Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hy Sinh

chương 38

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

Một hai ba, Lăng Hạ hoàn toàn biến thành đầu gỗ, bị động cảm thụ động tác cùng lực độ vụng về của Ngự Chi Tuyệt.

Tình trạng này nên làm gì bây giờ?

Ngự Chi Tuyệt hỗn tiểu tử này vừa nhạy cảm vừa thích thể diện, nếu kêu hắn tỉnh, nhất định sẽ rất xấu hổ khó chịu được chứ? Hơn nữa chuyện như vậy nói thế nào cũng rất lúng túng,

Ngự Chi Tuyệt lại chưa từng trải qua giáo dục giới tính gì. . . . . .

Trong đầu Lăng Hạ có vô số ý niệm lộn xộn ùn ùn đẩy tới, cũng không có biện pháp ứng phó.

Hạ thân Ngự Chi Tuyệt cọ tới cọ lui, tóc mái bị mồ hôi làm ướt, hiển nhiên cũng không thư thái gì. Cuối cùng hắn nóng nảy đá quần xuống đầu gối, đôi tay nắm thật chặt hông Lăng Hạ, động tác của hắn cứng ngắc căng thẳng, hai chân vụng về cọ, một cái lại một cái, đều hết sức dùng lực.

Theo động tác, lông mày nhíu lại cũng từ từ giãn ra, trên da thịt như ngọc dính một tầng mỏng hồng, miệng phát ra tiếng thở dốc dồn dập, hiển nhiên cảm nhận được vui vẻ.

Hô hấp ướt át nóng rực thổi lất phất trước ngực Lăng Hạ, da thịt phía dưới đến hai chân không ngừng bị ma sát nóng hừng hực.

May là còn cách một tầng y phục. . . . . .

Lăng Hạ suy nghĩ miên man, mặt cũng từ từ nóng lên. Bây giờ tay hắn không dám động một cái, sợ làm Ngự Chi Tuyệt thức tỉnh, trường hợp lúng túng như vậy hắn không có chút kinh nghiệm ứng phó nào.

Sá! Nên làm gì bây giờ? Chờ Ngự Chi Tuyệt cái đó. . . . . . qua sao?

Khi hắn bối rối không biết làm sao, động tác của Ngự Chi Tuyệt vẫn kéo dài, không có chút dấu hiệu dừng lại nào, hơn nữa vì chú tâm, ôm chặt hơn, hai chân nửa quỳ, động tác hình như cũng nhanh hơn.

Lăng Hạ bị buộc nâng eo lên, lệ rơi đầy mặt, nam nhân ở thế giới này đều thiên phú dị bẩm như vậy sao? Trong truyện, hậu cung nhân vật chính khổng lồ như vậy, năng lực đương nhiên không cần phải nhắc tới, quả nhiên là đối thủ của hắn thì bất luận năng lực gì cũng không phân cao thấp, Ngự Chi Tuyệt vẫn chưa biết gì về phương diện này đã kinh khủng như vậy, dân đen như ta làm thế nào còn mặt mũi để sống?

Môi Ngự Chi Tuyệt nhẹ nhàng mấy máy mấy cái, không biết đang nói cái gì.

Lăng Hạ 囧囧 cúi đầu, vừa hay nhìn thấy đôi môi Ngự Chi Tuyệt vì động tác nên cọ lung tung trên ngực hắn, khi đôi môi ấm áp của thiếu niên đụng phải ngực hắn một chút, cảm giác tê ngứa xa lạ lan tỏa, suýt nữa không nhịn được nhỏ giọng rên rỉ —— được rồi, hai mươi ba năm trong sạch, hắn chưa có bất kỳ kinh nghiệm thực chiến với người nào a.

Cho nên nói, những năm tháng trong sáng thật sự sắp kết thúc a!

Da thịt hai người dán chặt ướt mồ hôi, Lăng Hạ không nhẫn nại được nữa rồi. Có mấy động tác của Ngự Chi Tuyệt trực tiếp đụng phải nhị huynh đệ rất lâu hắn chưa đụng đến, dưới sự đụng chạm mập mờ, nơi cứng đầu cứng cổ nào đó dường như cũng có dấu hiệu ngẩng đầu. . . . . . Sá! Thật là tà ác mà!

Hơn nữa Ngự Chi Tuyệt chú tâm vào động tác, đôi tay vô ý thức muốn tách chân Lăng Hạ ra, Lăng Hạ bị dọa suýt bắn tiểu!

Sá! Động tác này quá nguy hiểm!

Hắn dùng sức kẹp chặt hai chân, tay phải lục lọi tới nơi nào đó đang ngẩng cao của nhân vật phản diện đại nhân tôn quý, dừng một chút bắt đầu động tác thuần thục.

—— Dù sao xem ra Ngự Chi Tuyệt sẽ không tỉnh ngay, vì để mình không lâm vào trường hợp lúng túng hơn, chỉ có thể len lén giúp một lần.

Một chớp mắt hắn cầm lấy, hơi thở rối loạn của Ngự Chi Tuyệt rõ ràng hạ xuống, eo dẻo của thiếu niên ngược lại tăng nhanh động tác theo tay của hắn, động tác không lưu loát mang chút tư vị .

Vật thể trong tay hắn khẽ nhúc nhích, hình dáng cùng lớn nhỏ. . . . . . Lăng mỗ yên lặng rống to trong lòng, Ngự Chi Tuyệt vẫn chưa trưởng thành, bây giờ thật sự có thể như vậy chứ? Hắn cố gắng tự nói với mình, không có gì, chỉ giúp đệ đệ mình quay tay một lần mà thôi. . . . . .

Hắn nhớ lại kinh nghiệm trong dĩ vãng, tay thuần thục hoạt động, tay từ từ bị chất lỏng thấm ướt, phát ra chút tiếng động ướt át nhỏ.

Cuối cùng Ngự Chi Tuyệt cũng có dấu hiệu phát tiết, tiếng thở dốc chợt dồn dập, sống lưng đột nhiên run run một hồi, hai chân dài nhỏ chợt thẳng băng.

“. . . . . .” Khóe mắt Lăng Hạ co giật rút tay về, chất lỏng dính ướt trên tay làm cả người hắn không thoải mái. Hắn vội vàng dùng ga giường xoa xoa, sau đó khó khăn lục lọi, muốn kéo quần Ngự Chi Tuyệt lên.

Dù phục vụ chuyện này cho Ngự Chi Tuyệt không có cảm giác buồn nôn, nhưng tâm lý thật đúng là bài xích rất lớn. . . . . .

Chẳng qua khi hắn khó khăn kéo quần tới một nửa, tay Ngự Chi Tuyệt đột nhiên động mấy cái, hình như muốn tỉnh!

Đầu óc Lăng Hạ trống rỗng, lập tức hóa đá, tay chân luống cuống nhìn ánh mắt mê mang của Ngự Chi Tuyệt.

Ngự Chi Tuyệt lấy lại tiêu cự rất nhanh, mắt xếch xinh đẹp hình như còn nhuộm ham muốn chưa đứt.

Thân thể hai người bây giờ còn dán chặt, trong không khí có mùi vị tanh nồng nhàn nhạt chưa tiêu tán, cực kỳ mấu chốt chính là, bây giờ tay của hắn đang vòng quanh mông Ngự Chi Tuyệt —— quần còn chưa kéo hết lên a.

Ngự Chi Tuyệt rất nhanh nhận ra động tác mập mờ của hai người, bởi vì không biết phản ứng ra sao nên biểu cảm có chút không biết làm sao. Con ngươi hắn co rụt, ngạc nhiên nhìn Lăng Hạ ôm mình thật chặt, mặt nháy mắt liền đỏ. Nhưng lúc hắn nhận ra móng vuốt sói đang đặt trên mông mình thì dường như là lập tức nảy lên, lảo đảo lui ngồi tới đầu giường.

“Ngươi đã làm gì? !” Lỗ tai Ngự Chi Tuyệt đỏ bừng rồi, luống cuống tay chân kéo quần mình lên, khi nhận ra hạ thể của mình lộ ra ngoài không khí thì những lời ấy lại như cắn răng nghiến lợi mà nói.

“. . . . . .” Lăng Hạ rất muốn khóc một hồi, Sá! Đứa nhỏ này đừng hiểu lầm hắn là ông chú già bỉ ổi biến thái thích sàm sở trẻ vị thành niên chứ?

“Cái đó. . . . . .” Lăng Hạ cố gắng làm ra vẻ tự nhiên ngồi dậy, phủ thêm áo ngoài nói: “A Tuyệt, đệ ngồi xuống nghe ta nói rõ đây.”

Sắc mặt Ngự Chi Tuyệt đỏ bừng ngồi xuống, rõ ràng còn đang trong trạng thái khẩn trương, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt vụt sáng vụt sáng làm Lăng Hạ không dám nhìn thẳng.

Thật ra thì hắn đã từ từ nhớ lại cảm giác trong mộng —— đó là loại cảm giác chưa bao giờ có, vui vẻ đến khó có thể hình dung. . . . . . Người ở trước mắt này, mới vừa rồi. . . . . . Ngự Chi Tuyệt cảm thấy toàn thân bắt đầu nóng lên, vì che giấu hắn cúi đầu, cứng rắn nói: “Ngươi nói.”

Lăng Hạ cố gắng nghĩ, một hồi lâu sau mới cố bình tĩnh nói: “Con trai sẽ từ từ lớn lên, lúc mười mấy tuổi sẽ có ừm xúc động hoặc là nằm mộng xuân thấy nữ nhân, đây là điều rất bình thường . . . . . .Vừa rồi ta chỉ thay đệ kéo y phục lại. . . . . . A, A Tuyệt, sau này đệ có thể chọn thời cơ thích hợp để giải quyết chuyện đó, nhưng cũng không thể quá thường xuyên, dù sao sẽ tổn hại sức khoẻ .”

Nội tâm hắn yên lặng rơi lệ, năm đó cô giáo dạy sinh lý chỉ nói sơ lược thôi được chứ?

Hắn đơn giản nói xong, Ngự Chi Tuyệt giống như hiểu rõ, hừ một tiếng xoay lưng về phía hắn nằm xuống. Dù trên mặt còn mang chút khó chịu, nhưng cuối cùng không còn trong trạng thái bị người bắt nạt nên xù lông như vừa rồi.

Lăng Hạ xoa mồ hôi lạnh trên đầu một chút rồi nằm xuống, nội tâm vô cùng khổ ép, hắn còn oan hơn cả Đậu Nga a. . . . . .

Hắn nghĩ vậy. . . . . .

Ngự Chi Tuyệt ngừng thở, trái tim không thể khống chế, đập mãnh liệt, tiếng tim đó lớn đến nỗi làm cho hắn giật mình không thôi.

Trong giấc mộng hỗn loạn mà tốt đẹp, Lăng Hạ ở phía dưới hắn, mang theo gương mặt và nụ cười yếu ớt rất rõ ràng. Hai người rất gần gũi, gần đến nỗi hắn chỉ cần cúi đầu là có thể ngửi thấy mùi thảo dược mát mẻ trên thân người kia, thấy rõ ràng thân thể cùng bộ ngực gầy yếu trắng nõn, hai điểm đỏ màu sắc đẹp của người nọ.

Bụng của hắn mang theo nóng trướng xa lạ, dính sát vào da thịt căng đầy của đối phương, không biết làm sao mà động, dù làm thế nào cũng khó có thể giải sự nóng ran này ra ngoài.

Cho đến khi năm ngón tay linh xảo mang theo vết chai quen thuộc dịu dàng nắm lấy, động tác dùng lực độ vừa đúng làm cho hắn từ từ cảm nhận được cảm giác xa lạ và tuyệt vời. . . . . .

Loại cảm giác đó, hắn vừa nghĩ tới cả người liền nóng lên. . . . . .

Đó không phải mộng, mà là thật!

Ngự Chi Tuyệt nắm quả đấm thật chặt, cảm giác hưng phấn rút đi, tròng mắt từ từ âm trầm.

Vừa rồi Lăng Hạ còn nói, nam nhân đến một lúc nào đó sẽ nằm mơ thấy nữ nhân gì gì, đây là điều rất bình thường . . . . . . Như vậy Lăng Hạ cũng thường mơ thấy vài nữ nhân, làm chuyện này với những nữ nhân kia sao? Nếu là Tống Tiểu Hổ hoặc những người khác, Lăng Hạ cũng sẽ giúp bọn hắn sao?

Nghĩ tới đây, tâm Ngự Chi Tuyệt đột nhiên dấy lên một ngọn đuốc, cảm giác rất khác loại nóng ran lúc nãy, loại nhiệt độ này làm hắn rất muốn xoay người ôm lấy người bên cạnh, để cho hắn chỉ nhìn thấy mình!

Hắn sẽ không mơ thấy những người khác, dù thực tế hay là trong mộng, chuyện này, hắn chỉ sẽ làm với một người!

Từ ngoài cửa sổ nhìn ra ngoài, chân trời đã nổi lên đường sáng trắng.

Mặc dù chuyện này có chút lúng túng, nói cho cùng, tóm lại Ngự Chi Tuyệt phải biết dùng tay phải của mình. Hơn nữa, thật ra thì vừa rồi cũng chỉ là vấn đề bình thường của thiếu niên thời kỳ trưởng thành, giai đoạn này đứa bé vừa mẫn cảm vừa tò mò, nếu không hướng dẫn đúng sẽ rất dễ đi lên con đường sai trái. . . . . .

Lăng Hạ híp mắt, thân thuyền mặc dù vững vàng nhưng vẫn không ngừng lắc qua lắc lại, hắn rất nhanh nửa ngủ nửa tỉnh rồi.

Đúng lúc ấy, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng kêu chói tai. Tiếng kêu đó hết sức vang dội, ở trên biển xa xa truyền tới, quả thực là vang tận mây xanh!

Mọi người trên thuyền thức tỉnh rất nhanh. Lăng Hạ lật người, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng liền sợ hãi —— có một con vật cổ quái đang bay tới!

Con vật mặc dù còn ở xa nhưng đã có thể nhìn ra tốc độ của nó nhanh kinh người! Hai cánh mơ ra giống như dơi, nhưng hình dáng thân thể lại như chim ưng. Khi nó tới gần thêm nữa chút, lúc này Lăng Hạ mới phát hiện phía trên còn đứng một người.

Từ thân hình người kia có thể thấy được đó là một nam tử, ôm quyền biểm cảm lười biếng, mặc trường sam màu đỏ chói mắt, tóc bị gió thổi tán loạn cũng chuyển sang màu nâu.

Lăng Hạ chợt nghĩ đến một người, mặt mũi liền trắng bệch, sợ hãi lui về sau hai bước —— Huyết Ma Chử Ấn!

Huyết Ma Chử Ấn là Nhị Trưởng Lão một trong những trợ thủ đắc lực của Ngự Thiên, nếu phong hào của hắn là Huyết Ma, nói cách khác, phương thức tu hành của hắn có liên quan tới máu!

Có lẽ tác giả chết tiệt nọ tham khảo hình tượng Vi Nhất Tiếu trong Ỷ Thiên Đồ Long ký. . . . . .

Huyết Ma thích nhất đúng là thuần dương chi thể của chính phái nhân sĩ, hơn nữa trong truyện lỗ mũi của hắn còn có thể phân biệt được loại máu, so với cảnh khuyển còn cảnh khuyển!

Quan trọng nhất là, mặc dù Huyết Ma cũng là loại cuồng ngạo tà mị, nhưng hắn rất trung thành! Loại này trung thành từ Ngự Thiên lan tràn đến Ngự Chi Tuyệt, cuối cùng cũng vì Ngự Chi Tuyệt nên bị đoàn tiểu đệ của nhân vật chính tiêu diệt.

Lừa bịp a, tại sao hậu cung hoa lệ tương lai của nhân vật phản diện đại nhân cứ từng bước từng bước xuất hiện ngay trước mắt a? !

Đúng, ngày đó trong câu chuyện của ngựa đực trừ couple chính là nhân vật chính X nhân vật phản diện, còn có rất nhiều cp phụ, một trong số đó chính là Ma Tôn kiêu ngạo công X trưởng lão trung khuyển thụ, thật là lừa bịp!

Lăng Hạ sờ sờ pháp khí cao cấp che giấu hơi thở đeo trên người, chủng pháp khí này hắn vẫn luyện không ra được, là kiệt tác của người đeo mặt nạ. Nhưng hắn vẫn sợ, thậm chí tưởng tượng đến cổ cũng co rút đau đớn.

Ai không sợ a! Bây giờ hấn là dược người, rất dễ trở thành mục tiêu của Huyết Ma, trước đó chết một lần, nhưng chết kiểu bị hút khô máu này, cũng quá thảm thiết! Dựa vào thực lực của Ngự Chi Tuyệt cùng Tống Tiểu Hổ bây giờ, còn lâu mới là đối thủ!

Hắn có thể hy vọng vị đại ma đầu này chỉ là đi ngang qua thôi được không? Có thể hay không?

Ngự Chi Tuyệt lần đầu tiên thấy vẻ mặt kinh hoảng của Lăng Hạ, lập tức tới bên cạnh hắn, trầm giọng nói: “Sao vậy, người này có lai lịch gì?”

Lăng Hạ không chút do dự đẩy hắn té nhào xuống đất, đè trên người hắn nhỏ giọng nói: “Ta nghe vị tiền bối kia nói, ma tu đạo có một ma đầu thích mặc Hồng Y ngồi trên một con ma thú bạch ưng bậc bảy—— Huyết Ma Chử Ấn! Hắn luyện ma công, mỗi ngày đều phải uống máu ba người .”

Hắn nói đây cười khổ một tiếng, kề sát lỗ tai Ngự Chi Tuyệt nhẹ nói: “Bây giờ ta là dược người.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio