Thực sự bà ấy không biết cậu ta đang muốn kiếm tiền, hay chỉ đơn giản là muốn làm cho Hứa Nhược Phi được vui.
Bà Tô mím chặt môi, trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu.
Mặc dù Hứa Nhược Phi không nói rõ ra rằng con bé thích Lệ Đình Nam, nhưng trong tương lai vì đứa con gái nuôi này bà ấy nhất định phải thăm dò xem ý tứ của tập đoàn Lệ thị như thế nào mới được.
Sau khi ăn xong bữa tối, Hứa Nhược Phi trở về phòng của mình và gọi điện thoại cho bà Thomas.
Giọng nói của cô nhẹ nhàng vang lên êm tai, bà Thomas nghe thấy cảm giác vô cùng hạnh phúc.
"Anna, tôi nghe nói rằng doanh số bán nước hoa của cô ở Lâm Xuyên đang cực kỳ cao.
Không biết liệu tôi có được may mắn để dùng thử nó hay không?"
Hứa Nhược Phi mỉm cười nhẹ nhàng, cô nói với bà Thomas bằng tiếng Pháp chuẩn: "Quý bà của tôi ơi, lần này tôi quay trở lại Paris cũng là vì chuyện của loại nước hoa đó."
Bà Thomas nghe xong thì hơi sửng sốt: "Anna, trong email cô đã nói mình đang thiếu hương liệu cũng là vì loại nước hoa đó sao?"
"Vâng, bây giờ việc thu mua một loại hương liệu trong số đó đã được tiến hành xong xuôi rồi ạ.
Nếu có thể thu mua xong loại hương liệu còn lại thì lập tức có thể đích thân điều chế chai nước hoa đó ngay cho bà, thưa bà."
"Hoa tử đinh hương đúng không? Anna, cô yên tâm đi đừng lo lắng làm gì.
Tôi đã nói chuyện với người trong gia đình về chuyện hương liệu rồi.
Nếu ngày mai cô đến, chúng ta có thể trực tiếp ký hợp đồng luôn.
Cô cứ coi như là đến trang viên của tôi uống tách trà chiều đi."
Có được lời hứa của bà Thomas, Hứa Nhược Phi cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cô trò chuyện với bà Thomas một lúc rồi kết thúc cuộc gọi.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, cô thay bộ đồ ngủ, leo lên giường, bật máy tính lên và chuẩn bị thông báo cho Lý An rằng mọi chuyện liên quan đến hương liệu cô đã chuẩn bị sẵn sàng đâu vào đấy hết rồi, dự kiến ngày mốt sẽ được vận chuyển đến Lâm Xuyên và dây chuyền sản xuất có thể được khởi động ngay lập tức.
Đột nhiên, có ai đó gửi cho cô một cái cửa sổ đang dịch chuyển.
Sau khi Hứa Nhược Phi nhìn rõ cái tên đó, cô sững sờ một giây.
Sau đó, cô nói không nên lời gõ vào hộp thoại: "Tổng giám đốc Lệ, chắc bây giờ đang là bốn giờ sáng ở Trung Quốc? Lẽ nào anh không nghỉ ngơi sao?"
Một phút sau, Hứa Nhược Phi nhìn thấy tin nhắn trả lời của đối phương gửi đến.
"Ừ."
Hứa Nhược Phi: "..."
Lý An đâu rồi? Cậu ta thực sự không quan tâm gì đến vị tổng giám đốc không hề trân trọng nâng niu sức khỏe của mình chút nào này hay sao?
Khóe môi Hứa Nhược Phi khẽ giật giật: "Tổng giám đốc Lệ, anh đang bị mất ngủ, hay là thức khuya vì bận bịu công việc vậy?"
Lệ Đình Nam nghiêng người dựa vào ghế sô pha, đôi chân dài mảnh mai của anh gần như chiếm hết toàn bộ chiếc ghế sô pha.
Toàn bộ cúc áo sơ mi của anh đều bị cởi ra, để lộ khuôn ngực rắn rỏi săn chắc do tập luyện thường xuyên.
Những ngón tay thon dài mảnh mai gõ chậm rãi trên bàn phím, âm thanh vang lên rất rõ ràng trong đêm tối.
"Mất ngủ."
Mất ngủ? Hứa Nhược Phi nhìn thấy dòng chữ này, khóe môi sững sờ không nói nên lời.
Cô nhớ rõ ràng là không phải mình đã từng điều chế riêng cho Lệ Đình Nam một chai nước hoa để trị chứng mất ngủ hay sao?
Chẳng lẽ nó không còn có tác dụng nữa?.