Sau khi Hứa Nhược Phi đặt tây trang vào phòng thay đồ riêng của Lệ Đình Nam thì trở lại gian ngoài, ngồi vào bàn làm việc của mình.
“Ngày mai buổi tối bảy giờ, vợ chồng ngài Hill có một bữa tiệc tối, cô chuẩn bị một chút”
Hứa Nhược Phi mới vừa ngồi xuống còn chưa được một phút, liền nghe được công việc mới mà Lệ Đình Nam giao cho cô.
Thật đúng là nhà tư bản, không buông tha bất cứ cơ hội nào có thể bóc lột cô.
“Tổng giám đốc Lệ, tôi đi dự tiệc với tư cách là trợ lý của anh, hay là nhà điều chế nước hoa?” Hứa Nhược Phi hỏi.
Ánh mắt của Lệ Đình Nam vẫn chưa rời khỏi máy tính: “Làm bạn dự tiệc của tôi”
Hứa Nhược Phi: “..”
Ngày hôm qua mẹ anh mới gọi cô qua để sỉ nhục một trận, hôm nay anh lại muốn đẩy cô xuống hố lửa!
“Tổng giám đốc Lệ, không phải tôi không muốn làm bạn gái đi dự tiệc cùng anh.
Chỉ là… Anh rõ ràng biết, tôi quả thật trông rất xinh đẹp, dễ dàng bị người khác ghen ghét.
Anh bây giờ còn có vị hôn thê, lỡ như vị hôn thê của anh bởi vì ghen mà đập phá đồ đạc của tôi, mọi người cũng cảm thấy khó xử”
Tuy răng Lệ Đình Nam sẽ bồi thường số tiền Hứa Nhược Mộng đập phá đồ đạc của cô, nhưng mà bản thiết kế của cô không thể nào dùng tiền để bồi thường được.
Lệ Đình Nam trầm mặc nửa giây.
Anh rốt cuộc biết nguyên nhân tại sao khi Lý An báo cáo với anh lại ngập ngừng Trên thế giới này chắc chắn sẽ không có một cô gái nào giống như cô, nói ra câu “Bản thân mình trông xinh đẹp, dễ dàng bị người khác ghen ghét” đúng lý hợp tình như thế.
Ánh mắt Lệ Đình Nam rời khỏi màn hình máy tính: “Anna, cô là nhân viên của tôi.
Ngày thường tôi rộng lượng với cô thì đừng tưởng rằng tôi sẽ vĩnh viễn dung túng cô.
Chiều nay cô đến trung tâm thương mại LIK đi chọn bộ váy thích hợp, lúc tính tiền cứ báo tên của tôi.”
Giải quyết dứt khoát, không có chừa lại bất cứ đường sống nào.
Lệ Đình Nam luôn luôn ra tay hào phóng đối với những cô gái cùng anh tham dự tiệc tối.
Lúc anh nói câu này với Hứa Nhược Phi, vẫn chưa suy nghĩ tới việc Hứa Nhược Phi không giống với những người phụ nữ khác.
Hứa Nhược Phi dừng một chút, bĩu môi nói: “Tổng giám đốc Lệ, tiền của tôi đủ dùng, đương nhiên càng nhiều thì càng tốt.
Nhưng mà so với mua một bộ váy báo tên của anh, còn không bằng anh cho tôi một bảo đảm.
Bất luận là tôi làm cái gì, hoặc là anh yêu cầu tôi làm cái gì, vị hôn thê của anh hoặc là mẹ của anh sẽ không sỉ nhục tôi nữa”
Cô không thiếu tiền.