13
Trong video, Cảnh Chiêu đứng trong một căn phòng có màu sắc tươi sáng.
Tôi nhận ra đó là nơi tôi bị nhốt, nó được trang trí theo sở thích của tôi.
Đối diện Cảnh Triệu, có một quả cầu ánh sáng màu xanh lơ lửng trên không, hắn cúi đầu chơi đùa với chiếc cốc, không nhìn ra được cảm xúc:
"Hiện tại đã hài lòng chưa? Hệ thống."
Quả cầu ánh sáng lóe lên, một cái máy âm thanh vang lên:
"Kiểm nghiệm thiên mệnh chi tử đã hoàn thành cốt truyện, nhiệm vụ hoàn thành."
Hắn cười khẽ: "Làm sao hoàn thành cốt truyện? C**ỡng bức khống chế thân thể của ta?"
“Đây là nhiệm vụ bắt buộc, mong ký chủ thứ lỗi."
"Ngươi nói ta là thiên mệnh chi tử?"
Cảnh Chiêu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, tôi thấy rõ sự điên cuồng trong mắt hắn.
"Ta rất tò mò… nếu như thiên mệnh chi tử ở thế giới này c h ế t thì sẽ xảy ra chuyện gì?"
Vừa nói xong, một âm thanh cảnh báo đột nhiên vang lên.
“Cảnh báo, cảnh cáo, ký chủ, xin hãy bình tĩnh.”
Cảnh Chiêu nuốt viên thuốc trong tay giữa âm thanh cảnh báo khắp phòng.
Âm thanh cảnh báo trở nên gay gắt hơn.
“Biện pháp sơ cứu sắp được thực hiện.”
“Lỗi, sai sót, sơ cứu không thành công…”
Cảnh Chiêu dùng tay trái đập vỡ chiếc cốc, nhặt mảnh vỡ của chiếc ly lên, tùy ý ấn vào cẳng tay, máu lập tức phun ra.
Hắn chậm rãi nói: "Ta đoán... nếu ta c h ế t, thế giới này sẽ biến mất."
"Và cái gọi là hệ thống của ngươi sẽ khởi động lại thế giới, phải không?"
Ánh sáng trên quả cầu hơi mờ đi, kèm theo một tiếng "uỳnh…" chói tai.
"Lỗi, lỗi..."
"Nhiệm vụ thất bại."
Hắn ném chiếc cốc có cạnh sắc nhọn vào quả cầu, ánh sáng trên quả cầu hoàn toàn bị dập tắt.
Cùng lúc đó, cả thế giới bắt đầu sụp đổ. Phía sau Cảnh Chiêu, toà nhà cao tầng lần lượt đổ xuống, dưới đất bốc cháy.
Hắn đầy tức giận.
"Ngươi phải bị chôn cùng cô ấy."
Những mảnh thủy tinh khúc xạ ánh sáng như một chuyển động chậm, giống như sự kết thúc của một thời kỳ thịnh vượng, rơi vào đáy mắt đang đỏ rực phản chiếu ánh lửa của hắn.
Thuốc đã có tác dụng, Cảnh Chiêu cuối cùng không nhịn được nữa phun ra một ngụm máu.
Cánh tay hắn có một vết thương sâu đến mức lộ cả xương. Hắn lẩm bẩm:
“Phải khâu con chip vào."
Sau đó hắn chật vật lấy máy quay xuống, camera rung lên. Cảnh Chiêu dừng lại một lúc rồi đưa camera lại gần mình.
Hắn ngước đôi mắt lên, cơn tức giận tiêu tan, trong nháy mắt trở nên dịu dàng.
Vận mệnh chi tử của thế giới này sắp c h ế t, ánh mắt hiếm khi lộ ra khí chất thanh xuân cao ngạo, hắn mỉm cười:
“Chi Chi, anh báo thù cho em rồi."
"Nếu ở một thế giới khác, em có thể đừng giận anh được không?"
Hắn nghiêm túc nhìn vào camera, như thể xuyên qua ống kính, nhìn tôi trong thời gian và không gian này.
"Thôi bỏ đi, tạm thời không nghĩ đến những điều này nữa."
"Chi Chi, ngay cả khi thế giới quay cuồng lộn ngược, anh vẫn sẽ yêu em."
14
Video kết thúc, mặt tôi đầm đìa nước mắt.
Thì ra vết sẹo trên cẳng tay của hắn từng khâu con chip vào. Chỉ bằng cách này hắn mới có thể mang được sự thật đến với tôi.
Đôi tay run rẩy, tôi lấy điện thoại di động trong túi ra và bấm một dãy số điện thoại.
Cuộc gọi được kết nối ngay lập tức. Tôi bật khóc:
"Cảnh Chiêu, tôi biết, tôi biết hết tất cả rồi...Bây giờ anh đang ở đâu?"
Cảnh Chiêu dỗ dành tôi và hứa với tôi sẽ về nhà ngay lập tức.
Sau khi cúp điện thoại, tôi ngơ ngác nhìn vào khoảng không. Chờ một lúc vẫn không có tin tức gì, tôi đành đi ra ngoài đợi.
Nửa tiếng sau, tôi bỗng nhiên thấy hoang mang, cảm thấy lo lắng. Vừa rồi đầu óc tôi quá hỗn loạn nên quên hỏi hắn đang ở đâu.
Thời gian như kéo dài vô tận, cuối cùng tôi không thể kìm được mà gọi thêm một cuộc điện thoại nữa.
Cuộc gọi không được kết nối.
Cảm giác hoảng loạn ngày càng mạnh mẽ hơn. Tôi gọi lại vẫn không kết nối.
Tôi sai trợ lý tìm Cảnh Chiêu, trong lúc đó vẫn kiên trì gọi điện. Cuối cùng, cuộc gọi đã được kết nối.
“Alo, Cảnh Chiêu, anh…"
"Cô là bạn của anh ấy à?"
Trong đầu tôi vang lên một tiếng “ầm”, tôi cứng người lại:
"Đúng vậy, anh là? "
"Bạn của cô bị tai nạn xe hơi, tôi hy vọng cô có thể đến đây.”
Tôi cầm điện thoại, như thể đang rơi vào hầm băng.
Khi tôi chạy đến hiện trường tai nạn, một nhóm người đang vây quanh, cảnh sát giao thông đang duy trì trật tự.
Tôi nhìn thấy Cảnh Chiêu nằm trên mặt đất, tôi đẩy đám đông ra, bất chấp chạy tới.
Cùng lúc đó, xe cứu thương đến.
Trên đường đến bệnh viện, quần áo hắn dính đầy máu. Tôi vẫn bám chặt lấy Cảnh Chiêu.
Hắn hít một hơi sâu, mỉm cười nhìn tôi, giơ tay lau nước mắt cho tôi, tiếc là hắn không còn sức nữa. Tôi cầu xin hắn cố gắng lên, sẽ đến bệnh viện ngay thôi.
Hắn mở miệng muốn nói gì đó, tôi áp lại gần lắng nghe, vẫn là giọng điệu dỗ dành quen thuộc:
“Bé ngoan, đừng giận.”
Không ai biết, chúng tôi đã trải qua yêu hận trong hai kiếp.
Họ sẽ chỉ nghĩ chúng tôi giống như một cặp đôi bình thường, một đôi vợ chồng trẻ, khi bạn trai bị thương nặng vẫn phải an ủi cô bạn gái nhỏ của mình.
“Em không giận, Cảnh Chiêu, anh cố gắng thêm một chút nữa thôi được không?"
Hắn nhẹ nhàng “Ừm” rồi lại nói:
“Đừng quên anh, được không?”
Tôi hốt hoảng đến mức không khỏi run tay:
“Em sẽ không quên, không quên, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian nữa, anh....."
Chưa kịp nói xong, Cảnh Chiêu đã yếu ớt mà buông tay xuống, lặng lẽ nhắm mắt lại.
Bàn tay hắn dần dần trở nên lạnh lẽo. Cùng lúc đó, một giọng nói xẹt qua đầu tôi, nhanh đến mức tôi không thể bắt kịp:
"Nhiệm vụ đã hoàn thành."
Cơn gió dài thổi qua con hẻm tối tăm, xuyên qua vết máu, lướt qua đôi mắt đang nhắm của hắn.
Hệ thống xuất hiện, chúng tôi đã kẹt sâu trong nhân quả.
Giờ đây, vỏ bọc của số phận đẫm máu đã được lật tẩy.
Cùng là tai nạn xe cộ, cùng là một mạng người.
Lặp đi lặp lại, cuối cùng chúng tôi cũng phải cách biệt âm dương.
Tôi lau sạch vết máu trên mặt hắn, sững sờ tại chỗ, không rơi một giọt nước mắt nào.