Tô Vân Nhi cảm thấy ớn lạnh sau gáy: "Nói đi, cậu lại có kế hoạch gì tiếp theo đây hả?"
Cô ấy đã quá quen thuộc với dáng vẻ này của Hứa Nhược Phi rồi.
Trước đây, mỗi lần chỉ cần Hứa Nhược Phi lộ ra dáng vẻ này, thì tiếp theo sau đó nhất định sẽ tính toán gì với cô ấy!
Hứa Nhược Phi dựa người vào ghế phụ, ngắm nhìn khung cảnh đang bị bỏ lại phía sau với tốc độ chóng mặt ở bên ngoài cửa sổ, giọng điệu nhàn nhạt nói: "Lần này không phải là tớ dẫn Đình Phong và Nhược Hy hai đứa chúng nó ra ngoài sao? Mà để hai đứa chúng nó ở lại Lâm Xuyên chắc chắn mình không thể yên được, nhưng mà Lệ Đình Nam đã hỏi khi nào tớ quay trở lại, và còn nói rằng sẽ tới sân bay đón tớ nữa..."
Hứa Nhược Phi còn chưa nói hết câu, Tô Vân Nhi đã nhanh nhạy lập tức hiểu ra được ý tứ của cô.
Tô Vân Nhi không nhúc nhích trợn mắt một cái nhìn cô: "Tớ hiểu rồi, cậu muốn tớ đi cùng cậu trở về Lâm Xuyên đúng không? Cậu sợ Lệ Đình Nam phát hiện ra Đình Phong và Nhược Hy đến như vậy sao? Nếu còn không được nữa thì cậu cứ nói hai đứa bọn chúng là em trai em gái của cậu đi?"
“Làm sao mà lại có thể có hai đứa em trai em gái giống Lệ Đình Nam như vậy được chứ!” Hứa Nhược Phi bất lực bóc mẽ, đưa tay lên che mặt lại.
Đặc biệt là Hứa Đình Phong, khi còn nhỏ không cảm thấy vậy nhưng càng lớn cậu bé lại càng giống Lệ Đình Nam.
Từ đôi mắt đến cái mũi thực sự là như thể đúc từ một khuôn mà ra vậy.
Nếu không phải cậu bé cười lên có hai má lúm đồng tiền, điểm này giống Hứa Nhược Phi thì đến cô còn tự hỏi liệu Hứa Đình Phong có phải con ruột của mình hay không cơ.
"Được thôi, tớ hiểu rồi.
Vậy khi nào cậu đi, tớ sẽ đặt vé máy bay cùng mọi người trở về Lâm Xuyên là được rồi." Tô Vân Nhi xoay vô lăng một cách thuần thục, nhìn chằm chằm chiếc xe phía trước, giọng điệu đùa giỡn nói: "Nhưng mà Nhược Phi này, nếu cậu có tình cảm với Lệ Đình Nam, tốt hơn hết nên tìm một cơ hội thích hợp để nói chuyện thẳng thắn với anh ấy xem sao, thật đấy! Nếu đổi lại là Hứa Nhược Mộng, nếu cô ta có hai đứa bé như cục cưng thế này, thì đã coi như con bài đắt giá mà bám lấy người ta từ lâu rồi.
"
Hứa Nhược Phi nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt bình thản.
“Hai đứa chúng nó sẽ không bao giờ là con bài trong tay của tớ.” Hứa Nhược Phi chống cằm lẩm bẩm: “Cho dù tớ có thích Lệ Đình Nam đi chăng nữa, tớ cũng đủ tự tin để có được trái tim của anh ấy, không cần đến hai cục cưng của tớ phải ra mặt.”
“Đúng, đúng, cậu nói gì cũng rất đúng.
Nếu tớ mà là đàn ông, tớ nhất định sẽ thích một người phụ nữ xinh đẹp như cậu.” Tô Vân Nhi huýt sáo.
Cô ấy không hề nói dối, có rất nhiều người nổi tiếng trong giới thượng lưu ở Paris đã từng theo đuổi Hứa Nhược Phi.
Tuy nhiên, Hứa Nhược Phi không hề để mắt đến bọn họ.
Ngay cả bà Tô cũng từng thấy rầu rĩ, Hứa Nhược Phi vô cùng xinh đẹp lại có tài năng mà trước giờ vẫn chưa tìm được một người bạn trai nào phù hợp thì thật đáng tiếc biết bao.
Tô Vân Nhi ở nhà không biết đã nghe thấy bà Tô than thở với mình bao nhiêu lần rồi, Tô Vân Nhi phiền muộn đến mức cô hận không thể đóng gói ba người Hứa Nhược Phi, Hứa Nhược Hy và Hứa Đình Phong vứt đến trước mặt Lệ Đình Nam, sau đó lớn tiếng nói với Lệ Đình Nam rằng: "Đây là người phụ nữ của anh, đây là con trai và con gái của anh."
Sau khi Hứa Nhược Phi và Tô Vân Nhi quay trở lại từ trang viên nhà họ Tô, bà Tô nhìn thấy hai người họ đi dưới trời nắng nóng đến mức đôi má ửng hồng lên liền vội vàng kêu người giúp việc đi chuẩn bị đồ uống giải khát mang đến cho họ.
"Đi ra ngoài cũng không nhớ chống nắng vào cho cẩn thận, cô gái xinh đẹp như vậy lỡ bị đen sạm đi thì biết phải làm sao?" Bà Tô có chút không hài lòng, sau đó nhớ đến việc quan trọng liền hỏi: "Nhược Phi, chuyện hương liệu con đã giải quyết xong xuôi cả chưa?"
Hứa Nhược Phi gật đầu, cầm lấy ly đồ uống giải khát mà người giúp việc bưng đến, dịu dàng nhẹ nhàng nói: "Đã xử lý xong xuôi hết rồi, tất cả đều trả theo giá trên thị trường bây giờ ạ."
“Giá cả thị trường?” Bà Tô nghe vậy không vui lắm, cho rằng công ty của mình đối xử với Hứa Nhược Phi không được tốt: “Tại sao lại theo giá cả thị trường? Tính theo giá cả của nhà mình không được sao? Việc trồng cây hương liệu vốn dĩ cũng là vì con, sao bây giờ lại trở thành mua theo giá thị trường vậy? Dì sẽ đi gọi điện thoại cho bọn họ ngay đây!"
“Mẹ, không cần đâu ạ!” Tô Vân Nhi vội vàng ngăn bà Tô lại: “Mẹ cho rằng cậu ấy là đồ ngốc hay sao? Cậu ấy rất thông minh nhanh nhạy, giống như hồ ly vậy đó.
Nếu không phải là dùng tiền của Lệ Đình Nam, cậu ấy nhất định sẽ mặc cả!"
Bà Tô sững sờ mất hai giây, không hề có quan hệ gì rõ ràng.
Hứa Nhược Phi mỉm cười rồi nói: "Dì à, lần này hương liệu là do tập đoàn Lệ Thị thu mua, không phải do cá nhân con đứng ra thu mua.
Nếu đã là công ty trả tiền thì đương nhiên phải dùng giá cả thị trường để thanh toán chứ ạ."
Đến lúc này bà Tô mới hiểu ra, sau đó bà ấy lắc đầu.
Bà ấy đột nhiên cảm thấy nếu một ngày nào đó được tận mắt chứng kiến Hứa Nhược Phi kết hôn với Lệ Đình Nam, bà sẽ không cần phải lo lắng Hứa Nhược Phi sẽ chịu thiệt thòi.
Đầu óc con bé này vô cùng thông minh.
Ngược lại thì Lệ Đình Nam lại...
Kinh doanh nước hoa mà lại còn đồng ý cho Hứa Nhược Phi mua hương liệu với giá cao như vậy..