Hứa Nhược Phi chậm rãi gõ lên bàn phím: "Vậy tôi sẽ điều chế cho anh một chai nước hoa mới nữa?"
Cô âm thầm thăm dò.
Khóe miệng của Lệ Đình Nam nhếch lên một nụ cười nhạt, ngón tay chầm chậm gõ một dòng trên bàn phím.
"Cô đã quên vụ cá cược trước đây của chúng ta rồi sao?"
"Cá cược gì chứ..." Hứa Nhược Phi vừa trả lời xong trong đầu cô liền nhớ ra việc trước đây cô đã đánh cược với Lệ Đình Nam, nếu Phạm Thiên Thanh không lọt vào top ba trong cuộc thi về điều chế nước hoa, vậy thì cô sẽ đồng ý làm gối ôm bằng người một lần, đảm bảo rằng Lệ Đình Nam có thể ngủ một giấc thật ngon lành.
Lệ Đình Nam không sốt sắng vội vàng.
Anh lặng lẽ nhìn vào màn hình máy tính.
Dòng chữ "Đối phương đang nhập tin nhắn..." hiển thị trên hộp thoại làm nụ cười trên môi anh càng ngày càng đậm hơn.
Có vẻ như cô đã nhớ ra rồi.
Lệ Đình Nam thoải mái dựa người vào trên ghế sô pha.
Chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể tưởng tượng ra hình ảnh người phụ nữ đang ở Paris lúc này đang nhìn vào màn hình máy tính với vẻ khổ sở như thế nào.
Có lẽ miệng cũng sẽ lầm bầm nói mấy câu giận dữ nữa cơ.
Đúng như Lệ Đình Nam dự đoán, Hứa Nhược Phi tức giận bĩu môi.
Lúc đó cũng không nghĩ rằng cái vụ cá cược đó có vấn đề gì, giờ nghĩ kỹ lại thì cuối cùng người chịu thiệt chỉ có mình cô mà thôi? Ngay cả khi cô thắng cược, thì dường như cũng không được cái gì cả?
Hứa Nhược Phi im lặng hồi lâu, chỉ nhìn thấy dòng chữ kia của cô gửi lẻ loi ở trong hộp thoại, thầm nghĩ Lệ Đình Nam đúng là rất bình tĩnh, anh chắc chắn rằng cô có thể nhớ lại được vụ cá cược giữa hai người đến như vậy hay sao?
Hứa Nhược Phi bất lực không còn cách nào khác là dùng nhãn dán giơ cả hai tay lên.
"Tổng giám đốc Lệ, tôi biết rồi.
Vốn dĩ anh không hề bị mất ngủ đúng không...!Anh chỉ muốn tôi làm cái gối ôm miễn phí một đêm cho anh mà thôi." Hứa Nhược Phi chán nản trả lời.
Lần này, bên đối phương cuối cùng cũng có phản hồi.
"Thông minh."
Nhìn câu trả lời của người đàn ông, Hứa Nhược Phi dựa vào lên đầu giường, xoay người tìm tai nghe, kết nối với máy tính, bật máy nghe nhạc lên, vừa nghe nhạc vừa hỏi Lệ Đình Nam.
"Tổng giám đốc Lệ, chứng mất ngủ của anh rốt cuộc là sao vậy?"
Hứa Nhược Phi vô cùng tò mò.
Cô bẩm sinh đã có hương thơm trên cơ thể ngay từ khi được sinh ra, chuyện này cô biết rất rõ.
Cho dù là mẹ Vương, bà Tô hay Tô Vân Nhi, họ đều từng nói rằng hương thơm trên cơ thể cô khiến họ cảm thấy bình tĩnh an yên hơn.
Nhưng từ trước đến nay không ai từng nói rằng mùi hương trên cơ thể cô sẽ khiến họ muốn đi ngủ.
Chứng mất ngủ của Lệ Đình Nam cũng kỳ lạ quá đi.
Nếu không có gì kỳ lạ, Hứa Nhược Phi cũng sẽ không dựa vào ba chai nước hoa mà mẹ Vương để lại để lấy được lòng tin của bà Lệ.
Hương thơm của nước hoa được hình thành thông qua sự tính toán và nghiên cứu của con người, đương nhiên nó sẽ khiến người ta say đắm hơn hương thơm tự nhiên.
Tại sao đến chỗ của Lệ Đình Nam lại trở thành ngược lại vậy?
Tác dụng của nước hoa không tốt bằng hương thơm tự nhiên hay sao?
Một hồi lâu mà vẫn không có câu trả lời nào hiển thị trong hộp thoại.
Hứa Nhược Phi nhìn màn hình máy tính, cảm thấy bản thân mình quá đường đột rồi.
Cô chuyển chủ đề câu chuyện và nói với Lệ Đình Nam: "Tổng giám đốc Lệ, vấn đề về hương liệu đã được giải quyết ổn thỏa rồi, nhanh nhất thì vào ngày mốt sẽ được vận chuyển đến Lâm Xuyên.
Tôi đã gửi thông tin cụ thể về chuyến bay cho Lý An rồi, có thể sắp xếp bố trí thời gian để cho dây chuyền sản xuất tiếp tục được khởi động lại."
Hứa Nhược Phi dừng lại một lúc rồi nói thêm: "Tôi không nên hỏi tổng giám đốc Lệ về những vấn đề riêng tư của anh."
"Nhưng nếu có một ngày nào đó anh muốn nói với tôi, tôi cũng sẵn sàng lắng nghe."
"P.S: Tổng giám đốc Lệ, thức khuya sẽ dễ khiến người ta già đi.
Cho dù anh có được một khuôn mặt ưa nhìn, rất nhiều phụ nữ đều thích nhưng ngày nào cũng thức khuya sẽ dễ khiến anh bị lão hóa, cẩn thận đến lúc đó không có người phụ nữ nào thích anh nữa đâu!"
Hứa Nhược Phi gửi ba câu liên tiếp.
Khi Lệ Đình Nam nhìn thấy tin nhắn cuối cùng, tiếng cười trầm thấp của anh vang lên trong phòng làm việc.
Anh thực sự không biết mỗi ngày trong đầu của cô ấy đang nghĩ cái gì.
"Rất nhiều phụ nữ đều thích, còn cô thì sao?"
Những ngón tay thon dài mảnh mai nhấn phím enter..