11
Không lâu sau khi tốt nghiệp, tôi tiếp quản công ty của gia đình.
Tôi dần trở nên bận rộn và ngày càng dành ít thời gian cho Cảnh Chiêu.
Cảnh Chiêu cứ dăm ba ngày lại đến thăm tôi một lần.
Có khi hắn tới đem đồ ăn, có khi lại đón tôi tan làm. Khi thấy tôi bận, hắn sẽ ngồi cạnh đợi tôi làm xong việc.
Tôi hoài nghi, người điều hành cả một công ty lớn như hắn sao lại nhàn rỗi như vậy?
Nhưng cũng tốt, thuận tiện để tôi động thủ.
Cuối cùng, một năm sau, tôi trở thành cổ đông lớn nhất công ty Cảnh Chiêu và sáp nhập nó vào công ty của gia đình tôi.
Cảnh Chiêu trở thành một con chó c h ế t chủ* chỉ sau một đêm.
*Chó chết chủ: chỉ người mất điểm tựa, mất nơi nương tựa, phải đi lang thang.
Mọi người đều xì xào, bàn tán.
Mà tôi trở thành một thiên tài ai ai cũng khen ngợi.
Việc chuyển nhượng quyền lợi vẫn thiếu chữ ký của Cảnh Chiêu. Cả ngày không gặp Cảnh Chiêu, tôi suy nghĩ một lúc rồi lấy tài liệu trở về căn hộ nơi chúng tôi ở cùng nhau.
Sau khi vào cửa, căn phòng tối om, tôi mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang ngồi cứng ngắc trên ghế sô pha, giống như một tác phẩm điêu khắc.
Khi đến gần hơn, tôi thấy trước mặt hắn là một bàn đầy thức ăn và một chiếc bánh sinh nhật.
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc bánh sinh nhật, một lúc sau mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của hắn.
Cảnh Chiêu nhìn thấy tôi, hai mắt sáng lên, mỉm cười:
“Bé ngoan, lại đây ăn cơm.”
Hôm qua tôi đã hứa sẽ cùng hắn đón sinh nhật, lúc đó tôi chỉ tuỳ tiện đồng ý, quay đi là quên mất.
Nhưng mọi chuyện đã kết thúc rồi, tôi không cần tiếp tục diễn nữa
Tôi đẩy tập tài liệu đến trước mặt hắn:
"Cảnh Chiêu, anh ký đi."
Nụ cười trên môi hắn cứng đờ, ánh mắt di chuyển, rơi vào tập tài liệu.
"Cái gì vậy?"
“Hợp đồng thu mua.”
Bảy năm trước, trong một con hẻm tối tăm, tôi cũng làm điều tương tự, ném một tập tài liệu trước mặt hắn. Giọng nói cũng trùng lặp với giọng nói năm đó.
"Chấm dứt hợp đồng, anh không còn là con nuôi của nhà tôi nữa."
Lần đầu là tôi tự cứu lấy mình, lần còn lại là trả thù.
Một lúc lâu sau, Cảnh Chiêu mới cử động, hắn cầm cây bút trên bàn, viết tên mình lên.
Tôi nhìn nét chữ của hắn và nghĩ, chữ viết của hắn bảy năm qua hầu như không thay đổi.
Bảy năm trước hắn viết trong bức thư tình có dòng chữ vàng mỏng ghi tên tôi. Bảy năm sau, hắn dùng cũng viết nét chữ vàng mỏng ký vào bản hợp đồng tôi đưa.
Ký xong tôi cất hợp đồng, xách túi đứng dậy rời đi. Cảnh Triệu ngồi đó không nói gì, cúi đầu xuống, nhìn cơm canh nguội lạnh và chiếc bánh sinh nhật
Tôi dừng lại, ngồi xuống mở hộp bánh ra. Cảnh Chiêu lập tức nhìn sang.
Bây giờ Cảnh Chiêu đã 24 tuổi nên tôi cắm 4 ngọn nến lên chiếc bánh đầy ác ý. Quả là một con số không may mắn.
Tôi mỉm cười nhìn hắn:
“Đến đây ước nguyện đi.”
Hắn chậm rãi chớp mắt, ngoan ngoãn đi tới.
Cảnh Chiêu nhanh chóng ước nguyện, việc đầu tiên hắn làm khi mở mắt ra không phải là thổi tắt nến mà quay đầu lại xem tôi còn ở đó hay không.
Tôi chống cằm, nhìn hắn thổi nến xong thì cầm túi xách đứng dậy.
Lần này, một bàn tay hơi lạnh nắm lấy cổ tay tôi. Tôi ngước mắt, nhìn qua. Mắt chó của hắn cụp xuống, giọng khàn khàn:
“Đừng chia tay được không?"
"Em muốn gì anh cũng cho em hết, đừng chia tay được không?"
Ngoài cửa sổ là tiếng ồn ào của đám đông, nhưng lúc này dưới ánh sáng mờ ảo, lại là sự im lặng ngột ngạt.
Tôi từng chút từng chút gỡ ngón tay hắn ra, mỉm cười nói:
"Chúng ta chưa từng yêu nhau, làm sao có thể chia tay được?"
"Chỉ là giả vờ thôi, Cảnh Chiêu, anh tin thật sao?"
12
Những người khác gió chiều nào thì theo chiều ấy, bọn họ sẽ không ở trước mặt nói tôi là sói mắt trắng, đâm sau lưng người yêu của mình. Bọn họ sẽ chỉ nịnh hót kẻ mạnh.
Giống như kiếp trước nịnh nọt Cảnh Chiêu vậy.
Sau một thời gian, tôi đã giải quyết ổn thoả chuyện của công ty.
Cuộc sống của tôi cuối cùng cũng đi đúng hướng. Ba mẹ tôi vẫn còn sống, sự nghiệp của tôi đang bùng nổ và dường như không có gì tôi không hài lòng.
Tôi nhớ ra còn để một số thứ ở chỗ Cảnh Chiêu, thế là có một ngày, tôi đi thẳng đến căn hộ, dấu vân tay của tôi vẫn lưu ở khoá cửa.
Khi bước vào, tôi không thấy ai ở trong phòng cả, nhưng tôi cũng không muốn gặp hắn.
Bày trí trong phòng không thay đổi, đồ của tôi vẫn ở chỗ cũ. Tôi thu dọn lại mọi thứ gọn gàng.
Khi mở ngăn kéo ra, tôi nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ, tôi cau mày thắc mắc không biết cất giấu thứ gì.
Một cảm giác kì lạ nổi lên, chợt muốn mở chiếc hộp đó ra, tôi nhìn chằm chằm vào chiếc khóa, trấn tĩnh trong vài giây, chỉ có ba cơ hội.
Tôi nhập ngày sinh nhật của hắn trước, mật khẩu sai, tôi lại nhập ngày sinh của mình, mật khẩu sai.
Tôi suy nghĩ rất lâu rồi nhập một dãy số khác.
0310
Chiếc hộp mở ra.
Đây là ngày tôi trọng sinh.
Trong hộp có một con chip bằng đốt ngón tay. Tôi nhét vào máy, có một đoạn video.
Một đoạn video đủ để lật đổ nhận thức của tôi.