Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Tam Phong thu lại nụ cười trên mặt, hỏi: "Giang Hiểu Nghi thế nào rồi?"
"Nhà máy sản xuất mỹ phẩm bị thua lỗ, Trương Phượng Tiên học theo anh, dùng tiền của mình để đầu tư, nghe nói trong tài khoản không còn nhiều tiền, bây giờ vẫn còn đấu giá với một nhà máy mỹ phẩm nữa." Tô Ái Linh thở dài, hút một điếu thuốc nói: "Tôi nghe có người nói, cô ta muốn học anh nhanh chóng mở rộng quy mô, nhưng không có năng lực, không nhiều ý tưởng, kết quả chính là như vậy."
Lục Tam Phong muốn chuyển ít tiền qua đó, Tô Ái Linh liếc mắt cũng nhìn ra được suy nghĩ của anh, vội vàng nói: "Bớt đi, bản thân anh còn chưa lo nổi,
bây giờ anh mượn tay của người khác chuyển tiền qua đó, bọn họ vẫn sẽ lỗ, nên để bọn họ nếm trải chút đau khổ, thật sự cho rằng ai cũng có thể lập nghiệp sao?"
Lục Tam Phong cảm thấy lời này của cô ta cũng đúng, hỏi: "Bây giờ bọn họ đang ở đâu?"
"Ở Thành Minh, chắc là ở trong khu Phúc Điền, sau khi Trương Phượng Tiên đến đó, liền mở rộng làm ăn." Tô Ái Linh dụi tắt đầu thuốc lá vào trong gạt tàn thuốc, cười nói: "Con người của Trương Phượng Tiên, tuổi tác không lớn lắm, nhưng dã tâm không nhỏ, tôi thấy điệu bộ của cô ta, hình như muốn trở thành phiên bản nữ của anh, nhưng đáng tiếc là, đọc sách thì nhiều, nhưng kinh nghiệm thì ít."
"Được rồi, không nói chuyện về bọn họ nữa, cô về phòng mình đi, trước tiên là phải vượt qua được cửa ải ngày mai." Tâm trạng Lục Tam Phong hơi u ám, vuốt vuốt mắt, khoát tay ra hiệu cô ta có thể đi, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi:
"Bây giờ Như Lan đang học ở đâu?"
"Trường tiểu học thực nghiệm thứ ba Phúc Điền."
Tô Ái Linh đứng lên.
"Cảm ơn!"
Sau khi Tô Ái Linh đi, Lục Tam Phong nửa nằm trên ghế sa lông không nói một lời nào, trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Vân Thi Ngọc chỉ bị kéo tóc và bị thương ngoài da, cũng không có gì trở ngại, ngày mai chính là ngày bắt đầu bữa tiệc thương mại, Lý Đình vội vàng sắp xếp toàn bộ quy trình, diễn viên tăng cường tập luyện, các tổng giám đốc vừa mới xuống máy bay, cũng đều tụ tập ở một chỗ trò chuyện về kỳ vọng kết quả thu được trong chuyến đi này.
Đọc truyện hay trên TruyệnApp
Một bộ âu phục sang trọng treo trong phòng của Lục Tam Phong, Tô Ái Linh cũng chuẩn bị xong trang phục của mình, Vân Thi Ngọc thì nhìn mình trong gương, nghĩ xem ngày mai sẽ mặc gì.
Trực giác của phụ nữ nói với cô ta rằng, Tô Ái Linh ra tay đánh mình, chắc chắn là liên quan đến Lục Tam Phong, càng như vậy, cô ta càng phải ở cạnh Lục Tam Phong.
Ngày tiếp theo, Vân Thi Ngọc thức dậy rất sớm, thay lễ phục, gọi mấy nhà tạo mẫu tóc đến, làm tóc, cài mấy trang sức lên tóc.
Bảy giờ, Lục Tam Phong cũng bị tiếng đập cửa làm tỉnh giấc, sau khi rửa mặt, đội thợ trang điểm gấp gáp làm việc trong một tiếng đồng hồ.
Tám giờ, cửa chính của khách sạn trải thảm đỏ, người ngoại quốc mặc lễ phục đứng thành hai hàng giống như đội binh, trên đầu đội mũ cao cao, phía trên còn cắm một cây lông vũ, chợt nhìn qua trông cực kì có khí thế.
Trước cổng mười mấy chiếc xe màu đen đã chuẩn bị sẵn sàng, mỗi chiếc xe có tài xế đứng bên cạnh, thống nhất đeo găng tay màu trắng, âu phục màu đen, đeo kính râm, ở giữa có một chiếc xe Bentley dài, vô cùng khí thế!
Vị trí bên trái có một đường ranh giới, nơi này là chỗ tụ tập của truyền thông, chuẩn bị kỹ càng để săn tin, bọn họ cũng không biết mình đến đây để làm gì, chỉ biết là tới thì sẽ có tiền.
Hình thức lớn như thế, cũng khiến cho không ít những vị khách khác khó chịu, rốt cuộc là nhân vật nào ở đây, hình thức hoành tráng như vậy, đi hỏi thì có người trả lời là có hoạt động quan trọng và nhân vật lớn.
"Nói là có hoạt động quan trọng và nhân vật lớn." Jessyca chạy tới nói với Lý Giai Hân.
"Nhân vật lớn?" Lý Giai Hân hơi ngạc nhiên, nghiêng người hỏi sếp Triệu: "Sếp Triệu, anh có biết nơi này có nhân vật lớn nào không?"
"Không biết!" Vẻ mặt Sếp Triệu có vài phần không kiên nhẫn, hút một điều thuốc, nói với Lý Giai Hân: "Mới mấy giờ mà đã kéo tôi chạy đến đây, hai ngày nay thật quá mệt"
Lý Giai Hân chu miệng, làm nũng nói: "Hôm qua em nhìn trúng chiếc xe kia, người ta muốn mua."
"Mua ở đây, cô về Đại Lục cũng không thể lái, không mua!"
"Không sao cả, vận chuyển bằng đường biển là được rồi, sếp Triệu, em thích như vậy, anh mua cho em đi, của em cũng là của anh mà, mua cho em, không phải là tự mua cho mình sao." Lý Giai Hân không ngừng kéo tay sếp Triệu làm nũng.
Trong thang máy, Lục Tam Phong mặc bộ âu phục vô cùng vừa vặn, tóc chải chuốt tỉ mỉ, lông mày cũng được chỉnh sửa qua, trên mặt đánh một lớp phần lớt, trông rất đẹp trai.
"Tất cả đã sắp xếp xong chưa?" Lục Tam Phong nói tiếng Anh với Lý Đình ở bên cạnh.
"Yên tâm, tuyệt đối sẽ không xảy ra bất kì điều gì sai lầm." Lý Đình trả lời.
"Tìm cho tôi một thông dịch viên đi bên cạnh." Lục Tam Phong phân phó.
Ở trong nước anh vẫn luôn tuyên bố mình mới có bằng tốt nghiệp tiểu học, có một số việc tương phản quá lớn, dễ khiến người khác nghi ngờ, thật sự không cần thiết.
Cửa thang máy mở ra, Lục Tam Phong bước đi trên thảm đỏ, vốn dĩ vừa ra khỏi thang máy, liền có vệ sĩ đi theo hộ tống toàn bộ hành trình, kết quả Lục Tam Phong không nhìn thấy người nào.
Đứng trong hành lang, Lục Tam Phong liếc nhìn Lý Đình, nói: "Không phải là anh nói sẽ không xảy ra bất kỳ sai lầm nào sao?"
Lý Đình luống cuống, cố nở một nụ cười lúng túng với Lục Tam Phong, nói một câu chờ một lát, lập tức chạy về phía sau, cũng may đại sảnh khách sạn bảy sao cũng đủ lớn, người ngoài cửa không nhìn thấy chỗ này.
"Ơ kìa, là anh sao, hôm nay ăn mặc ra dáng ghê." Lý Giai Hân nhận ra Lục Tam Phong, đánh giá từ trên xuống dưới, cô ta cũng cảm thấy hôm nay Lục Tam Phong khá là đẹp trai, nhưng mà không có tác dụng gì, một con quỷ nghèo, cô ta vẫn nhìn chướng mắt.
"Tôi suýt chút nữa không nhận ra, thật đúng là cái người trên máy bay" Jessyca ở một bên cũng nói thêm vào: "Muốn theo đuổi người đẹp nhà chúng tôi, cũng không biết tự cân nhắc bản thân một chút, còn cố ý ăn mặc như thế này, đứng ở đây chờ."
Lục Tam Phong nhìn thoáng qua ba người, mở miệng nói: "Tôi không có đợi mấy người." Đọc truyện hay trên TruyệnApp
"Vậy mới sáng sớm anh mặc như thế này, đứng ở đây làm cái gì hả?" Lý Giai Hân biết, hai ngày nay sếp Triệu có chút chán, mở miệng nói: "Sếp Triệu, chính là anh ta ở trên máy bay ba hoa với em cái gì mà năm nghìn tỷ bốn trăm triệu, còn muốn tán tỉnh em."
Quả thật mấy ngày nay sếp Triệu hơi chán, nhưng mà người đẹp bên cạnh khoe khoang như vậy, đánh giá Lục Tam Phong từ trên xuống dưới, mở miệng nói: "Bề ngoài đẹp trai thì làm được gì? Thích cô ấy sao? Được rồi, tặng cho anh đó."
"Sếp Triệu, anh đừng nói linh tinh, người ta mãi mãi đi theo anh." Lý Giai Hân tựa vào vai sếp Triệu.
"Tôi không để ý đến cô ta, mấy người bận chuyện của mấy người, tôi bận chuyện của tôi, được chưa?" Lục Tam Phong không thèm để ý đến ba người bọn họ.
"Chảy cả nước miếng rồi mà vẫn còn nói là không để ý, là anh có lòng, cũng có gan, nhưng mà không có năng lực thôi." Jessyca nhưởng mày nói lời cay nghiệt với Lục Tam Phong: "Đàn ông không có tiền, tôi đều nhìn không lọt mắt, không hề giống sếp Triệu, rất đàn ông, rất khí phách."
Sếp Triệu nghe nói như thế, tâm trạng thoải mái, nở nụ cười khinh thường nhìn Lục Tam Phong: "Người trẻ tuổi, ăn mặc đẹp trai cũng vô dụng, trong mắt anh, là cảm giác không thể tán tỉnh được mấy cô gái xinh đẹp, trong mắt tôi, là tùy ý hưởng thụ!"
Sếp Triệu vừa nói chuyện, vừa ôm ấy Lý Giai Hân vào trong lòng, Lý Giai Hân cười vô cùng vui vẻ, mở miệng nói: "Em không thèm anh ta đâu, không có sức hấp dẫn như sếp Triệu, ăn mặc trang điểm lộng lẫy, thật sự cho rằng có thể dựa vào khuôn mặt mà ôm được người đẹp sao, không bằng bây giờ anh nên đi làm thì hơn."
"Không sai, ha ha ha, hay là tôi cho anh đến công ty của tôi làm việc nhé?" Sếp Tổng cười trêu tức nói với Lục Tam Phong.
Lục Tam Phong nhìn hai người, nhịn không được nói: "Hai người phối hợp đúng là ăn ý, tôi thật sự không hứng thú với cô ta, anh không cần thông qua việc khoe khoang người đẹp trẻ tuổi bên cạnh mình, để gia tăng lòng tự tin, nếu tôi là anh, giờ này lúc sáng sớm, cô ta đã không thể bước xuống giường rồi, anh tự nhận mình đã già rồi đi."
"Con mẹ nó, anh nói ai cơ?" Sếp Triệu bị đâm trúng vào chỗ đau.
"Anh thì biết cái rắm gì, ở tuổi này của sếp Triệu, năm phút là đã lợi hại rồi, có phải hay không?" Jessyca không nhịn được nói.
Lời này vừa thốt ra, đừng nói là Lục Tam Phong, ngay cả mấy nhân viên lễ tân đứng ở chỗ quầy bar cũng không nhịn được cười, Lý Gia Hân giật mình,
.