.
Vân Thi Ngọc đã tán gẫu với Phùng Chính Anh cả một ngày trời, từ miệng Phùng Chính Anh cô ta đã nắm được những gì Lục Tam Phong thích, thậm chí còn biết Giang Hiểu Nghi là kiểu người như thế nào.
Tại sảnh lớn của khách sạn, Tô Ái Linh cầm một chiếc túi nhỏ đứng ở trước quầy lễ tân, tìm hộ chiếu và chuẩn hận một căn phòng.
Lý Giai Hân lắc eo bước vào, đi theo bên người là sếp Triệu, Jessyca ở phía sau, tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ, lại đằng sau nữa là hai người đàn ông ăn mặc như vệ sĩ.
Sếp Triệu không ôm eo Lý Giai Hân giống như ngày hôm qua, động tác cũng ít thân mật hơn trước, có thể nhìn ra hai ngày nay chơi đùa đã có phần chán chường, Lý Giai Hân cũng đi ra ngoài tiêu xài không ít.
Sếp Triệu mới vừa đi được hai bước, bỗng nhiên khựng lại, ánh mắt dừng trên bóng lưng của Tô Ái Linh mà đánh giá.
“Sao thế sếp Triệu?” Lý Giai Hân hỏi.
"Cô gái này không tồi!” Sếp Triệu nhìn chằm chằm bóng lưng của Tô Ái Linh, ánh mắt có phần mê đắm.
Lý Giai Hân nhìn thoáng qua, nếu như nói khuôn mặt của cô ta xinh đẹp thì tấm lưng mê hồn này của Tô Ái Linh lại là thứ khiến mọi người đàn ông không khống chế được.
Có hơi khó chịu âm thầm trong lòng, nhưng mà cô ta vẫn ỏn à ỏn ẻn kéo lấy cánh tay của sếp Triệu, nói: "Sếp Triệu, làm sao anh có thể nhìn người phụ nữ khác như vậy được chứ, mới tối hôm qua anh còn bảo chỉ thích một mình em thôi mà."
"Đó là tối hôm qua, cũng đâu phải tối hôm nay, cô hiểu chưa?" Sếp Triệu liếc Lý Giai Hân, tức giận nói: "Nhìn cô khiến tôi cảm thấy hơi phiền phức rồi đấy.
Đi về đi, cái gì cũng không biết làm, chỉ có tiêu tiền là giỏi thôi."
“Sao anh có thể nói như thế được, người ta biết ca hát nha, hai ngày nay cổ họng của em luôn rất khó chịu, tất cả đều là vì anh mà.” Lý Giai Hân chạy chậm hai bước theo sau.
Tô Ái Linh nhận được phòng xong thì lên lầu, sau khi cất dọn đồ đạc của mình, cô ta đi thẳng đến phòng của Lục Tam Phong, vừa bước tới cửa đã trông thấy Vân Thi Ngọc đứng đó.
Cô ta quan sát người phụ nữ trước mặt mình, Vân Thi Ngọc trẻ hơn cô ta, so với cô ta thì thân hình cũng không hơn không kém.
Vân Thi Ngọc giấm trên đôi giày cao gót, mang một chiếc áo rộng rãi dài đến bắp đùi lộ ra mấy phần quyến rũ, nhưng bên dưới lại đang mặc một cái quần đùi, dường như còn chưa đủ thấu đáo.
“Cô là ai?” Trong giọng nói của Tô Ái Linh để lộ chút sự thù địch, cô ta chưa từng nhìn thấy người phụ nữ này.
“Cô là ai?” Vân Thi Ngọc cũng đánh giá đối phương, trong lòng có hơi căng thẳng, nếu như cô ta là tương đối bảo thủ thì người phụ nữ trước mắt này chính là đợt sóng bay cao.
"Tôi là thành viên hội đồng quản trị điều hành của tập đoàn tư bản Liên Hợp, cô là ai? Vì sao cô lại đứng ở đây?"
"Tôi đang...!Tôi đang đứng đợi chồng tôi trước cửa phòng của anh ấy, liên quan gì đến cô?" Cô ta đã nhớ ra người này là ai rồi.
Trong khoảng sáu tháng trở lại đây, thành viên hội đồng quản trị, người đẹp được chú ý nhiều nhất trong giới tài chính Hồng Kông, ngày nào cũng thấy trên các mặt báo.
“Chồng của cô?” Tô Ái Linh khoanh hai tay trước ngực, cố ý tiến tới và nâng ngực mình lên, cười nhạo nói: “Phòng của chồng cô, mà đến cả cái thẻ phòng cô cũng không có là sao? Có phải cô đi nhầm cửa rồi không? Cô đang đợi ai vậy? Lục Tam Phong à?"
“Đúng thế, chẳng phải cô đang ở Hồng Kông hay sao, chạy tới nơi này làm gì?” Vân Thi Ngọc cảm giác chuyện này không hề đơn giản.
"Tôi được mời đến tham gia bữa tiệc đứng thương mại cao cấp và đã từng gặp tổng giám đốc Lục một lần.
Hình như anh ấy vừa mới ly hôn với vợ của mình, cô nói cô là vợ của anh ấy, chứng cứ đâu?" Tô Ái Linh nhìn cô ta chằm chằm và hỏi.
Vân Thi Ngọc cảm giác dường như bản thân không đủ khí thế, cho nên ngẩng đầu lên, hai tay cũng khoanh lại trước ngực nâng nó lên, đáp lại: "Anh ấy là bạn trai của tôi."
"Bạn trai?" Tô Ái Linh khẽ cười, vươn tay ra rồi dùng một ngón chọc vào trước ngực của cô ta, nói: "Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào món đồ chơi này à?"
"Cô chọc tôi làm cái gì?"
"Sợ gì chứ? Có thể chọc cho cô bay hơi luôn được hay sao?" Tô Ái Linh đăm đăm nhìn người ở phía đối diện, quát lớn lên: "Cái gì mà bạn trai của cô, người ta có quen biết cô sao? Đứng chặn ngay trước cửa ra vào, cứ tưởng dựa vào hai quả bóng thì có thể ngồi mát ăn bát vàng"
"Của cô mới là quả bóng ấy!" Vân Thi Ngọc lớn tiếng hét vào mặt cô ta "Chúng tôi xem mắt rồi quen biết lẫn nhau, mắc mớ gì tới cô chứ? Anh ấy cũng đâu phải là người đàn ông của cô!"
"Cô..."
Chẳng hiểu vì sao, càng nhìn cô ta là Tô Ái Linh lại càng bực bội, trầm giọng nói: "Tôi và tổng giám đốc Lục là bạn bè, tôi thay anh ấy kiểm định qua một chút, mặt hàng như cô thì nên cút xéo khỏi đây càng sớm càng tốt đi."
"Tôi không cút đi đấy, cô đứng đây bày ra điệu bộ kiêu ngạo với tôi, tôi cũng đâu kiếm tiền từ cô đâu.
Tôi nói cho cô biết, tôi cũng chẳng sợ hãi gì cô cả.
Tôi là thân thích với người nhà họ Phùng, là ông Phùng giới thiệu đối tượng cho tôi, cô có thể quản lý được sao?"
Vân Thi Ngọc không đề cập đến chuyện nhà họ Phùng thì còn tốt, vốn dĩ Tô Ái Linh đang khó chịu trong lòng bởi vì bị ngài Phùng khống chế.
Cô ta có quăng tám sào cũng chẳng tới được nhà họ Phùng, lại còn muốn giẫm lên người mình sao?
Hơn nữa, thậm chí đứng chắn ngay trước cửa phòng của Lục Tam Phong, với tính cách của Tô Ái Linh thì có thể nhượng bộ cô ta được hay sao?
“Đồ súc vật!” Tô Ái Linh chửi bậy một câu, trực tiếp đẩy cô ta ngã xuống đất, sau đó cưỡi trên người cô ta rồi lột sạch quần áo, hét lên: “Đồ vô liêm sỉ, lại còn nhà họ Phùng nữa chứ.
Mẹ kiếp, cô chỉ là một con đàn bà đê tiện mà thôi, muốn dụ dỗ đàn ông có tiền nhiều của để trở nên giàu có à? Đợi đến kiếp sau đi."
“Mẹ kiếp, cô đánh tôi sao, tôi sẽ không để cho cô yên đâu!” Vân Thi Ngọc nói rồi túm lấy tóc của Tô Ái Linh.
Lục Tam Phong đang nói chuyện với Phùng Chính Anh về việc sắp xếp hội trường sáng mai và cả thời điểm xuất phát.
Sau khi ra khỏi thang máy, mới vừa bước vào hành lang thì anh đã trông thấy hai người phụ nữ đang xâu xé nhau trước cửa phòng mình.
“Tô Ái Linh?” Lục Tam Phong hét lớn một tiếng, chạy vọt tới.
Sau khi hai người chạy đến, hai người phụ nữ đang nắm tóc của người còn lại trong tay, quần áo thì bị kéo rách xộc xà xộc xệch, Phùng Chính Anh xấu hổ không dám nhìn nên vội vàng quay đầu đi.
"Mẹ kiếp, cắt ngang tôi à, cô nghe không hiểu phải không? Vứt mẹ đi cho rồi!" Tô Ái Linh thở hổn hển, sửa sang lại tóc tại của mình.
Toàn bộ cúc áo của Vân Thi Ngọc đều bị kéo hư, cô ta nhìn thấy Lục Tam Phong đi tới thì dựa vào tường, thê thảm không nói nên lời, hu hư một tiếng bật khóc nức nở, thút tha thút thít với Lục Tam Phong: "Anh Phong, cô ta đánh tôi, tôi sợ lắm!"
"Khốn kiếp, lại còn anh Phong nữa?” Tô Ái Linh vừa nói vừa nhấc chân lên định đá một cú.
“Được rồi, được rồi!” Lục Tam Phong vươn tay ngăn cản Tô Ái Linh lại.
Vân Thi Ngọc gào khóc, thứ nhất là muốn khóc cho Lục Tam Phong xem, thứ hai là trong lòng cô ta cũng thật sự uất ức, khóc lóc kể lể với Lục Tam Phong: "Tôi đang đứng chờ anh ở trước cửa, hu hu hu, chờ anh trở về, cô ta tới tìm anh, rồi bắt đầu, hu hu hu, trách móc tôi, nói cực kỳ khó nghe, là cô ta ra tay trước."
Mặc kệ là nói thế nào thì Vân Thi Ngọc cũng là người nhà của mình, cho nên Phùng Chính Anh phải đứng ra nói đội câu, đặt câu hỏi cho Tô Ái Linh:
"Tổng giám đốc Tô, cho dù là chuyện gì xảy ra, ra tay đánh người cũng không được phải phép lắm đâu, đúng không?"
"Tôi làm vậy là bởi vì muốn bảo vệ danh tiếng của tổng giám đốc Lục.
Cô ta đứng ở đây và nói rằng tổng giám đốc Lục là người đàn ông của cô ta.
Anh nói xem, nếu chuyện này mà lan truyền đi thì chẳng phải sẽ rất mất mặt hay sao?" Tô Ái Linh nói với Phùng Chính Anh: "Anh nghĩ lời tôi nói có đúng hay không?"
"Nhưng mà vậy cũng không thể đánh người được, đây là chị họ của tôi."
"Chị họ của anh à? Ôi chao, thế thì đây là đánh nhầm người rồi." Tô Ái Linh nói với Vân Thi Ngọc: "Về sau đừng có ăn nói linh tinh nữa, biết chưa?"
“Anh Phong!” Vân Thi Ngọc nước mắt lưng tròng nhìn Lục Tam Phong, hy vọng rằng anh sẽ quan tâm đến mình một chút.
“Đứng dậy ngay đi, tất cả đều đã kết thúc rồi.” Lục Tam Phong nói với cô ta.
"Cơ thể của tôi đang rất đau nhức, cô ta ra tay vô cùng dữ tợn, tôi đau tới nỗi không thể đứng dậy được nữa rồi." Vân Thi Ngọc đau buồn nói.
"Ban nãy tôi đã thấy hết những chỗ cô ta đánh cô rồi, lập tức đứng lên đi." Lục Tam Phong nói với mọi người: "Chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi."
Trong lòng Vân Thi Ngọc cảm thấy không thoải mái, thế nhưng khi nghĩ đến việc hồi chiều Phùng Chính Anh mới nói với cô ta rằng Giang Hiểu Nghi là một người phụ nữ thích tự mình chống chọi lại với mọi thứ, chỉ có như vậy thì Lục Tam Phong mới cảm thấy thương tiếc cô ta.
Nghĩ đến đây, Vân Thi Ngọc đứng dậy, lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt, giả vờ ấm ức nói với Tô Ái Linh: "Thành thật xin lỗi!"
“Được rồi, tôi tha thứ cho cô.” Tô Ái Linh liếc nhìn cô ta một cái, quay sang nói với Lục Tam Phong: “Tôi có chút chuyện muốn bàn bạc với anh, vào phòng của anh không sao chứ?”
“Được!” Lục Tam Phong nói với Phùng Chính Anh: "Cậu đưa chị gái của cậu đến khám bác sĩ đi, dán cái bằng cá nhân gì đó vào.”
Dứt lời, Lục Tam Phong mở cửa phòng ra, cất bước đi vào trong.
Phùng Chính Anh âm thầm cau mày, đột nhiên cảm thấy anh Phong có hơi quá đáng, nhìn sang Vân Thi Ngọc nói: "Trước tiên, chúng ta đi bệnh viện khám xem sao đã."
Vân Thi Ngọc vốn tưởng rằng Lục Tam Phong sẽ thấy đau lòng cho mình, không ngờ được rằng lại đổi lấy được kết quả như thế này.
Trong lòng ấm ức và tủi thân không diễn tả được thành lời, nước mắt cũng không ngừng tuôn rơi.
.