CHƯƠNG
Thê thảm không nỡ nhìn, quả nhiên là thê thảm không nỡ nhìn. . . . . .
Cực kỳ bi thảm, quả nhiên là cực kỳ bi thảm. . . . . .
Lăng Hạ yên lặng quay đầu, không đành lòng nhìn nữa.
Bây giờ đừng nói hắn, mấy người Tống Tiểu Hổ cũng đều há hốc mồm trợn mắt như nhau.
Nhân vật phản diện đại nhân! Dáng vẻ ưu nhã hoa lệ của ngươi đi đâu rồi? Phong cách luôn lợi dụng người khác không tự mình động thủ đâu rồi hả?
Sụp đổ thật nghiêm trọng. . . . . . Quả thật thô bạo đến không thể nhìn! Em gái đáng thương sợ cũng bị ngươi chơi hỏng rồi. . . . . .
Lăng Hạ vừa rống trong lòng vừa che mặt, không nhịn được điên cuồng châm chọc.
Đúng, Ngự Chi Tuyệt đột nhiên thu hồi linh mộc kiếm của hắn, trực tiếp sử dụng thể thuật!
Ngự Chi Tuyệt ở mọi mặt đều là thiên tài trong thiên tài, từng chiêu từng thức gọn gàng linh hoạt hết sức dễ nhìn —— hơn nữa nhiều chiêu nhanh nhẹn xuyên qua khe trống của Kim Tuyến công kích thẳng vào em gái!
Tim, bụng, cổ họng. . . . . . hành vi của Bích Vân cô nương mặc dù phóng đãng , nhưng thật ra bản chất vẫn là một cô gái, mặt đỏ tới mang tai rất bối rối, sau đó, bị vô tình giày xéo thành một mảnh búp bê vải bị rách!
Đúng, búp bê vải bị rách, Lăng Hạ không có cách nào không nghĩ đến từ này.
Hắn còn chưa kịp khen thân thủ của Ngự Chi Tuyệt đã phun một búng máu ra ngoài.
Nếu nhân vật chính đối xử với em gái chắc chắn sẽ không như vậy, bởi vì hắn không thể xuống tay. Ngự Chi Tuyệt đứa trẻ chết bầm này không chút nào thương hương tiếc ngọc, quyền đấm cước đá, thậm chí còn có mấy quyền đấm mạnh vào lỗ mũi và cái cằm hơi nhọn lên của em gái!
Không có chút nào mỹ cảm nào được chứ? Thô bạo đến nỗi làm người ta giận sôi gan được chứ?
Một hot girl đang tốt lành như vậy, sắp biến thành lựu tỷ rồi. . . . . .
Mấu chốt là không ai đánh trả được mấy quyền đó a!
Ngự Chi Tuyệt xoay người, rất nhanh hoàn thành một cước vững vàng rơi xuống đất, nhìn cũng không nhìn về phía sau một cái.
Bích Vân bị hắn đá liên tiếp bay thẳng ra xa mấy mét, ngửa mặt rơi mạnh xuống đất. Nàng không dám tin sờ sờ gò má bầm đen sưng to của mình, vừa đau lòng vừa xấu hổ, miệng méo xuống liền “Oa” một tiếng sụt sùi khóc. Chỉ là, miệng nàng cũng bị đánh cho rách ra, vừa khóc liền đau đến hút không khí.
“. . . . . .” Lăng Thánh mẫu bị gió cuốn trôi, không biết làm sao đối mặt với thảm kịch nhân gian khiến người ta không cách nào nhìn thẳng này.
Nhìn thái độ Ngự Chi Tuyệt đối xử với em gái, hiển nhiên tâm lý vặn vẹo của hắn vẫn phải sửa nhiều a. . . . . . Căn bản không phân chia nam nữ a! Đó là hot girl a!
Được rồi, trong truyện nhân vật phản diện đem hot girl làm tấm khiên còn ác liệt hơn thế. . . . . .
Bây giờ hắn có thể hoàn toàn khẳng định, Bích Vân nhất định sẽ không lộ ra vẻ mặt hoa si nhìn Ngự Chi Tuyệt nữa!
Mấy em gái dễ bị boss nhân vật phản diện hoa lệ ưu nhã cao quý hấp dẫn, nhưng sẽ không bị một tiểu ác ma thô bạo hấp dẫn!
Nếu như một màn này có thể quay lại phát ra ngoài, cả đời Ngự Chi Tuyệt rất có thể sẽ cô độc, con gái trên toàn thế giới đều sẽ hung hăng khiển trách nam nhân vô tình này! Dù dáng vẻ hắn như thiên sứ cũng không được!
Rốt cuộc Tống Tiểu Hổ cũng lấy lại tinh thần, quát: “A Tuyệt, cậu thật là quá đáng! Vậy mà lại đánh nữ nhân!”
Ngự Chi Tuyệt từ từ móc ra một cái khăn lụa xoa tay một chút rồi tùy ý ném xuống đất, đi thẳng tới bên cạnh Lăng Hạ, lạnh lùng trả lời một câu: “Đi —— Tống Tiểu Hổ, ngươi muốn lưu lại dưỡng thương cho nàng sao?”
Tống Tiểu Hổ bị hắn nói mặt đỏ lên, thở phì phò đi trước. Trước đó Tư Yển bị Bích Vân bẻ gảy kiếm, mặc dù hắn và Tư Yển không có lui tới gì nhưng từ tình đồng môn đương nhiên sẽ không đứng về phía kẻ địch bên kia.
Tư Yển bị Từ Minh Dương đỡ lấy đưa cho một viên đan dược chữa trị vết thương, phẫn hận liếc nhìn Bích Vân hô lên: “Ngự sư huynh, yêu nữ ma đạo này nếu lưu lại, sẽ hậu hoạn vô cùng!”
Ngự Chi Tuyệt lạnh lùng liếc hắn một cái nói: “Nếu ngươi muốn giết nàng thì tự mình động thủ đi.”
Tư Yển nhìn Linh Đang cùng Kim Tuyến bên cạnh Bích Vân một chút, cuối cùng hắn không dám qua, đành phải phẫn nộ bỏ đi.
Lăng Hạ chần chờ nhìn Bích Vân một cái, xoay người đuổi theo Ngự Chi Tuyệt. Dù sao thể chất người của thế giới này cũng mạnh đến biến thái, Ngự Chi Tuyệt ra tay cũng tương đối kỳ quái, mặc dù nhiều chiêu vẽ mặt, cũng không để Bích Vân chịu vết thương trí mệnh gì, hình như mục đích chỉ bêu xấu em gái. . . . . . vết thương của Bích Vân, đại khái ba bốn ngày sẽ không ai nhận ra đi?
Tiểu cô nương này bị dạy dỗ thật ra cũng tốt, ít nhất cũng biết núi cao còn có núi cao hơn, sau này sẽ không tùy ý trêu người yếu như vậy, cũng đỡ ăn thua thiệt.
Bích Vân chợt ngồi dậy, tóc mai tán loạn nhìn chằm chằm bóng lưng Ngự Chi Tuyệt, khàn cả giọng kêu: “Họ Ngự, ta hận ngươi!”
Giọng nói của nàng lúc này vừa nhọn vừa mịn, hơi khàn khàn, hoàn toàn không có vẻ kiều mỵ đáng yêu như lúc trước.
Ngự Chi Tuyệt không thèm quay đầu lại, mặc dù vẻ mặt nghiêm trang bình tĩnh, bước chân lại hơi trầm. Nếu thật sự đánh chết nữ nhân tàn phế đáng ghét này, chắc chắn Lăng Hạ hiền lành sẽ quyết không nhìn mặt hắn một đoạn thời gian.
Lời Tư Yển ngược lại nhắc tới một chuyện, Lăng Hạ nhất thời rét run.
Bích Vân mặc dù xuất hiện một mình, nhưng lấy thực lực cùng kinh nghiệm của nàng bây giờ tới lúc thi hành nhiệm vụ ma đạo phái ra, hiển nhiên vẫn không đủ, gần đây có người ma tu đạo khác hay không?
“Thế nào?” Ngự Chi Tuyệt cau mày, không phải Lăng Hạ dừng lại muốn an ủi nữ nhân kia chứ?
Lăng Hạ lắc đầu một cái: “Không có gì, chỗ này ngư long hỗn tạp, chúng ta nhanh chóng rời đi thì tốt hơn.”
Địa phương này đi tới trước mấy trăm dặm là đến bờ biển, vượt qua Uông Dương lại thông qua Thành Vân Tiêu sẽ đến Thành Sùng Minh, trung gian đại khái còn một tháng lộ trình nữa.
Bây giờ, vài trăm dặm đối với bọn họ cũng chỉ có một ngày đường, bởi vì Tư Yển bị thương, cuối cùng Ngự Chi Tuyệt quyết định hắn và Lăng Hạ, Tống Tiểu Hổ mang theo Liêu Nhiên trở về trước, ba người khác từ từ đi sau.
Cả đêm không ngừng lên đường, gần tối ngày hôm sau đã đến cửa khẩu tại bờ biển. Thân thuyền rất lớn, phân ba tầng, có phòng riêng cũng có phòng giường chung đại chúng. Ngự Chi Tuyệt mua đương nhiên là tầng chót nhất nhất, gian phòng nhỏ độc lập, một gian không tới m² lại tốn một ngàn mốt tiền năng lượng.
Ngự Chi Tuyệt mua phòng, tương đương với hai vạn nhân dân tệ, Lăng Hạ nghe liền đau lòng. Có tiền cũng không thể xài thế này a!
Tự nhiên, vẫn là Ngự Chi Tuyệt cùng Lăng Hạ một phòng, Tống Tiểu Hổ mang theo A Ly ngủ một phòng.
Tống Tiểu Hổ rất bất mãn: “Tại sao? Thật khó mới gặp lại Lăng đại ca, ta cũng muốn nói chuyện với huynh ấy.”
Ngự Chi Tuyệt không chút thay đổi nói: “Tướng ngủ của ngươi tốt sao?”
“. . . . . .” Tống Tiểu Hổ tội nghiệp vẽ vòng tròn. Tướng ngủ của hắn thì khỏi nói, buổi tối tưởng A Ly là gà nướng cắn rớt mấy nhúm mao, A Ly tức giận vạch lên mặt hắn hai vệt móng vuốt.
Ăn cơm liền đến buổi tối, chạy một ngày đường mọi người đều có chút mệt mỏi, rửa mặt một cái liền chuẩn bị nghỉ ngơi.
Thời tiết đã bắt đầu nóng, trong thuyền càng nóng nực giống như trong g hấp. Lăng Hạ mở cửa sổ để gió biển mát mẻ thổi vào, hắn vừa lòng duỗi eo một cái, rất tự nhiên cởi áo ngoài ra, tiện tay lại cởi quần áo trong ra đặt lên trên ghế bên cạnh. Dù sao ở đây cũng chỉ có hắn và Ngự Chi Tuyệt, đều là nam cũng không có gì.
Chỉ là, chờ Lăng Hạ xoay người thì liền thấy ánh mắt Ngự Chi Tuyệt gần như đông cứng trên thân mình, ánh mắt kia rất kỳ là, giống như ngây ngốc. . . . . .
Lăng Hạ theo bản năng làm động tác che ngực, sau đó liền 囧 —— gà không lông cũng là có tôn nghiêm được chứ?
Mặc dù trước đó hắn cố ý phơi nắng tu hành dưới ánh mặt trời chói chang, nhưng làn da trắng bị linh dịch rót bốn năm hiển nhiên không dễ dàng tiêu trừ hết, bây giờ da thịt vẫn trắng đến gần như trong suốt, hơn nữa chưa luyện được bắp thịt, có vẻ —— rất mẹ nó . . . . .
Trong lòng Lăng mỗ đã bắt đầu tự ti, mặt ngoài lại cố làm ra vẻ tự nhiên buông tay, đỉnh đạc nằm trên giường nói: “A Tuyệt, nên ngủ.”
Lúc này Ngự Chi Tuyệt mới phản ứng kịp, “À” một tiếng, im lặng không lên tiếng xột xột xoạt xoạt cởi áo ngoài, đưa lưng về phía Lăng Hạ nằm xuống, chỉ là, sống lưng cứng ngắc, hình như cố ý giữ khoảng cách với hắn. Nếu Lăng Hạ quan sát tỉ mỉ một chút nữa, nhất định sẽ phát hiện tai Ngự Chi Tuyệt đều chuyển thành màu đỏ.
Lăng Hạ không chút để ý, mặc dù hai người dựa vào nhau ngủ một đêm, đứa nhỏ vẫn không quen cùng người đi ngủ? Hắn nhắm mắt lại, rơi vào mộng đẹp rất nhanh.
Đến nửa đêm, hắn cảm thấy ngực trầm xuống, thở không nổi, không thể không khổ sở mở mắt.
Chờ hắn thấy rõ ràng, có chút dở khóc dở cười, bởi vì Ngự Chi Tuyệt đang dán vào ngực hắn.
Quần áo Ngự Chi Tuyệt không biết cởi ra từ lúc nào, hai người trần trụi, cả người dường như áp sát vào nhau. Xem ra lại phải làm gối ôm rồi. . . . . .
Hơn nữa tay Ngự Chi Tuyệt ôm thật chặt hông hắn, hô hấp đều đều ướt át thổi trúng ngực hắn hơi ngứa một chút. May nhờ người Ngự Chi Tuyệt lạnh không đổ mồ hôi, cho nên trừ ngực khó chịu, thật ra Lăng Hạ cũng không quá khó khăn chịu.
Chỉ là, thân thể Ngự Chi Tuyệt dù không còn đáng yêu đến mức khiến người ta tức giận như bốn năm trước, thậm chí có bắp thịt xinh đẹp đều đều không rõ ràng, lại còn là rất cứng. Lăng Hạ cảm thấy tư thế hai người không khỏi có cái đó, quá cái đó. . . . . . Cơ tình rồi.
Hắn 囧 một chút, lại không muốn đánh thức Ngự Chi Tuyệt, thử dời cánh tay ngang hông mình ra. Ngự Chi Tuyệt chau mày, ngược lại ôm chặt hơn, giống như đứa bé ôm món đồ chơi yêu thích ngủ vậy.
“. . . . . .” Lăng Hạ liên tưởng như vậy liền vui vẻ. Hắn cúi đầu cẩn thận dò xét bộ dạng ngủ say của Ngự Chi Tuyệt, lông mi dày có chút rung rung, cánh môi đỏ tươi hé mở, tóc dài thẳng rơi tán lạc trên bả vai cùng mặt, thật đúng là dung nhan thiên sứ.
Hắn cũng từ từ tỉnh táo lại, không nhúc nhích làm gối ôm cho nhân vật phản diện đại nhân, mất hồn xuyên qua cửa sổ nhìn bầu trời đêm đầy sao bên ngoài.
Chỉ là, lúc hắn sắp ngủ lần nữa, hô hấp của Ngự Chi Tuyệt đột nhiên dồn dập, thân thể vốn hơi lạnh cũng bắt đầu nóng lên.
Lăng Hạ cả kinh liền tỉnh táo, đứa nhỏ này làm sao vậy?
Hắn muốn đánh thức Ngự Chi Tuyệt nhưng tay mới tiếp xúc với da thịt căn đầy tỉ mỉ của đối phương liền trợn tròn mắt —— hắn cảm nhận rất rõ ràng một vật thể thô sáp chống đỡ nơi bụng mình. Đều là nam nhân, nói không hiểu là cái gì thì bị họ cười vào mặt một trăm lần!
Ngự Chi Tuyệt đã bắt đầu động rồi. . . . . .
Trên thực tế, hắn động tương đối vụng về, mỗi một động tác mang theo mùi vị thanh sáp của thiếu niên.
Cả người Lăng Hạ cứng ngắc, ta chết! Cảnh tượng bị buộc làm búp bê là cái gì? Thật là quỷ dị đi!