Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không phải muốn để cho lê Đình Nam là ô dù của cô sao? Thời điểm anh có nhiều xã giao, chắc chắn sẽ không có thời gian lo lắng cho một nữ trợ lý quèn như cô! Đáy mắt Lệ phu nhân hiện lên vẻ độc ác.
Sau khi Hứa Nhược Phi dặm lại lớp trang điểm trong nhà vệ sinh xong, thầm tính toán thời gian trong lòng rồi quay trở lại văn phòng.
Cô gõ nhẹ cửa văn phòng nói: “Tổng giám đốc Lệ, tôi vào nhé.
”
“ừ”
Đẩy ra cửa văn phòng, người đàn ông đã khôi phục lại biểu cảm bình thường, thần sắc bình thản nhìn màn hình máy tính.
Đôi mày đang nhíu lại của anh bỗng giãn ra, môi mỏng nhẹ nhấp.
Đôi mắt sâu xa thoáng nhìn qua khuôn mặt trái xoan của Hứa Nhược Phi, dừng lại tại khóe mắt màu đỏ của cô.
Quả nhiên là đã khóc, xem ra lúc trước Lý An nói cô cảm thấy tủi thân là thật sự.
Thủ đoạn của Lệ phu nhân, không có người nào rõ ràng hơn anh.
Bà ta có thể sinh tồn tại hào môn, có thủ đoạn nào mà không âm ngoan xảo trá.
Ngay cả con trai mình trong mắt bà ta cũng chỉ là công cụ để duy trì thân phận của mình.
Lệ Đình Nam nhớ tới mẹ của anh, ánh mắt anh không thèm che giấu sự chán ghét.
Vài giây sau, đôi môi mỏng của anh nhẹ nhàng hé mở, giọng nói trâm thấp êm tai giống như đàn cello.
“Trên tay cô cầm cái gì?”
Nhưng cảm xúc trên mặt Lệ Đình Nam vẫn luôn như vậy, cả cảm xúc nơi đáy mắt anh nữa.
Hứa Nhược Phi không nhìn ra được gì cả.
Lệ Đình Nam dường như cảm nhận được ánh mắt chăm chú của cô, thản nhiên cười một tiếng, buông bút máy trong tay xuống, nâng lên cặp mắt đào hoa kia.
“Nhìn mê rồi sao?”
Hứa Nhược Phi hơi mỉm cười, không chút nào để ý câu đừa giỡn của anh.
“Đúng vậy, tôi luôn cảm thấy tổng giám đốc Lệ là người đàn ông hợp mắt tôi nhất, nếu không tôi cũng không nhận lời mời tới Lệ Thị.
”
Hứa Nhược Phi tinh ranh chớp chớp mắt, đối mặt với ánh mắt thâm thúy của thượng Lệ Đình Nam.
Cô không có nói dôi, ở nước ngoài ở sáu năm cô đã gặp qua không ít minh tinh và người đẹp, thật sự không có người đàn ông nào có vẻ ngoài sánh được với vị trước mắt này.
Lệ Đình Nam mỉm cười thản nhiên.
Cô gái này, câu nào câu nấy đều không thể tin được.
.