Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngoài cửa, Trần Tiểu Nhiễm quan sát từng hành động của Hứa Nhược Phi xuyên qua khe cửa.
Cô ta vừa đến đây muốn Hứa Nhược Phi viết danh sách kho hàng.
Trần Tiểu Nhiễm đã có nhiều năm kinh nghiệm điều chế, sau khi nhìn vài lần đại khái đoán ra được Hứa Nhược Phi điều chế nước hoa nhằm vào giấc ngủ.
Nhằm vào giấc ngủ… Trần Tiểu Nhiễm nghĩ ra một kế, gọi người lấy tới mấy vị hương liệu trộn lẫn vào nhau, tự mình đưa vào trong phòng thí nghiệm.
“Quản lý Trần?” Hứa Nhược Phi kinh ngạc.
Trần Tiểu Nhiễm cười cười, đặt đồ trong tay cô ta lên bàn: “trợ lý Anna, đây là hương liệu mà bộ phận điều chế chúng tôi nghiên cứu trong năm nay chế tạo ra, nếu như cô cảm thấy hứng thú có thể thử xem”
Hứa Nhược Phi khách khí sau nói: “Cảm ơn quản lý Trần”
Đợi Trần Tiểu Nhiễm rời đi, Hứa Nhược Phi mở chai ra, sau ngửi một ngụm mày cô lập tức cau chặt.
Nhìn về cửa phòng nắm chặt, con người ngày thường sáng trong thuần khiết lộ ra vẻ sâu xa.
Trần Tiểu Nhiễm đúng không?
Vừa mới lên sàn đã cho cô một cái bẫy đơn giản như vậy.
thoáng qua Trần Tiểu Nhiễm vội vàng chạy tới, khóe môi hơi nhếch lên: “Quản lý Trần, tìm tôi có chuyện gì không?”
Trần Tiểu Nhiễm khoanh hai tay lại khinh thường nhìn Hứa Nhược Phi.
“trợ lý Anna, nước hoa do bộ phận chúng tôi điều chế quý này ở trong két sắt không cánh mà bay.”
Hứa Nhược Phi dừng vài giây, không chút hoang mang dọn dẹp mặt bàn, sau đó mới ngẩng đầu lên: “A, vậy chính là chuyện lớn đó, quản lý Trần phải tra cho kỹ đấy, nếu không sẽ phải bị sa thải đất Thời đại nào còn chơi cái kịch bản cũ rít này.
Hứa Nhược Phi chớp chớp đôi mắt, lười cãi cọ cùng Trần Tiểu Nhiễm.
“Đứng lại” Trần Tiểu Nhiễm ngăn lại Hứa Nhược Phi: “trợ lý Anna, két sắt trong bộ phận điều chế, ngoại trừ tôi ra không ai có thể mở ra”
Hứa Nhược Phi cạn lời thở dài: “Quản lý Trần, cô cũng nói két sắt bộ phận điều chế nước hoa ngoại trừ cô ra thì người bên ngoài không thể mở ra thì đó chính là do cô lấy đó, tìm tôi làm gì”
“Cô!” Trần Tiểu Nhiễm buồn bực: “Ngoại trừ tôi ra, trong công ty còn một người có thể mở ra nữa, đó chính là Tổng giám đốc Lệ!”
“Vậy thì cô đi tìm Tổng giám đốc Lệ đi, hỏi xem có phải Tổng giám đốc Lệ nhàm chán quá nên mới tới đây lấy một lọ nước hoa đi hay không”
Hứa Nhược Phi đẩy Trần Tiểu Nhiễm ra, chuẩn bị rời đi.
Thật là chưa thấy qua người phụ nữ nào ngu ngốc như vậy, hãm hại cô cũng không tìm thủ đoạn nào đơn giản một chút.
Thủ đoạn của Hứa Nhược Mộng thâm sâu hơn cô ta nhiều.
Đột nhiên, Trần Tiểu Nhiễm túm chặt ống tay áo cô: “Tôi kêu cô đứng lại cô không có nghe thấy sao?”
Trần Tiểu Nhiễm bước nhanh đi tới cửa: “Cô thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu.
Tổng giám đốc Lệ đương nhiên sẽ không tới bộ phận điều chế lấy một lọ nước hoa, nhưng mà trợ lý Anna cô cũng không giống vậy.
Hiện tại cô đang cầm tấm thẻ có quyền hạn tối cao duy nhất trong công ty, hiểu chưa.
Muốn làm cái gì cũng không người cản trở, tôi nghỉ ngờ cô cũng là điều rất bình thường”.